Nữ Phụ Là Không Bao Giờ Có Thể Đấu Lại Các Nam Chính!

Chương 22.1

Cao Lực Ngự vẫn thường nghĩ mãi không ra, lí do mà Hoa Vân Tích bỏ đi, không, không phải nghĩ không ra mà là mãi không xoay chuyển được sự cố chấp của bản thân. Nhưng đến khi Vu Dịch nói hắn đã dùng khả năng điều khiển giấc mơ của mình để tìm gặp Hoa Vân Tích, nghe chuyện đó xong, Cao Lực Ngự rốt cuộc cũng có lí do để nghiêm túc suy nghĩ lại vấn đề. Vu Dịch nói rằng, đôi mắt Hoa Vân Tích lúc ấy trong suốt và trống rỗng, giống như cả thế giới này cũng chẳng thể nằm trong mắt cô. Rũ bỏ bọn hắn xong rồi, cô ấy chẳng còn lưu luyến gì, giấc mơ đó mà Vu Dịch tạo ra lưu giữ lại mặc niệm của mỗi người, nhưng Hoa Vân Tích dường như chẳng có mặc niệm gì.

Nghĩ lại và nhận ra, Hoa Vân Tích bỏ đi cũng bởi mọi sự áp lực dồn dập đè nén lên, và cũng vì không có cảm giác an toàn. Vân Thiên chọn cách ép Hoa Vân Tích tự nguyện ở bên mình, Lâm Hạo Lăng dù vẫn không dứt tình nhưng mặt ngoài lại chối bỏ cô ấy, Vu Dịch chọn cách ở cạnh cô chờ đợi nhưng im lặng không nói ra. Đến nỗi Cao Lực Ngự hắn, chọn cách như một kẻ tâm thần nhốt sủng vật yêu quý của mình lại, trong khi vẫn tỏ ra như bản thân không cần tình yêu của cô. Chung quy tất cả bọn hắn đều sợ sự thật, chưa bao giờ đối mặt thẳng thắn bày tỏ suy nghĩ với cô.

Dạo gần đây, Cao Lực Ngự hay bị những cơn đau đầu kinh niên quấy nhiễu. Trong đầu hắn là những mớ âm thanh hỗn độn. Tiếng cười. Tiếng khóc. Tiếng la hét. Tiếng cãi nhau. Tiếng gào thét. Rất nhiều những âm thanh nhức nhối khác làm phiền một kẻ sợ ồn ào như hắn. Không chỉ có vậy, đó còn kèm theo những cơn đau như muốn nổ tung đầu.

Cao Lực Ngự đã bắt đầu đọc được những suy nghĩ của người khác từ bao giờ chẳng hay. Thật phiền. Thật chán ghét. Chỉ cần họ lướt qua bên người hắn thôi là đã có thể biết rõ họ nghĩ gì. Nếu khi Hoa Vân Tích còn ở đây ngay bên hắn, hắn nghĩ, nếu có thể sớm như vậy thì hắn đã biết cô nghĩ gì. Hắn muốn đọc suy nghĩ cô, muốn thay đổi vì điều đó trước khi quá muộn.

Nhưng trên đời không có nếu.

Giờ thứ tràn đầy xung quanh Cao Lực Ngự là những suy nghĩ trái ngược với mặt ngoài trên thương trường, những suy nghĩ làm hắn thấy ghê tởm. Còn có những cơn đau như muốn nổ tung đầu.

Và, một thế giới nhàm chán hằng quay quanh trục của mình nữa.

Trước kia Cao Lực Ngự vẫn chưa từng suy nghĩ mình là ai, cha mẹ trông thế nào, vì cái gì mà mình còn tồn tại. Kể từ lúc hắn lần thứ hai mở mắt nhìn thế giới này, đáy mắt hắn hoàn toàn tĩnh lặng như mặt hồ không gợn sóng. Nhưng Hoa Vân Tích chính là hòn đá nhỏ tạo ra bề loang lớn trên mặt hồ lặng đó.

Cao Lực Ngự từ lâu đã biết, hắn thua rồi.

--- ------ ------ ------ ------ ------ -------

"Hoa Vân Tích."

"Hoa Vân Tích!"

Hoa Vân Tích ngoáy mũi một cái rồi đáp:

"Tôi có điếc đâu! Ây da~"

Vừa nói xong liền bị Đăng Miên Miên gõ vào đầu.

"Nghe thấy mà chị đây gọi cưng không đáp?!"

