Nữ Phụ Không Có Khát Vọng Sống

Chương 94

Thời Mộ Dương nhìn cô trầm ngâm.

“Nói vậy cô không thích Thời Mộ Dương?”

Kỷ Điềm cười lạnh một tiếng: “Không cần hỏi tao ba cái chuyện này, mày có tình cảm thế nào với Triệu Tự và Ngôn Cảnh thì đương nhiên tao có tình cảm thế đấy với Thời Mộ Dương.”

Trong lòng Thời Mộ Dương thầm nhớ kỹ hai cái tên này, Triệu Tự, Ngôn Cảnh. Vậy Kỷ Đại Ninh có tình cảm gì với hai người kia?

Có vẻ cháu gái anh đã chơi rất vui ở một nơi nào đó mà anh không biết nhỉ.

Thời Mộ Dương mỉm cười, anh để tay cô gái xuống khỏi vai mình: "Thế cô có thể nói cho tôi biết tại sao cô lại đi cứu Thời Mộ Dương không?"

Kỷ Điềm cảm thấy có gì đó không đúng, Kỷ Đại Ninh bị đần rồi à? Ả dường như quên mất ân oán giữa hai người họ, hỏi cô ta toàn chuyện không đâu vào đâu.

Cô ta lập tức cảnh giác lên, không hay rồi, chẳng lẽ Thời Mộ Dương đang đứng ngay ngoài cửa, Kỷ Đại Ninh cố ý nói mấy câu này với cô ta là để cô ta nói những lời bất lợi với mình.

Cô ta liếc mắc về phía cửa, càng nhìn càng cảm thấy suy đoán của mình đáng tin cậy. Con khốn Kỷ Đại Ninh này thật đúng là xảo trá, mình suýt nữa đã mắc bẫy.

Sau khi Kỷ Điềm nghĩ thông suốt, thoáng cái nét mặt đã dịu lại. Thậm chí trên mặt còn xuất hiện vệt đỏ ửng nhàn nhạt: “Đương nhiên là vì tôi yêu anh ấy nên mới liều mình đi cứu. Tôi khác cô, cô lúc thì thích Triệu Tự, lúc thì thích Ngôn Cảnh, trong lòng tôi chỉ có mỗi Thời Mộ Dương thôi.”

Nếu là lúc đầu thì anh còn có thể tin lời này của Kỷ Điềm. Chỉ là một khi nảy sinh nghi ngờ thì anh chỉ liếc nhìn cô ta một cách khó tả, nghe lời tỏ tình cũng không tỏ ý gì.

Ngoài cửa có tiếng bước chân lại gần, thoáng cái hai người trong phòng gần như lập tức nhận ra người bên ngoài là ai.

Thời Mộ Dương vừa định nói chuyện bèn thấy Kỷ Điềm trước mặt ngã xuống đất một cách thành thạo.

Lúc Đại Ninh đẩy cửa đi vào thì thấy cảnh này.

Kỷ Điềm ngã xuống đất, nhìn mình một cách yếu ớt, cô ta tủi thân đến chảy cả nước mắt, nhẹ giọng nói: “Thủ lĩnh, chuyện này không liên quan đến chị ấy, tại em tự ngã.”

Đại Ninh trừng to mắt, nhìn về phía Thời Mộ Dương: “…”

Biểu cảm Thời Mộ Dương một lời khó diễn tả, nhìn Kỷ Điềm trên mặt đất: “…”

Kỷ Điềm hoàn toàn không cảm thấy có vấn đề gì, cô ta kiên cường lau khô đi nước mắt trên mặt, ánh mắt đúng lúc xuất hiện vài tia sợ hãi và đau khổ.

Hai người đứng chung một chỗ, Thời Mộ Dương dùng cơ thể của Đại Ninh, đến cả từng sợi tóc cũng tràn đầy sự kiêu ngạo, ác độc.

