Nữ Phụ Là Không Bao Giờ Có Thể Đấu Lại Các Nam Chính!

Chương 17.2

St Maria dường như mà một trường phép thuật dành cho mọi độ tuổi, thậm chí Hoa Vân Tích còn thấy cả người già đi học. Lý do mà nhiều người muốn đâm đầu vào đây nhất là vì trường này thành lập trên một mảnh đất cực kỳ linh thiêng, những người dạy lại tài giỏi. Cô vừa mới biết một số điều được từ Đăng Miên Miên - một cô gái có thể nói là thuộc dạng giống người thường nhất trong lớp học này, ngay khi cô vừa được xếp chỗ ngay cạnh nàng.

Nàng nói, học phép thuật càng lên cao càng giúp con người ta tăng tuổi thọ sống, lên một mức nhất định thì còn có thể giữ mãi hình dáng lúc thăng cấp ấy. Tuy nhiên, chỉ gia tăng một mức nhất định thôi, còn chưa ai sống vĩnh cửu nhờ điều đó cả. Con người ở nơi đây vẫn sinh hoạt như bản năng vốn có của họ thôi. Ở trường học này có một số điều mà mỗi người đều phải nhớ, trừ những người quyền lực không ai chạm tay vào được thì mới có thể không quan tâm, còn đâu nếu đã học ở trường này thì đều phải hiểu rõ những nguyên tắc xã hội học đường.

"Cậu nói xem. Nguyên tắc xã hội học đường là thế nào?" Hoa Vân Tích bóc gói bánh mở ra ăn. Cô cùng Đăng Miên Miên ngồi ở nhà ăn, hai người bắt tay làm bạn, giờ là lúc cô nghe Miên Miên tiếp nối câu chuyện bỏ dở ban nãy khi vào đầu tiết học.

Đăng Miên Miên, cái tên với cái người nghe không giống nhau chút nào, nàng bằng tuổi cô. Nàng để tóc ngắn tới tận gáy, chỉ có mái để dài ngang cằm có gẩy lai một sợi màu hồng đậm và kéo dài xuống nhuộm hồng cả đuôi của mái. Nàng mặc trang phục theo phong cách gothic, lúc nào cũng đeo một chiếc headphone, đeo sau lưng cây đàn guitar acoustic. Nàng cuồng Rock n' roll. Không hiểu cha mẹ nàng sao lại đặt cho nàng ta cái tên nghe dễ thương như vậy. Mà nghe Miên Miên nói nàng khả năng học phép thuật rất kém lại quậy phá không nữ tính nên bị vứt bỏ, gia đình nàng cũng là một danh gia tiếng tăm cũng khá nổi trong giới thượng lưu.

Lúc này Đăng Miên Miên đã bỏ headphone xuống vòng nó qua cổ, hai chân gác lên bàn nghiêng người gác khuỷu tay ra sau ghế tư thế như một nữ hoàng máu S chính hiệu.

"Để tôi khinh bỉ chút cô nương ạ, rồi chúng ta nói tiếp. Thực sự không muốn bàn vấn đề hổ lốn này thêm chút nào nhưng lo lắng cho bà tôi vẫn phải nói, để sau này đừng trách tôi không căn dặn trước. Điều đầu tiên, không được cố ý thân thiết với Doãn Từ Khiêm. Hắn không phải xuất thân danh gia vọng tộc gì nhưng lại trở thành tỉ phú từ rất trẻ nhờ nghiên cứu công nghệ sinh học ngay khi còn đang học tiểu học. Hắn là một thiên tài, học tập về kiến thức đời thường hay phép thuật đều tốt, ngay cả thể thao cũng tốt luôn, là đội trưởng đội bóng rổ kia mà. Hơn nữa ngoại hình lại cực kỳ hút mắt. Cho nên đấy, tôi nghĩ bà chắc cũng hiểu vì sao hắn có một đội quân cuồng dại bao quanh bảo vệ như tường thành. Tôi khinh đám người này nhất, không ăn được cấm người khác ăn đây mà. Nghe tuyên ngôn có vẻ đoàn kết đấy, nhưng nếu Doãn Từ Khiêm mà chọn một trong số các cô gái đó, xem có mừng rỡ bỏ đồng đội luôn không?"

"Thôi được rồi, bình tĩnh nào. Giờ bà nói tiếp điều khác đi!" Điều này Hoa Vân Tích biết rồi, cô còn bị ép gia nhập cái hội đó kia mà!

