Từ khi tiệm ăn Kiều Viên có đầu bếp mới tới, quán cơm Nghiêm gia làm ăn ngày sau không bằng ngày trước. Tuy có Nghiêm Lãng Tình chế tạo món ăn mới, nhưng không địch lại tay nghề của vị đầu bếp kia. Bọn họ bên này mới ra một món mới, chưa kịp đánh ra tiếng tăm gì, bên kia cũng ra một món mới khác, nguyên liệu nấu ăn không sai biệt lắm, thủ pháp lại cực kỳ cao tay, rất nhanh lấn át ngọn gió bên họ.
Lâm lão Nhị những ngày qua gấp như con kiến bò trên chảo nóng, lửa sém lông mày. Từ khi Nghiêm Lãng Tình vào cung làm ngự trù, người nhà họ Nghiêm liền hất mặt vênh váo, lợi dụng các loại thủ đoạn cướp đi ba thành cổ phần trong tay Lâm lão Nhị. Hiện nay ông ta chỉ có hai thành cổ phần, còn phải đảm nhiệm chức vụ chưởng quầy và mua sắm, chuyện vặt từ trên xuống dưới đều cần ông ta sắp xếp, mệt như chó, bạc nhận được còn không xứng với một phần ông ta bỏ ra.
Ông ta còn phải nuôi sống một đại gia đình, bởi vì lúc trước Lâm Bảo Điều chiều thành thói, người nhà cái gì cũng muốn tốt nhất, muốn ở nhà sang trọng, muốn ăn sơn hào hải vị, muốn mặc lăng la tơ lụa (1), tiêu xài một tháng đủ để một nhà giàu bình thường sống một năm. Khi đó ông ta dầu gì cũng là ông chủ quán cơm Nghiêm gia, tất cả lợi nhuận đều thuộc về ông ta, Lâm Bảo Điền căn bản không hỏi tới, thỉnh thoảng còn tiếp tế một hai, cuộc sống quá mức dễ chịu. Nhưng hôm nay thì sao? Ông ta dùng tiền lương chưởng quầy nuôi sống đám người nhà giống quý tộc, sống thế quái nào được?
Mười năm qua số tích cóp của ông ta đã sớm xài hết, không thể không dựa vào thế chấp cầm đồ qua ngày. Nếu quán cơm Nghiêm gia làm ăn phát đạt, ông ta sẽ có tiền dư, nếu quán cơm Nghiêm gia làm ăn ảm đạm, ông ta cũng sống cuộc sống khổ cực, cho nên tiệm ăn Kiều Viên quật khởi, ông ta gấp hơn ai hết. Thỉnh thoảng nhớ tới chuyện cũ của mình, ông ta lại hối hận vô cùng, nhưng hối hận có ích lợi gì? Mời sói vào nhà, còn đuổi ra được chắc?
Mắt thấy hôm nay có thể lại là một ngày ngoài cửa vắng tới nỗi giăng lưới bắt chim cũng được, Lâm lão Nhị xanh mặt nói: "Ngươi đi tiệm ăn Kiều Viên nhìn một chút, bọn họ bên kia có phải lại đẩy ra một món mới đánh lôi đài với chúng ta không."
Tiểu nhị trả lời một tiếng rồi vội vội vàng vàng chạy đi, lát sau quay về, giọng mang ngạc nhiên: "Quả thật có món ăn mới, tên là thần tiên vô cốt ngư, con cá ngay ngắn gọn gàng không có tí xương nào, dùng nước sốt trăng trắng thơm nồng để hầm, sền sệt, khẩu vị vừa tươi vừa ngọt, vào miệng là tan. Ta nhìn thấy lão phu nhân phủ Vĩnh Định Hầu mang trưởng tôn (cháu trai trưởng) nhà bà đến ăn, trưởng tôn công tử cho tới giờ không thích ăn cá vì ngại xương, hôm nay ăn ngon muốn khóc, la hét muốn ăn tăng hai. Việc buôn bán của tiệm phải nói muốn bốc lửa, thực khách bên trong không muốn đi ra, thực khách bên ngoài xếp hàng dài dằng dặc, lão chưởng quầy nhà họ để tiểu nhị chuẩn bị rất nhiều băng ghế dài cho khách nghỉ ngơi, còn mời người kể chuyện trên phố tới kể chuyện, bên trong ăn, bên ngoài cười, náo nhiệt vô cùng. Ta thật vất vả mới chen vào được, còn rớt một chiếc giày."
