Nữ Phụ Là Vô Tội

Chương 21

Lưu Huỳnh đánh xe ở trước, Kiển Điệp và Tiết Tình thì ngồi ở trong xe ngựa, Tiết Tình hỏi Kiển Điệp rất nhiều chuyện, đa số đáp án nhận lại là: không biết.

Liễu Tứ Thư cùng Yêu nữ hoang mạc bỏ trốn vào hoang mạc, sau khi Liễu Tứ Thư chết, mẫu thân Kiển Điệp mang Kiển Điệp sống trong khe núi, nàng không hiểu phong tục Trung Nguyên, lại càng không quan tâm ý nghĩa y phục màu đỏ tại trung nguyên. Mẫu thân nàng trước khi lâm chung đã dặn dò nàng đến Trung Nguyên tìm Linh Vũ phái để nương tựa, nàng ở Ô Trấn tìm nơi ngủ trọ, vừa vặn vào ngày Diêm Minh giết Hái Hoa Tặc, Tiết Tình cùng Lưu Huỳnh khắc phục hậu quả ở trong khách sạn, Kiển Điệp biết được hai người bọn họ đại hiệp Linh Vũ phái, vì vậy đi theo luôn.

"Mẫu thân nói, phụ thân vẫn luôn áy náy việc phản bội sư môn, hắn từng nói bất kể sinh là con trai hay con gái đều muốn truyền thụ võ công, trong tương lai nếu Linh Vũ phái gặp nạn có thể hết lòng cứu trợ, mẫu thân trước khi chết nói với con, gần đây không khí hoang mạc có phần cổ quái, người đứng đầu Minh vực lần này hết sức háo chiến, e rằng Trung Nguyên sẽ có một tai kiếp lớn, nên dặn con đến bảo vệ cô cô." Kiển Điệp nói lại cho Tiết Tình.

"Con yên tâm, lần này ta cùng Lưu Huỳnh đi tìm Nhị Sư Huynh chính là vì chuyện Võ Lâm minh, nếu võ lâm Trung Nguyên có thể liên kết với nhau, Diêm Minh cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ." Tiết Tình an ủi nói. 

"Cô ơi, Nhị Sư Huynh mà cô nói chính là Động Trù bá phụ sao? Con có nghe phụ thân nhắc đến, phụ thân nói ngoại trừ sư tôn ra thì người mà ông bội phục nhất chính là Động Trù sư bá, Động Trù sư bá từ lúc 10 tuổi đã có biệt hiệu là ‘ Ngọc Diện Kiếm Khách ’, trước khi phụ thân lâm chung có nói cả đời ông ấy có ba việc tiếc nuối nhất, thứ nhất không thể tạ tội với sư tổ, thứ hai không thấy được lúc Tiết Tình cô cô xuất giá, thứ ba chính là chưa bao giờ đấu kiếm thắng Động Trù sư bá."

Nếu Tiết Tình nhớ không lầm thì ngọc diện là để nói người tuấn mỹ , nàng biết Động Trù võ công cao cường, không ngờ còn là một mỹ nam a, chuyến này đi không lỗ vốn, mà lại còn được hời nữa. Tiết Tình vén rèm lên, kêu Lưu Huỳnh: "Lưu Huỳnh, phi ngựa chạy nhanh lên một chút, Nhị Sư Huynh nhất định rất cần chúng ta chu cấp tiền bạc, chúng ta nên đến nhanh một chút."

Buông rèm xuống, Tiết Tình nhìn thấy trên mặt Kiển Điệp lộ ra nụ cười đáng yêu.

"Tiết Tình cô cô quả nhiên rất dịu dàng, luôn suy nghĩ cho người khác." Kiển Điệp cười ngọt ngào nói.

Trên mặt Tiết Tình nóng hừng hực, còn nhỏ như vậy đã biết dẻo miệng rồi.