Thực ra lúc này cả hai đang ngồi trong văn phòng, Hoa Vân Tích phải bỏ tạm lịch học ngồi làm nốt mấy việc đang dang dở không thể bàn giao được. Với lại, Liêm Vũ Phong cũng nói rằng hắn cần chỉnh sửa lại kế hoạch một chút. Hôm qua được ngồi cùng bàn với bà nội của Liêm Vũ Phong, và hôm nay điều đó đã đồn khắp toàn trường rồi. Cô phải đối mặt với nhiều con mắt soi mói hơn nữa.

"Đáp cái gì mà đáp, có gì nói mau đi còn ra vẻ thần bí."

"Có người tỏ tình với chị em ạ."

Đăng Miên Miên chống tay lên bàn, vẻ mặt bối rối buồn khổ than vãn. Hoa Vân Tích thấy thế liền bĩu môi:

"Chị khinh. Được yêu thương nhung nhớ mà bà còn làm ra vẻ. Đến đây khoe với đứa cô đơn 1 thân như tôi à?" Cô bẹo má Đăng Miên Miên "Tôi đây là không ai thèm yêu thôi, chứ có người tỏ tình thì chiến luôn, ai lại lề mề như bà."

Chát

Nàng vỗ lên bàn tay Hoa Vân Tích rồi nắm lấy hai vai cô lắc lắc:

"Bà biết ai tỏ tình với tôi không? Là một người đàn ông đó!!"

"Không đàn ông chẳng lẽ phụ nữ sao..." Cứ bị rung lắc như vậy, cô có cảm giác hoa mắt.

"Quan trọng hơn đó là cái tên họ Viêm kia hiểu không!!"

"Bà nói Viêm Khải Trực? Nếu thế thì yêu đi ngần ngại gì? Không yêu thì để dùng, không dùng được thì trưng bày, mà trưng bày không được thì để dự trữ." Hoa Vân Tích chưa có dịp trực tiếp nói chuyện với Viêm Khải Trực, nghe đâu nhân phẩm không tồi.

Lần này thì Đăng Miên Miên đã chuyển qua bóp mặt Hoa Vân Tích.

"Trữ cái đầu bà! Là Viêm Khải Lân!"

Viêm Khải Lân sao? Thật ngoài dự đoán, cô cứ nghĩ hắn chỉ yêu nam chính truyện tranh thiếu nữ thôi cơ.

"Ngoại trừ điên ra thì mọi thứ đều tốt mà. Có vấn đề gì mà phải sốt xắng lên vậy bà nội?"

Rầm!

Đăng Miên Miên đập tay lên bàn, tiện thể chống chân lên luôn, ánh mắt bất khuất nhìn phương trời xa thồn qua ban công.

"Tên khốn. Hắn dám nói chị đây tiểu bạch ngây thơ. Là do hắn ta cả ngày im ỉm bám theo như thằng biến thái làm chị tưởng đắc tội gì hắn, ai biết được hắn thích chị đây?? Mà theo bà, ngây thơ là thế nào?"

Hoa Vân Tích xoa cằm suy nghĩ, nói với một phong thái trải đời:

"Ngây thơ ư, không hiểu tình cảm của người khác không gọi là ngây thơ được! Ngây thơ tức là luôn nghĩ rằng mình thấu hiểu hết ấy!" Cô nói đoạn, tủm tỉm cười nhìn Đăng Miên Miên "Kệ xác ngây thơ là cái gì. Thế có chấp nhận không?"

Nàng ta liếm vòng quanh môi, thu chân xuống, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nhìn Hoa Vân Tích làm cô hơi nổi da gà.

"Thực ra. Tôi có một bí mật vẫn luôn giấu mọi người..."

Cộc cộc. Không khí trầm trầm thoáng cái bị phá vỡ bởi tiếng gõ cửa.

"Hội trưởng Hoa. Đây là bản kế hoạch chỉ định đợt huấn luyện sắp tới, hội phó Kaneyama yêu cầu tôi chuyển cho cô và nhắn lại là hội trưởng Liêm Vũ Phong đã có 1 chút thay đổi trong đó."

Lại là cô gái bí thư hôm bữa phá vỡ cuộc nói chuyện của Đăng Miên Miên và Hoa Vân Tích. Đăng Miên Miên thực sự hận. Vô cùng hận. Cực kỳ hận. Đã thế cô gái kia còn quay sang mỉm cười nhìn nàng, nói:

"Vị tiểu thư này. Không phận sự, miễn vào."

"Tôi..."

"Đây không phải nơi tùy tiện gà chó gì cũng ra vào được."

Nàng ta không nể tình nói luôn. Hoa Vân Tích nghe, hơi nhíu mày lại, chống tay lên bàn cười không đạt đáy mắt:

"Đây là khách của tôi. Bạn học này, phiền bạn chú ý chỗ đứng của mình. Nhiệm vụ của bạn là chuyển tài liệu, không phải mở miệng nói nhảm. Cho nên xong nhiệm vụ rồi thì mời bạn ra ngoài kia rồi nói tiếp cũng được. Cô gái này có thể hỗ trợ tôi trong những kỳ sắp tới, cho nên chưa đến phiên bạn mở mồm."