Nói tới đây, tiểu nhị giơ chân lên để Lâm lão Nhị nhìn thấy bàn chân trái để trần của mình, chần chờ nói: "Chưởng quầy, ngài sẽ đền bù ta một đôi giày mới chứ?"
"Đền cái rắm, cút đi!" Lâm lão Nhị mặt đỏ cổ to rống lên một tiếng, chỉ cảm thấy tức muốn nổ phổi. Chúng ta làm ô tham, ngươi cũng làm ô tham; chúng ta làm thịt viên, ngươi cũng làm thịt viên; chúng ta nấu cá không xương, ngươi cũng nấu cá không xương, còn nhiều lần làm ngon hơn cả nhà ta, rõ ràng muốn đập bể bảng hiệu quán cơm Nghiêm gia đây mà! Nghiêm Lãng Tình cũng quá phế vật, đường đường là đầu bếp trong cung mà còn kém hơn cả một đầu bếp dân gian, mấy năm nay ăn cơm khô sống đấy à?
Lâm lão Nhị trong lòng vô cùng lo lắng, hận không thể cầm một cây đao, làm thịt tên đầu bếp mới tới làm cho tiệm ăn Kiều Viên kia.
Ngay tại lúc này, Nghiêm Thủ Nghiệp một tay xách lồng chim, một tay cầm tẩu thuốc, lảo đà lảo đảo đi tới, thấy trong quán không có thực khách, sắc mặt tối sầm lại. Lâm lão Nhị rối rít nói chuyện tiệm ăn Kiều Viên đang đánh lôi đài với quán cơm nhà mình ra với ông ta, ông ta lúc này cười lạnh nói: "Đối nghịch với nhà họ Nghiêm ta, chán sống! Đánh lôi đài phải không, tốt, không có món ăn bảng hiệu, ta xem chúng lấy cái gì đánh lôi đài với ta!" Dứt lời lấy xuống một lệnh bài bên hông, lại lấy mười tấm ngân phiếu, để tùy tùng theo mình vào cung tìm người.
Truyện được đăng duy nhất trên - http://truyenggg.com/nu-phu-khong-tron-vao/ và Wattpad - https://www.wattpad.com/story/166345307-edit-n%E1%BB%AF-ph%E1%BB%A5-kh%C3%B4ng-d%C3%A2y-v%C3%A0o---
Một bên khác, bởi vì món thần tiên vô cốt ngư rất được thực khách sùng bái, Lâm Đạm phá lệ làm mười bàn thức ăn, mắt thấy sắc trời không còn sớm mới lau tay rửa mặt, chuẩn bị về nhà. Ngay tại lúc này, lão chưởng quầy dẫn một nam tử trẻ tuổi mặt trắng không râu đi tới, biểu tình như cha mẹ chết.
Vừa thấy nam tử trẻ tuổi kia, nụ cười trên mặt Cầu tiểu đầu bếp thật nhanh biến mất, trong mắt ẩn hiện lửa giận.
Nam tử trẻ tuổi giọng the thé nói, "Chúc mừng Cầu đầu bếp, món kim mao sư tử ngư, tương nhưỡng đại ô tham, phú quý hoàn tử, thần tiên vô cốt ngư nhà ngươi đều được Ngự thiện phòng nhìn trúng, chuẩn bị hiến tặng Hoàng thượng, thêm vào công thức nấu ăn Hoàng gia, đây là ban thưởng, các ngươi tạ ơn đi." Dứt lời đưa một miếng ngọc như ý tới.
Miếng ngọc như ý kia chỉ lớn bằng bàn tay, gợn sóng không đủ, màu sắc không được gọi là diễm lệ, nếu không phải trên đó có khắc hai chữ "sắc tạo" (tạo theo ý chỉ của vua), có ném trên đường cái cũng chẳng ai muốn. Nhưng dựa vào hai chữ này, Cầu tiểu đầu bếp không thể không quỳ xuống dập đầu tạ ơn, trong lòng khuất phục mà không dám nói một chữ "không".
Lâm Đạm quỳ xuống theo, khóe miệng gợi lên thành nụ cười chế nhạo. Từ sau khi Nghiêm Lãng Tình làm ngự trù, liền thường xuyên hỏi thăm món ngon dân gian hiến cho Hoàng thượng. Quán ăn nhà ai có món ngon, tiếng thơm rộng khắp, nàng liền đề cử món ăn nhà đó cho Hoàng thượng, sau đó ghi vào công thức nấu ăn Hoàng gia.
