Cơn mưa rào mùa hạ đã hết, sức chịu đựng cũng đã hết.
Tất cả nên chết hết đi, như vậy mới đúng, phải không?
Nhìn xuống khuôn mặt trắng bệch nhắm nghiền mắt trong lòng mình, cậu bé nhỏ mỉm cười tựa thiên sứ. Đôi tay nhỏ bé, dịu dàng xoa khuôn mặt kia.
Nếu ngày hôm nay trở lại một lần nữa, con sẽ vẫn cho ngài cơ hội lựa chọn, nữ hoàng, ngài có tiếp tục vứt bỏ con không?
Con thừa biết đáp án mà. Thời gian không thể quay trở lại, người chết cũng không thể sống lại.Và người chết cũng không thế nói những lời làm người ta chán ghét. Thật tốt.
Phải không nữ hoàng? A, giờ ngài không phải là nữ hoàng, ngài là mẫu thân của con....
Một đứa trẻ trưởng thành từ nhỏ, đó là vinh hạnh hay bất hạnh?
Với tôi, đó là bất hạnh.
Một đứa trẻ sinh ra ở nơi bình yên, bị chĩa súng vào đầu cũng nghĩ rằng đó là đồ chơi, trong khi ở cùng một thế giới, đứa trẻ khác lại giơ tay đầu hàng trước ống máy ảnh vì nghĩ đó là súng. Quen với đau thương, khiến con người nghĩ mọi thứ xung quanh đều nguy hiểm. Thế giới này vốn dĩ không có khái niệm công bằng, đó là lí tưởng mà thôi.
Tôi luôn ở bên cạnh cậu chủ từ khi cậu mới sinh ra. Cậu là đứa trẻ bị nguyền rủa? Ai đã tung tin đồn đó và cố gắng biến nó thành sự thật để cậu chủ trở thành kẻ bị tra tấn ở cái nhà họ Cao đầy giả dối này?
Bà chủ sinh cậu chủ ra mà không thèm để tâm đến sự sống còn của cậu chủ, nhưng mỗi lần bà chủ về, cậu luôn cười thật đẹp và giang hai tay ra. Giống như khoảnh khắc tôi nhìn thấy cậu chủ mở mắt lần đầu tiên trong đời, nhoẻn miệng cười, đôi mắt trong veo tôi thấy được cả bóng mình trong đó. Bà chủ lại không bao giờ nhìn vào đó.
Cậu chủ lớn dần, nhận ra mình không bao giờ được ôm vào vòng tay của cha mẹ, mỗi lần nhìn thấy bà chủ, cậu chỉ cười tươi, cũng không giang tay ra. Và rồi cậu chủ chỉ cười mỉm đón bà chủ về.
Thế giới của cậu chỉ có người đó. Chỉ có người đàn bà hám quyền lợi, muốn trở thành nữ vương giẫm đạp lên người khác kia.
"Đi theo ta." Bà chủ luôn nói như vậy mỗi lần về căn nhà cổ mục nát này.
Cậu chủ mỉm cười ngoan ngoãn đi theo.
Ta từng hỏi hắn: "Bà chủ đối xử tàn nhẫn với cậu như vậy, tại sao cậu..."
"Nữ vương mà, chỉ cần mẹ thích là được."
--- ------ -------
Trong đầu một đứa trẻ như Cao Lực Ngự có những gì? Chỉ toàn những thứ méo mó, nhạt nhẽo.
Từ khi sinh ra, mẹ luôn nói với hắn, hắn sinh ra là vì cống hiến hết mình cho nàng. Ngẫm nhiều, cũng đúng.
Chỉ cần mẹ thích là được!
Mẹ hắn về và luôn dẫn hắn đến một nơi rất tăm tối. Hắn nghe người ta bào: muốn đào tạo hắn thành cỗ máy giết người, phải huấn luyệt khắc nghiệt hơn nữa.
Cỗ máy giết người là gì? Hắn hỏi mẹ. Nàng bảo: đó là làm một thứ rất vinh quang, để có thể cống hiến sức mình cho ta.
Nàng nói, thế giới này không cần người vô dụng. Nàng đưa Cao Lực Ngự đến bãi nấm mồ, nơi đó là của riêng nhà họ Cao. Nàng bảo đây là nơi của kẻ vô dụng, hãy thử ở đây, như vậy hắn mới biết kết cục của vô dụng là thế nào.
Cao Lực Ngự bị trói đứng ở đó. Đêm dài, lạnh. Và hắn cũng hiểu ra, thì ra nơi dành cho những kẻ vô dụng là như thế. Gào thét không ai đáp lại, có phải những kẻ vô dụng nằm dưới những ngọn đồi đắp nho nhỏ kia cũng đang gào thét không? Nhưng sao hắn không nghe thấy? Có phải như mẹ nói, vô dụng thì không ai nghe cả?
Hắn sẽ không vô dụng đâu.