Hết lần này đến lần khác Đại Ninh là đứa xấu xa, khi cô nhận ra đây là chuyện gì thì cười phá lên trong lòng. Trời ạ! Vậy mà Kỷ Điềm lại dùng thủ đoạn của con gái đi đối phó Thời Mộ Dương!

Cô lập tức online giả thành bộ dạng trai thẳng, nhìn về phía Thời Mộ Dương với vẻ đau khổ và chán ghét, sau đó đau lòng đỡ Kỷ Điềm dậy.

“Tiểu Điềm, em không sao chứ, anh biết mà, em không cần phải vì đứa con gái độc ác này mà giải thích đâu. Cơ thể của em vẫn chưa hồi phục, cô ta đã đến bắt nạt em, em yên tâm, anh sẽ lấy lại công bằng cho em.”

Kỷ Điềm bám vào cánh tay cô, thấp thỏm lo âu nói: “Thật, thật sự không liên quan đến chị ấy…”

Miệng thì bảo không liên quan đến Thời Mộ Dương nhưng ánh mắt và hành động của cô ta lại đang nói: “Chính là con khốn này hại em!"

Vì để trông như thật mà cô ta còn thể hiện dáng vẻ chịu rất nhiều uất ức, sợ hãi Thời Mộ Dương cùng cực.

Trong lòng Đại Ninh cười ầm lên, trên mặt lại nghiêm túc nói: “Hừ, hôm nay anh sẽ trừng phạt cô ta!"

Ánh mắt Kỷ Điềm hiện lên vẻ đắc ý.

Đại Ninh cho Kỷ Điềm ngồi xuống, sau đó quay đầu hừ một tiếng: “Kỷ Đại Ninh, nếu cô dám ức hiếp người phụ nữ của tôi thì phải nhận hậu quả. Cô tự chọn đi, uống chén canh ớt hay bị đánh hai mươi cái?"

Thời Mộ Dương nheo mắt nhìn cô.

“Nhìn tôi làm gì? Cô không chọn thì tôi chọn giúp cô. Cô cho rằng ai cũng có thể đụng vào người phụ nữ của ông đây sao?”

Cô vừa nói vừa sờ Kỷ Điềm như sờ chó: "Không phải cô không biết cô ấy có bao nhiêu quan trọng với tôi, tốt nhất cô nên nhận rõ thân phận của mình đi, lần này cho cô một bài học, sau này còn dám ức hiếp Tiểu Điềm, tôi sẽ bắt cô cho mãng xà ăn."

Kỷ Điềm cảm thấy ngọt ngào trong lòng, cô ta ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang bảo vệ mình trước mặt, thầm nghĩ may mà nước cờ này cô ta đi đúng, bây giờ tâm Thời Mộ Dương đang trên người mình, cho dù anh nhất thời bị lay động trước sắc đẹp của Kỷ Đại Ninh thì người mà anh yêu mến cuối cùng chỉ có mình cô ta.

Kỷ Điềm không hề nghi ngờ sức hút của mình, nếu cô ta không có sức hút thì làm sao Thôi Nghiêu có thể làm nhiều chuyện xấu vì cô ta như vậy, tại sao hắn lại chết trong vùng biển kia vì cô ta.

Nếu cô ta có thể khiến Thôi Nghiêu động lòng thì một ngày đó cô ta cũng có thể khiến Thời Mộ Dương xem mình như tình yêu đích thực. Nhìn xem, chẳng phải anh đang ra mặt giúp cô ta đó sao?

Thời Mộ Dương nguy hiểm nhìn hai người đối diện.

“Cô còn hùa theo cô ta?"

Đại Ninh đang diễn đến mức hưng phấn, chú nhỏ không phối hợp khiến cô rất bực bội, bây giờ cô là bạo quân, Kỷ Điềm vào vai sủng phi, còn Thời Mộ Dương đương nhiên là phi tần mới muốn tìm chết. 