Đầu bếp bị nàng ta chọn trúng vốn còn hết sức lo sợ lẫn cảm kích, về sau phát hiện —— món ăn kia làm cho Hoàng thượng ăn, họ không thể đem đi bán, nếu không chính là tội đại bất kính. Đầu bếp chế tạo món ăn mới, thường phải nghiên cứu vất vả mấy tháng thậm chí mấy năm mới thành. Mà nàng ta chỉ nói nhẹ nhàng một câu, liền tước đoạt toàn bộ công sức của người khác, còn chặt đứt con đường kiếm tiền của người ta, chẳng khác nào thổ phỉ.
Lâm Đạm biết người nhà họ Nghiêm là loại đức hạnh gì, cho nên cũng không kinh ngạc hoặc tức giận, sau khi đứng lên từ từ nói: "Làm phiền vị công công này nhắn lời với Nghiêm ngự trù, rằng Lâm Đạm trở lại, muốn so tài rửa sạch vết nhơ hồi trước. Nàng nghe xong khắc sẽ hiểu." Dứt lời đưa một tờ ngân phiếu giá trị lớn.
Nam tử trẻ tuổi dường như rất quen thuộc với Nghiêm Lãng Tình, không nhận ngân phiếu, mà cười miệt thị: "Chuyện giữa ngươi và Nghiêm ngự trù, ta từng nghe nàng chính miệng nói qua. Năm đó ngươi không bằng nàng, hai người các ngươi giờ còn cách nhau một trời một vực, chớ nói chi tới so tài lần nữa?"
"Vậy ngươi cứ nói cho nàng, bốn món ăn này đều là tác phẩm của ta, không hề liên quan tới tiệm ăn Kiều Viên, muốn có được món ăn hãy tới nam thành tìm ta, nếu như sợ, việc này liền coi như không có." Lâm Đạm thần thái tự nhiên thu ngân phiếu lại, giọng không nhanh không chậm, đúng mực.
"Bốn món kia do ngươi làm?" Nam tử trẻ tuổi cũng là người từ Ngự thiện phòng đi ra, tài nấu nướng và vị giác đều không kém, trước đó đã thưởng thức qua bốn món ăn ở tiền đường, tự nhiên biết tài nấu nướng của Lâm Đạm đạt tới trình độ nào. Đao công, sức lửa, nêm gia vị cô đều đạt tiêu chuẩn đứng đầu, không hề kém hơn so với đầu bếp tại Ngự thiện phòng. Vừa rồi gã còn dám nói bốn chữ "một trời một vực", vào lúc này không há miệng ra nổi.
"Đương nhiên," Lâm Đạm gật đầu nói, "Làm phiền công công nhắn lời giùm Lâm mỗ."
Nam tử trẻ tuổi nhìn cô một cái thật sâu, phất tay áo rời đi. Cầu tiểu đầu bếp lúc này mới phục hồi tinh thần lại, thở dài nói: "Sư phụ, ngài có thù oán với Nghiêm ngự trù thật à! Ngài dùng thủ đoạn kinh người giúp tiệm ăn Kiều Viên làm ra món ăn mới vì muốn dẫn nàng ta ra đúng không?"
Lâm Đạm tháo khăn che đầu dính đầy khói dầu xuống, khẽ cười nói: "Có thù oán là thật, nhưng không hẳn là thủ đoạn kinh người gì cả. Nàng ra chiêu, ta tiếp chiêu, chỉ vậy mà thôi. Món ngon thiên hạ hàng nghìn hàng vạn, chỉ bốn món ăn chứ mấy, không thấm vào đâu."
Cầu tiểu đầu bếp đưa cô lên xe, chân tâm thật ý nói: "Sư phụ, ta thấy ngài mạnh hơn Nghiêm ngự trù. Ngài chịu truyền tuyệt học của mình cho người khác, còn Nghiêm ngự trù kia chỉ biết cướp đoạt tâm huyết của người ta. Vô luận là làm thức ăn hay làm người, nàng ta đều không bằng ngài."
Lâm Đạm dùng đốt ngón tay gõ lên trán Cầu tiểu đầu bếp, lúc này mới cười rời đi, đến nam thành, thấy góc hẻm bu đầy người, bên trong loáng thoáng truyền tới tiếng khóc, còn có người vây xem xì xào bàn tán nói: "Vạn không ngờ tới bà chủ quán này là con của hạng người khi sư diệt tổ, ngay cả tiền làm quan tài của sư phụ cũng tham!"