Từ khi nghĩ như vậy, cánh cửa địa ngục của trần gian cũng mở ra. Cao Lực Ngự có đôi khi suýt chết với những bài huấn luyện khắc nghiệt, nhưng hắn sợ hắn sẽ ngã xuống và im lặng như những nấm mồ kia.
Quan trọng nhất là nàng nói vì muốn tốt cho hắn. Thật tốt, mẹ muốn hắn làm gì, hắn cũng sẽ nghe theo. Có phải như vậy hắn sẽ được nàng công nhận?
Ngày nắng đẹp, nhưng mẫu thân có vẻ mệt mỏi, hắn lấy khăn mùi xoa lau mồ hôi cho nàng. Nàng hất hắn ra, cầm dây điện quật hắn. Miệng nàng liên tục phát thành tiếng "Tiện nhân! Tại sao vì con mày có cuộc sống vinh hoa, còn tao lại vì con mà trở thành con chuột hôi hám! Tất cả tại mày! Nghiệt chủng, nếu không phải ông nội mày muốn đặt tên, tao biết sớm nên đổi mày thành nghiệt chủng. Mày làm hắn biến mất!"
Nàng điên cuồng cười. Đây là lần đầu Cao Lực Ngự thấy mẹ cười với hắn, có phải nàng đang rất vui? Hắn thì ra có thể làm nơi tiết giận của nàng, tốt quá, nàng thích là dược. Nhưng mà thật đau đớn, những kẻ không vô dụng thì đều phải chịu đau đớn?
Đúng rồi, cũng không phải mình hắn chịu mà.
Cao Lực Ngự không biết mình sai ở đâu, tại sao nàng hâm mộ đứa trẻ kia, muốn đổi hắn lấy nó?
Nếu thích hắn, con có thể cướp về cho mẹ, nhưng sao mẹ lại bỏ con?
Con sẽ giết nó.
Ánh hoàng hôn đỏ rực, màu của máu khắp góc nhà. Cao Lực Ngự tay cầm con dao dưới chân là xác một đứa trẻ. Hắn chờ tiếng mở cửa, chờ mẹ vào thấy hắn mang đứa trẻ này về sẽ khen hắn thật ngoan, sẽ cười với hắn. Thật hạnh phúc biết bao.
Hắn mỉm cười nhìn người hầu duy nhất trong căn nhà này cũng chết dưới tay hắn. Tại sao lại ngăn cản tôi nha, bà có quyền gì?
Cao Lực Ngự lại chăm chú nhìn cánh cửa và mỉm cười. Mẹ hắn vào, nhìn thấy như vậy thì xanh mặt lại, cầm chai thủy tinh trên bàn đạp vào đầu hắn.
Máu tong tong chảy qua mí mắt xuống cằm rồi nhỏ giọt lên sàn. Lần mẹ nói hắn tạo nghiệt gây họa cho nàng, nói nàng sẽ bị gia chủ nhà họ Cao giết, tất cả là vì hắn, hắn nên chết đi, nói hắn cút đi.
Thật đáng ghét, nàng không cười. Nàng nói đáng ra khi sinh hắn ra nến vứt đi.
Nàng muốn vứt bỏ hắn.
Với lấy con dao trong tay, Cao Lực Ngự đâm liên tục vào người phụ nữ kia, người mà hắn đã tôn thờ suốt gần 13 năm qua.
Cơn mưa rào mùa hè ập xuống tự bao giờ không hay, rồi nhanh tạnh.
Sau một thời gian, cái nắng mùa hè cuối cùng cũng tắt lịm bên kia bầu trời.
Cao Lực Ngụ buông mẹ ra, hắn đi tìm giết hết những kẻ đáng ghét trong nhà họ Cao này. Rất nhiều ngày trốn chui lủi, hắn lén trở về và thấy mẹ thối rữa dần đi. Hắn cứ nghĩ chỉ cần giết nàng, nàng sẽ thuộc về riêng hắn, nhưng hắn sai rồi. Giết từng người một, bàn tay ngập máu tanh. Cuối cùng ông nội lại xuất hiện, hắn mặc kệ, chết hết đi.
Nhưng hắn quá mệt mỏi, trọng thương, bị bao vây.
Từ đó, kí ức trong hắn không còn gì khác. Chỉ có những giọng nói nghe được trong cơn mê mang, sau này cứ cắn nuốt lấy những giấc mơ của Cao Lực Ngự và biến mất khi hắn tỉnh dậy.
Lão gia, ngài muốn cậu ấy quên đi kí ức này, nhưng bản năng chiếm hữu điên cuồng của cậu chủ ngày nào đó sẽ thức tỉnh mà thôi.
Đành xem trời định đoạt, chỉ trách bấy lâu nay ta bất lực không thể bảo vệ được thằng bé trước sự tranh đấu gia tộc. Thật hi vọng người thằng bé chân trọng cũng sẽ chân trọng nó.
Chỉ sợ dù mất kí ức thiếu gia vẫn trở nên lãnh tính, cậu sẽ không chân trọng ai suốt cuộc đời này.