"Điều thứ hai lại liên quan đến soái ca nữa, vẫn là vấn đề không được tiếp cận. Đó là Kaneyama Hiroki và Kobayashi Yuu, hai người này được mệnh danh là kim đồng ngọc nữ, đều là hội phó của hội học sinh. Kobayashi Yuu là mỹ nữ thiên tài dương cầm nổi tiếng, xuất thân từ dòng tộc có quyền lực. Kaneyama Hiroki là hoàng tử nước N, hắn hiện đang là chủ tịch của ICPO*. Vẻ hắn quý tộc đến trong khung, phong thái vô cùng tự tin, tôi cũng không xác định hắn bao nhiêu tuổi nữa. Có điều, nếu cô sau này không may thành hội trưởng thì đừng có mơ mộng tiếp cận hắn, nếu không sẽ bị Kobayashi Yuu dìm chết! Họ xứng đôi vừa lứa, ta cũng công nhận điều đó, dù ta không rõ quan hệ của họ là thế nào. Chẳng qua, bất cứ cô gái nào tiếp cận Kaneyama Hiroki, thì đều sớm muộn gì cũng bị thiết kế tiếng xấu, còn làm suy sụp cơ ngơi gia đình mình."

*ICPO (International Criminal Police Organization): Tổ chức cảnh sát hình tự quốc tế.

"Thật kinh khủng!" Hoa Vân Tích nuốt ực miếng bánh vào, được rồi, cô sẽ ráng ghi nhớ.

"Điều kinh khủng nhất còn chưa có tới đâu! 100 người thành tích thấp nhất sẽ bị đưa đi huấn luyện khắc nghiệt, nơi đó giống như địa ngục vậy. Thật may thành tích của tôi cũng luôn ở vị trí 101. Haha"

Hoa Vân Tích nghĩ mà muốn khóc, Doãn Bình giao cho cô một cuốn sách, bảo hôm nay đi học về tự luyện. Buổi học hôm nay chỉ toàn về kiến thức xã hội, nếu nội trong hôm nay cô không tự học được chút nào nữa thì mai chắc chắn sẽ không bắt nhịp được vào buổi học phép thuật! Nghĩ đến một người không có chút phép thuật nào như cô bị đưa đi huấn luyện khắc nghiệt, cô nhịn không được rùng mình. Người ta xuyên không xuyên vào nữ chính tiểu thư hay công chúa, còn cô sao lại xuyên vào vai quần chúng khốn khổ lay lắt động giẫm phát là nát vậy? Lúc cô mới nhận ra mình đã xuyên không, chỉ biết bản thân không cha không mẹ, túi không tiền không bạc, thân không sắc không tài, có mỗi cái giấy chứng thực tên tuổi nằm cong queo trong túi. Ngoài ra cô còn biết bản thân phải làm hầu gái cho người ta.

Thấy Hoa Vân Tích tội tội,Đăng Miên Miên đứng dậy xoa đầu cô, nói:

"Dù rất chia buồn nhưng có tin này cũng khủng khiếp không kém. Ba ngày sau sẽ là đại hội bầu các thành viên của hội học sinh, tức là bao gồm hội trưởng. Chúc may mắn."

Đời cô còn có tồn tại hai chữ may mắn không đây?

Hoa Vân Tích áp mặt vào ngực Đăng Miên Miên, cọ cọ, ngực to thật, ít ra có cảm giác như có bến bờ che chở.

Miên Miên đỏ mặt, sau đó đẩy cô ra túm cổ lắc lư:

"Cưng dám quấy rồi tình dục chị đây à!!!"

"Thôi nào, tôi đang cần được an ủi…"

"Đập mặt vào mông chị này, chị cho quả bom an ủi!!"

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -----

Buổi chiều không lên lớp, Hoa Vân Tích mở sách Doãn Bình đưa ra cho cô để học, đứng ở phía sân sau do ông ta chỉ định. Cô không hề biết, chỗ cô đứng từ phòng Doãn Từ Khiêm có thể nhìn thấy ngay. Ông ta cho cô đứng đó để mục đích khoe đệ tử với cháu mình. Cô lại phải học một ngôn ngữ mới, đõ với cô không phải vấn đề, mà là một người không có căn bản như cô, cũng không có dị năng, muốn ngay lập tức tập trung thần lực rất khó. Cô mới chỉ học cái căn bản là dịch chuyển vị trí của đồ vật mà nó không lên, mà lên được thì bay loạn lên. Các giác quan trên cơ thể cô hoạt động hết công suất để tạo một lực vô hình, chưa quen với điều này, khiến cho trán cô đổi đầy mồ hôi.