"Biết người biết mặt không biết biết lòng, đừng thấy bà chủ trẻ cả ngày cười híp mắt, bên trong không biết ác độc cỡ nào đâu! Hai mẹ con các nàng tuổi trẻ đã góa chồng, báo ứng chứ còn gì nữa?"
"Đúng vậy, quả phụ trẻ tuổi có thể làm ăn thành như vậy, cũng không biết dùng thủ đoạn gì. Bẩn thỉu!"
Nghe đến chỗ này, Lâm Đạm không cần hỏi cũng biết, nhất định là người nhà họ Nghiêm dùng lại chiêu cũ, chạy tới cửa đùa giỡn. Cô nhanh chóng đẩy đám người ra, quả thấy Tề thị đầu bù tóc rối yếu ớt ngồi dưới đất, gò má cùng cổ đều có vết cào, hẳn là đánh nhau với người khác bị thương. Bình gốm để ở cửa bị đập bể, canh nước Lỗ chảy đầy đất, thịt Lỗ thì bị người xem náo nhiệt giành lấy không còn một mống. Bàn ghế trong tiệm gãy chỗ nọ nứt chỗ kia, mấy người Tiểu Trúc và Thược Dược đương quét dọn, trên người cũng có vết thương.
Mười năm trôi qua, người nhà họ Nghiêm vẫn cậy mạnh, thích ép người vào đường cùng như vậy. Nhưng Lâm Đạm đã không còn là nha đầu Lâm Đạm không có sức chống trả nào năm đó nữa. Cô coi khinh sự chỉ chỉ trỏ trỏ chỉ trích và ánh mắt chất vấn khinh miệt của mọi người, đỡ Tề thị dậy, đóng cửa lại.
"Từ hôm nay trở đi, tiệm chúng ta đóng cửa." Cô không nhanh không chậm nói: "Thừa dịp thời gian này rỗi rãi, các ngươi đi khắp nơi thăm thú chỗ này chỗ kia đi, rồi chúng ta xuống Giang Nam."
"Lúc nào rời Kinh thành?" Tề thị không muốn đợi ở Kinh thành thêm một khắc đồng hồ nào nữa, bà coi như sợ người nhà họ Nghiêm lắm rồi.
"Nhanh thôi mẹ, mẹ đi thu dọn đồ đạc trước đi ạ." Lâm Đạm trở về Kinh thành vốn không phải để mở tiệm kiếm tiền, mà là kết thúc ân oán cũ, mặt tiền cửa hàng bị đập chẳng tạo tổn thất gì cho cô cả, danh dự bị nhơ cũng không khiến cô thấy tổn thương chút nào hết.
"Được, mẹ lập tức đi thu dọn hành lý. Mẹ lúc đầu đã bảo không muốn trở lại rồi, không về là không về, con cứ hết lần này tới lần khác không nghe mẹ. Lần này đi, chúng ta vĩnh viễn không trở lại nữa, có được không?" Tề thị sợ hãi không thôi hỏi.
"Được ạ, chúng ta sẽ tìm một nơi non xanh nước biếc định cư." Lâm Đạm ôn nhu trấn an Tề thị. Cô tự nhiên sẽ không nói chuyện ước hẹn so tài nấu nướng với Tề thị, tránh cho bà ăn không ngon ngủ không yên. Trong mắt quý nhân, đầu bếp chẳng qua là nô bộc phục vụ người khác, còn trong mắt người bình thường, họ lại là tồn tại không ai dám trêu chọc.
Mọi người sửa sang lại cửa tiệm rồi đi ngủ, lại không đoán ra đêm đó phòng bếp nổi lửa, nếu không phải Lâm Đạm vào nam ra bắc tính cảnh giác cao, rất nhanh liền tỉnh, sợ rằng tất cả mọi người đều chết cháy. Sau khi dập lửa xong, Lâm Đạm phát hiện ở chân tường có mùi dầu nồng và một đống củi khô cháy xém, lập tức biết có người cố ý phóng hỏa, mà hung thủ là ai không cần đoán cũng biết.(1) Lăng la tơ lụa: thành ngữ, chỉ các loại quần áo tơ lụa tinh xảo đẹp đẽ.