Cô phất tay: “Tác Nhị!”

“Dạ đại ca!”

“Con đàn bà này dám bắt nạt Tiểu Điềm của tôi. Nếu cô đã không chọn hình phạt thì tôi chọn thay cô, lấy cây mây để quất người lại đây.”

Tác Nhị chán ghét “con đàn bà” này đã lâu, cậu tuân lệnh chạy ra ngoài một cách hưng phấn, chốc lát sau đã cầm một cành cây mềm mại trong tay.

Mặc dù cành cây đánh vào người đau nhưng nó không đánh chết người được cũng không để lại sẹo. Dù sao cũng là người phụ nữ của đại ca mà, không thể để cô ngỏm củ tỏi.

Đại Ninh cất lời khen ngợi: “Làm tốt lắm.”

Tác Nhị luôn cảm thấy có một ánh mắt chết chóc đang lặng lẽ nhìn mình. Cậu quay đầu lại nhìn thì phát hiện Thời Mộ Dương đã dời ánh mắt đi.

Đại Ninh cầm cành cây, múa may trong tay hai cái hưng phấn.

Sau đó không chút khách khí quất về phía Thời Mộ Dương.

Thời Mộ Dương vươn tay giữ chặt cây mây. Trên mặt anh hiện lên vẻ một lời khó nói hết, nhìn Đại Ninh, lại nhìn sang Kỷ Điềm đang thoải mái ngồi trên giường, ngoài ra còn có tên Tác Nhị khù khờ kia.

Khóe môi Thời Mộ Dương co giật.

“Đệch.” Anh thấp giọng mắng một tiếng rồi xoay người rời đi, không thèm quan tâm đến đám thiểu năng trí tuệ này.

Đại Ninh quơ quơ cây roi, nhảy nhót đuổi theo anh: “Không để ông vào mắt đúng không, hôm nay tôi phải quất chết cô để cô biết cái gì gọi là đạo làm vợ.”

Hầu như tất cả cư dân gần đây đều nghe thấy khẩu hiệu tôi đây là nhất này.

Thế là bọn họ cùng lúc nhìn thấy thủ lĩnh quất roi vào mông cô gái đang trùm đầu trước mặt.

Trên trán Thời Mộ Dương nổi gân xanh, mẹ nó! Vậy mà anh lại bị cháu gái đánh mông.

Sắc mặt anh vặn vẹo, khối u ác tính, hôm nay chúng ta chết chung đi.

Trên mông Thời Mộ Dương truyền đến cảm giác đau đớn sỉ nhục, anh xoay người vung tay lên, Đại Ninh té xuống mặt đất cái ạch.

Thanh Đoàn nhìn người kí khế ước té xuống trong nháy mắt, nó không nỡ nhìn thẳng mà che kín đôi mắt.

Hổ già dù không có hàm răng thì nó vẫn còn móng vuốt sắc bén. Thời Mộ Dương cũng chẳng phải là người tốt lành gì, lòng dạ anh độc ác, sao có thể không có thứ kỳ lạ được.

Người kí khế ước cứ thích tìm đường chết, đi đánh mông anh.

Thời Mộ Dương lạnh lùng nhìn Đại Ninh, vừa định giơ tay. Tác Nhị đã hét lớn một tiếng: “Dừng tay, mày muốn làm gì đại ca hả!”

Thời Mộ Dương quả thực muốn giết ch.ết thằng không có mắt này, quả nhiên ngay sau đó, một đám người đè anh xuống mặt đất và nhốt anh lại.

“Đưa con đàn bà này vào trong nhà lao rồi mau đi gọi bác sĩ Mộc, đợi đại ca tỉnh lại rồi trừng phạt ả sau."

“…” Khi Thời Mộ Dương bị người khác kéo đi còn đang mải mê suy nghĩ, sao anh có thể nuôi ra đám này được nhỉ, cả đám chỉ toàn phát triển cơ bắp còn đầu óc thì không?