Bốp.

Miếng vụn gỗ bay đập thẳng giữa trán Hoa Vân Tích, thực ra cô muốn tập chung lực để nhấc nó lên mà thôi, ai ngờ nó một phát lên thiên bay thẳng vào mặt. Dưới lực mạnh như vậy, cú va này khá đau làm trán cô sứt một mảng, cô ngồi xuống bụm mặt. Một lúc sau, ngẩng đầu lên trời hét lớn:

"Ông trời ơi, sao lại cho con xuyên qua???!!!!"

Cô tức giận nhìn cục đá lớn bằng nắm tay, đọc thần chú, sau đó giơ tay lên phía trước và nói tiếp một câu không liên quan:

"Kamehameha!!! Tao không tin không điều khiển được chúng bây!!!"

Choang! Bốp!

"Oái?!"

Hàng loạt âm thanh đổ vỡ vang lên gần đó, tiếp theo là giọng kêu trầm thấp. Thực ra là viên gạch đã bay thẳng qua cửa kính đằng xa. Hoa Vân Tích cứng ngắc quay người sang như rô bốt, run rẩy tay chân bước về phía cánh cửa đó. Giọng này…không phải giống như cô nghĩ đấy chứ? ----

Quả thật, Doãn Từ Khiêm đứng trước cửa phòng, mặt lạnh như tiền nhìn cô. Hắn mặc bộ quần áo ngủ, tóc có vẻ hơi rối, tay hắn ôm trán, máu từ đó chảy dọc xuống cằm. Hắn đang ngủ thì bị một tiếng gào la đánh thức, đi ra cửa sổ xem lập tức bị một viên gạch to đập thẳng vào đầu. Hắn đang mơ màng không kịp phòng bị nên ăn nguyên cục ngon lành.

Hoa Vân Tích Thấy cảnh này vội vã cúi đầu xuống:

"Xin lỗi chủ nhân! Tôi không phải cố ý!!"

Vân Thiên trầm giọng nhắc nhở:

"Còn không mau vào lấy thuốc băng bó cho tôi!?"

"Vâng, tôi đi ngay!"

Trời ơi, còn chưa nhận công việc mà đã đắc tội với chủ. Sao Doãn Bình lại cho cô luyện thứ nguy hiểm ở khu vực nguy hiểm thế này chứ????

Vài phút sau ----

Hoa Vân Tích bôi thuốc cẩn thận rồi quấn băng quanh đầu Doãn Từ Khiêm đẹp đẽ. Mỹ nam đúng là mỹ nam, bị thương nhìn càng khiến người ta muốn phạm tội.

"Xong rồi. Tôi lần này vô cùng xin lỗi, mong chủ nhân rộng lượng bỏ qua. Tôi không biết nơi này gần phòng cậu."

"Dù sao cũng không phải lỗi của chị." Hắn đoán ra ngay vụ này cũng nhờ ơn lão ngoan đồng kia. "Nhưng mà chị cũng không thể không chịu trách nhiệm. Mai tôi có trận đấu bóng rổ rồi."

"Vậy…"

"Chị phải đi theo lo cho tôi từ A-Z"

"Hơ, không được…"

"Đây là lệnh."

Doãn Từ Khiêm đáng lẽ dự định đi vào phòng nghiên cứu, nhưng giờ hơi choáng váng lại phải nghỉ. Hắn quyết định, kiểu gì cũng phải làm cho đệ tử của lão ngoan đồng kia trở thành hội trưởng hội học sinh, xem lão quyết định đưa đệ tử mình ra để đỡ mang tiếng có đệ tử bị đuổi, hay là tiếp tục cho đệ tử của mình ở lại chịu khổ. Coi như là trả cái giá, cho hành động quấy nhiễu cháu trai mình mấy hôm nay.

Hoa Vân Tích khổ thì không nói thành lời, sắp đến kỳ bầu hội trưởng rồi, mà lại xảy ra chuyện lớn thế này. Con đường tương lai của cô chấm dứt từ đây sao?
Bình Luận (0)
Comment