Lưu Huỳnh phi nước đại đến trấn nhỏ trước khi trời tối. Cái thị trấn này so thị trấn dưới núi Linh Vũ thì không lớn hơn bao nhiêu, nhưng người thì nhiều gấp mấy lần, chỉ vì nơi này rất gần Đoạn Kiếm sơn trang, người hành tẩu giang hồ ai mà không muốn có một Thần Binh Lợi Khí, Đoạn Kiếm sơn trang xưa nay đều đúc kiếm để kiếm sống, thanh danh uy phong cả giang hồ, đều có một thanh Đoạn Kiếm sơn trang kiếm không chỉ thực lực tăng lên, mà địa vị của mình trong giới giang hồ của được nâng cao, chỉ là Đoạn Kiếm sơn trang kiếm giống như ôtô Rolls-Royce. Muốn mua? Thật muốn mua sao? Không bán!

Thị trấn đã nhỏ người lại nhiều, cho nên các khách sạn đều vô cùng chật chội, không có ba gian phòng hảo hạng dính liền nhau, Tiết Tình lại không có võ công, vì an toàn đành phải ở sát vách Lưu Huỳnh, để khi lúc Tiết Tình gặp nguy hiểm Lưu Huỳnh có thể nhanh chóng chạy tới, Kiển Điệp thì ở một gian phòng hảo hạng khác cách phòng hai người đến mấy căn phòng. Thân là cô cô, khi ở ngoài nên chăm sóc cháu gái của mình nhiều hơn, vì thế Tiết Tình cùng Lưu Huỳnh đi nhìn gian phòng của mình trước, sau đó cùng với Kiển Điệp đi xem gian phòng của nàng.

Người làm ở khách sạn dẫn bọn họ vào phòng, cúi người hỏi: "Khách quan. người xem phòng này được không?"

Dù sao cũng là phòng hảo hạng, trang trí thế nào tùy người làm, sau khi giúp Kiển Điệp sửa sang lại đồ đạc xong, Tiết Tình hỏi nàng: "Ở trung nguyên, thiếu nữ mặc y phục màu đỏ đi xung quanh là không được, con có bộ y phục màu khác không?"

Kiển Điệp khó hiểu lắc lắc đầu.

Tiết Tình mở bọc y phục của mình lấy ra một bộ xiêm y, ném lên giường của Kiển Điệp: "Bây giờ con hãy mặc đồ của ta đấy, chờ chúng ta lên đường sẽ giúp con mua mấy bộ y phục Trung Nguyên."

"Được, cám ơn cô."

"Không cần cám ơn, đi một ngày đường con chắc cũng mệt mỏi rồi, tiểu nhị, cho cô nương này một thùng nước tắm." Tiết Tình phân phó tiểu nhị.

"Vâng!" Tiểu nhị định đi ra ngoài múc nước, bước chân còn chưa hết, thân thể liền cứng đơ lại, miệng há to đến mức có thể nhét một quả trứng, con ngươi như muốn rớt ra, bởi vì hồng y thiếu nữ trước mắt dùng ðôi tay nhỏ bé của mình xé rách y phục ðỏ, lộ ra cái yếm bên trong, ngay cả sách ðông cung tiểu nhị cũng chưa từng liếc qua, dĩ nhiên với cảnh tượng ướt át như thế cũng chưa bao giờ thấy. Ðừng nói tiểu nhị là một thanh niên trẻ tuổi ðầy nhiệt huyết, ngay cả Tiết Tình chỉ là nữ nhân cũng cứng đơ người ra, chuyện gì đang xảy ra, nàng không thể hiểu nổi.

May mà Lưu Huỳnh nhanh chóng hồi hồn , lấy cái y phục ở trên giường quăng đến che cho Kiển Điệp, Tiết Tình thấy sắc mặt của tiểu nhị, vội mắng: "Nhìn cái gì! Còn không mau đi múc nước!"

Tiểu nhị giật thót mình, hồi thần lại: "Dạ! Dạ! Tiểu nhân đi ngay!" Rồi chạy bén đi.

Tiết Tình một cước đạp đóng cửa lại, kích động hỏi Kiển Điệp: "Tiểu tổ tông của ta, con đang làm gì vậy?"

"Tắm. . . . . . Không phải nên cởi y phục sao?" Kiển Điệp vô tội nói.

". . . . . . Đúng là phải cởi y phục, nhưng là. . . . . ." Tiết Tình nhìn khuôn mặt của Kiển Điệp không giống như là đang đùa giỡn: "Nhưng con cũng không thể trước mặt những người này mà cởi y phục đâu!"
Bình Luận (0)
Comment