*

Trong vòng nửa ngày, tin tức một cô gái độc ác đánh lén thủ lĩnh khiến thủ lĩnh hôn mê bất tỉnh đã lan truyền khắp Bắc đảo.

Ai nấy đều lo lắng cho thủ lĩnh, chỉ có Kỷ Điềm là hoàn toàn vui vẻ.

Nếu Kỷ Đại Ninh đã ra tay với Thời Mộ Dương thì với tính cách có thù tất báo của nam chính thứ ba, ả khẳng định xong đời rồi.

Kỷ Điềm không hề lo lắng Thời Mộ Dương sẽ chết, dù sao anh cũng là nam chính của thế giới này mà, sao có thể chết dễ thế được.

Cô ta bước đi nhẹ nhàng đến trước cửa phòng, thay sang vẻ mặt lo âu nói: “Thủ lĩnh sao rồi?”

“Ôi! Tất cả là do ả đàn bà kia, cũng trách tôi không bảo vệ đại ca cho tốt. Bác sĩ nói không sao cả, ngày mai có thể tỉnh lại.”

Kỷ Điềm thở phào một hơi: “Tôi đến chăm sóc cho Mộ Dương, Tác Nhị, cậu đi làm việc của mình đi.”

Tác Nhị gãi gãi đầu: “Tôi đâu có việc gì.”

“…”

Vẫn là người khác có ánh mắt, lôi Tác Nhị đi.

Tác Nhị còn không quên nói: “Tôi ở ngoài cửa, cô Kỷ có chuyện gì thì có thể gọi tôi bất kì lúc nào.”

Cánh cửa đóng lại, ý cười nơi khóe miệng Kỷ Điềm rốt cuộc nhịn không được nữa.

Cô ta biết rất rõ nhà tù Bắc đảo là chỗ thế nào. Thời Mộ Dương đã từng dẫn cô ta đi tham quan một lần, chỗ đó cực kỳ đáng sợ.

Trên hòn đảo này vốn có một nhóm người sa đọa về mặt đạo đức hoặc những người mắc sai lầm lớn và bị trục xuất đến đây.

Những người bị giam trong nhà tù đương nhiên là những tên côn đồ hung ác cùng cực.

Nếu cánh cửa nhà giam được thông nhau và có một cô gái xinh đẹp, mong manh ở bên trong thì cuối cùng sẽ xảy ra chuyện gì? Cô ta khá mong chờ.

Cô ta làm vậy không tính là ác độc, chỉ khiến cho Kỷ Đại Ninh chịu trừng phạt xứng đáng mà thôi. Ai kêu ả hại mình bị hủy dung còn hại mẹ cô ta chết trong ba năm đào vong, thậm chí còn hại chết Thôi Nghiêu- người duy nhất yêu quý mình.

Ánh mắt Kỷ Điềm lóe lên, dừng trên người “Thời Mộ Dương” đang hôn mê.

Cô ta biết trên người Thời Mộ Dương chắc chắn có chìa khóa. Kỷ Điềm sờ soạ.ng một phen trên người anh quả nhiên đã tìm được vài chiếc chìa khóa.

Kỷ Điềm lộ ra nụ cười, cô ta sẽ không để “Kỷ Đại Ninh” còn có cơ hội ra tù đâu.

Đêm nay rất dài, cho dù con khốn đó có bị giết luôn trong tù thì anh cũng không thể quan tâm chuyện của ả.

Đến bữa chiều, Kỷ Điềm lặng lẽ gọi bà Sài đến.

Trên mặt bà Sài hiện lên nét thâm độc: “Yên tâm, bà già này nhất định sẽ làm tốt việc này.”

Kỷ Điềm đặt tay lên vai bà: “Tôi là người phụ nữ mà thủ lĩnh yêu nhất, bà nhất định sẽ nhận được không ít thứ tốt."

Bà Sài vui vẻ ra mặt, đi làm việc.