Cô gái kia không nói gì được, tức giận phủi tay đi ra. Người của Kobayashi Yuu thật khó ưa, lúc nào cũng thích lên mặt cho rằng mình là chủ nhân. Hoa Vân Tích cô mà mạnh lên, bất cứ kẻ nào làm phiền cô, cho một đập knock out khỏi đấu mồm nhiều. Cô tự nhận thấy rằng, mình có máu bạo lực bất chấp. Tất nhiên, con đường trở thành cường nhân còn rất xa, cô còn phải học làm kẻ yếu cho đến lúc đó đã.

"Chậc chậc chậc. Làm hội trưởng oai rồi nha~"

"Tôi không nói điêu đâu, bà sau này phải phụ Đông phụ Tây tôi đấy, đừng có mà trốn việc."

"Tùy tùng của hội trưởng, kể ra cũng oai~"

"Biến đi, đừng dùng cái mặt dâm uế đó phiền chị!"

Hoa Vân Tích mở tài liệu ra, bên trong là danh sách những người sẽ huấn luyện cho cô.

Bắn cung, bắn súng, đua ngựa: Liêm Vũ Phong, thầy Trịnh Sâm và thầy Johan Abert

Thiết kế trang phục, nấu ăn: Viêm Khải Trực, Cô Christina Selena

Đàn violin và piano: Liêm Vũ Phong, Yuu Kobayashi

Múa lụa cổ đại: Cô Trịnh Tú Anh

Thổi kẹo cao su thay bằng bơi lạnh (không phàn nàn): Kaneyama Hiroki

Học Lễ Nghi: Kaneyama Hiroki

Các môn học chính: các thầy cô trong nhóm top 1.

Và nói chung là cái tài liệu này đang ghe một cú lớn giữa đầu Hoa Vân Tích. Cô cảm thấy trái tim thiếu nữ bị tổn thương à nha~

Cô hiểu ra thế nào là ngây thơ rồi. Ngây thơ chính là trứng mà dám đòi đấu với đá đó!! Và cô thì là ví dụ to đùng! Tại sao cô có thể ngây thơ nghĩ rằng mình sẽ chơi bẩn được trong trò này nhỉ???

Mà bơi lạnh là cái gì nhỉ? Hoa Vân Tích thắc mắc điều đó suốt cả ngày.

Hoàn thành xong công việc hội trưởng và bàn giao cho người phụ trách, chiến trường thực sự mới mở ra với Hoa Vân Tích. Cô bắt đầu cho tiến trình học đầu tiên, cho đến khi đó, cô bới biết bơi lạnh là cái gì. Bơi lội ở chỗ lạnh. Tên như nghĩa. Đó là ở bể bơi phía sau trường học luôn được duy trì ở nhiệt độ thấp, thực ra là bể bơi dùng để phạt cuar câu lạc bộ bơi lội, không cần nói thì cô cũng đoán được chắc do cô chọn trò kia khăm quá nên Liêm Vũ Phong đổi trò khăm hơn. Đúng là tự lấy đá đập chân mình mà.

"Thông báo với quý cô, Liêm hiệu trưởng của chúng ta giỏi nhất là chịu đựng."

Kaneyama Hiroki nửa cười nửa không, nhìn Hoa Vân Tích mặc đơn bạc co ro bên bể bơi. Trong khi đó, bản thân hắn thì vẫn tự nhiên tự tại đứng đó cho tay sau lưng. Hắn hôm nay soái thật đấy, thân hình đẹp thật đấy, nhưng cô không có tâm tình ngắm.

"Hội phó Kaneyama. Anh không lạnh sao?" Hoa Vân Tích răng đớp răng, lợi vồ lợi, môi bập môi. Cả người run rẩy không ngừng.

"Tôi không có cảm giác gì với cái lạnh."

Thôi xác định rồi. Hoa Vân Tích vừa sợ lạnh, vừa không biết bơi. Làm sao đây? Làm sao đây?

Làm sao đây? Làm sao đây? Làm sao đây?

Trong lúc Hoa Vân Tích còn đang phân vân đắn đo lo lắng, Kaneyama Hiroki đã túm vai cô ném thẳng xuống bể bơi. Cô như con vịt lạch bạch vỗ tay trong bể bơi, ngấp ngoái ngộp lên ngộp xuống. Bể bơi cao 2m, cô thì đến bơi ếch cũng không biết, chính vì thế mà uống không ít nước. Nước vẫn còn mùi thuốc tẩy, thật kinh khủng.