Người trên hòn đảo tội ác này chưa bao giờ cảm thấy những việc này có gì sai trái.

*

Mặt trăng trên đảo vừa to vừa tròn.

Ánh trăng rọi vào nhà tù, Thời Mộ Dương đặt một tay trên đầu gối, nhắm mắt nghỉ ngơi. Thân thể này quá yếu ớt, chỉ là không ăn cơm chiều mà ngay cả ngón tay anh cũng không thể cử động được.

Thời Mộ Dương không thể hiểu nổi con gái sống thế nào, anh cảm thấy phần lớn sức lực của mình đang bị lấy đi từng giây từng phút, anh vốn dĩ lười biếng, thích cảm giác hưởng thụ, sống xa hoa nhưng từ khi tiến vào thân thể này, anh thậm chí không có nổi chút sức nào chạm vào cơ thể đẹp đẽ này.

Có lòng nhưng không đủ sức, Kỷ Đại Ninh thật sự yếu đến mức khiến người khác giận sôi.

Mệt cô còn thể hiện biểu cảm phong phú như vậy trong cơ thể này.

Anh giống như con cá muối, dứt khoát đi đến góc tường ngồi chờ Kỷ Đại Ninh tỉnh lại tìm mình.

Bây giờ hai người đang hoán đổi thân thể cho nhau, Kỷ Đại Ninh sẽ không để anh chết trong nhà lao. Anh không cho phép Kỷ Đại Ninh xúc phạm mình, vậy nên cho cô một trừng phạt nho nhỏ, mong khối u ác tính nhớ kỹ bài học lần này, đừng có gây chuyện với anh.

Còn Kỷ Điềm, đôi mắt anh nheo lại khi nhớ đến cô gái đó.

Anh không ngại phụ nữ có tâm kế, nhưng khi mưu kế dùng trên người mình khiến anh rất khó chịu.

Dù cô ta có thừa nhận rằng mình yêu anh thì điều đó cũng không thể loại bỏ được cảm xúc mãnh liệt khi anh bị bắt làm tù nhân vào lúc này.

Lồng sắt bên cạnh ầm ĩ, lời lẽ tục tĩu khó nghe. Trong phòng giam nồng nặc mùi máu tanh khắp nơi, kèm theo vài tiếng kêu thảm thiết.

Nếu là một cô gái bình thường, đoán chừng lúc này đã sợ hãi run bần bật.

Thời Mộ Dương bình tĩnh nhắm mắt lại.

Quen quá hóa thường.

Vốn dĩ đây cũng là thủ đoạn mà anh thường sử dụng.

Nhưng khi ánh trăng soi sáng một vùng đất trời thì một tiếng sột sà sột soạt vang lên, anh mở mắt nhìn sang, phát hiện cửa phòng giam của mình đã mở.

Thời Mộ Dương hơi kinh ngạc, nheo mắt.

Ngay sau đó, một luồng dự cảm chẳng lành khiến anh lập tức ngồi dậy.

Xung quanh vang lên tiếng leng keng leng keng, là tiếng xiềng xích, vài bóng người cao to xuất hiện ở cửa với nụ cười trên môi.

“Thật sự có một cô gái bị nhốt ở đây? Ông đã bốn năm không hưởng qua mùi vị của phụ nữ rồi, cho dù là bà già thì ông cũng lên trước.”

Đôi mắt Thời Mộ Dương thoáng cái trở nên lạnh lẽo, anh sờ hạt châu màu đen trên cổ tay theo bản năng, kết quả trống không.

Lúc này anh mới nhớ bây giờ mình đang sử dụng một cơ thể phụ nữ vô dụng, loại thuốc duy nhất bảo vệ mình đã rải cho Kỷ Đại Ninh từ hồi sáng!

Anh rủa thầm một tiếng, mà những người đó đang tiến đến gần anh.
Bình Luận (0)
Comment