Kaneyama Hiroki kéo Hoa Vân Tích lên, người cô không bị đóng băng mà tự động cứng đờ co quắp lại. Người hắn rất nóng, cô cứ áp sát người vào rồi phà hơi lên làm hắn không được tự nhiên. Hơn nữa hắn cũng không thích gần sát người khác quá. Hắn nhìn vào một góc trong phòng bơi, cất tiếng gọi:

"Ruki."

Lập tức có một cô gái vóc người cao lớn thô kệch xuất hiện bên cạnh cả hai.

"Làm nóng người cho cô gái này."

Cô gái tên Ruki kia dùng phép thuật của mình hong khô cả người Hoa Vân Tích, còn thổi một hơi ấm luồn qua từ gáy cô lan khắp cả cơ thể.

Qua bao lâu, Hoa Vân Tích bình ổn lại, Kaneyama Hiroki cũng sạch sẽ như cũ, hắn đụng ngón tay lên dây chuyền chữ thập trên cổ, biểu tình trên mặt vẫn bình bình.

"Tôi nghĩ rằng chúng ta nên lên bể bơi thường học cho bơi được đi đã. Còn nữa, tôi không muốn lãng phí thời gian, cảm phiền cô cố gắng một chút."

Nói xong, hắn liền quay người bước đi. Hoa Vân Tích môi vẫn còn hơi tái vì lạnh, cô xuýt xoa hà hơi vào lòng bàn tay, liền vội vàng bước theo.

Học ở bể bơi bình thường nên Hoa Vân Tích cũng mau chóng học được, cô còn có cảm giác mình học rất thuận lợi như thể đã được dạy gần đây vậy.

Học ở môi trường bình thường này, Hoa Vân Tích mới có tâm trạng nhìn trộm Kaneyama Hiroki. Lúc hắn bơi khởi động trông thật đẹp. Hắn đội mũ và kính bơi, thân chỉ mặc một quần bơi nam bó sát. Cô nhìn thấy rõ từng giọt nước lăn từ trên mái tóc hắn rồi nhỏ trên thân, nhấp nhô chảy trên từng múi cơ lên xuống trông thật quyến rũ. Lúc hắn tháo mũ ra và lắc lắc mái tóc, trời đất trong mắt cô cũng muốn chao đảo theo. Trên cổ hắn vẫn còn đeo sợi dây chuyền kia. Cả người ở trần hết mà nguyên sợi dây chuyền vẫn để nguyên, laij là sợi dây chuyền hình chữ thập sáng bóng nữa, ác thật, không khí thánh khiết trên cơ thể dẫn đầy tội lỗi đó.

Không liên quan, nhưng hắn mà cosplay theo bộ truyện tranh "Free!" thì quá chuẩn rồi!

Thực ra cô cũng hơi hơi hiểu lí do vì sao mà Yuu Kobayashi điên cuồng bất chấp vì Kaneyama Hiroki đến thế. Ở hắn có nhu cũng có cương, có hòa nhã nhưng cũng có bạo ngược. thực sự rất mâu thuẫn. Cái khí chất đó luôn dễ dàng hấp dẫn cảm giác muốn chinh phục của một cô gái mềm mại nhưng lại ương nghạnh như Yuu Kobayashi. Thực ra thì cô cũng bị hấp dẫn. Có điều những gì quá đẹp thường nguy hiểm. Hơn nữa cô nhận ra hắn có vẻ không ưa gì cô lắm, chỉ là giữ cái công minh tối thiểu khi đối diện với cô mà thôi.

Kaneyama Hiroki vuốt nhẹ nước trên tóc, chậm rãi bước về phía Hoa Vân Tích.

"Hội trưởng Hoa có vẻ ổn rồi nhỉ. Nhưng mà dù sao cô cũng mệt. Tôi chỉ yêu cầu cô vào phòng bơi lạnh kia tập thể dục 2 tiếng giúp tôi, chưa cần bơi."

Cái gì? Tập thể dục 2 tiếng??

Vừa mới khen hắn đẹp xong, hắn thể hiện sự nguy hiểm liền.

"Đây là sự trừng phạt cho việc nãy giờ không vận động thư giãn tay chân mà cứ đứng nhìn trộm tôi. Tôi còn có việc, gặp lại sau."

Hiu hiu.

Hoa Vân Tích khóc ròng. Chỉ là nhìn trộm một chút thôi mà, hắn bày cảnh ra mà không cho người ta nhìn hả? Rủa rủa rủa!! Rủa hắn sau này bị tình nghi nhìn trộm gái tắm!
Bình Luận (0)
Comment