Nữ Phụ Là Vô Tội

Chương 32

Đọc xong nội dung trong tờ giấy, Tiết Tình có một đêm không thể ngủ được, hiện trên người nàng không chỉ gánh vác trên dưới trăm mạng người của Đông Kỳ các mà bây giờ còn thêm cả nữ chính, quá nặng, xương vai sẽ nhanh nứt ra mất. Trong lòng dù rất muốn từ chối, nhưng nàng vẫn đành phải đến Tây Lân các lấy thuốc giải cho Nam Cung Lạc Lạc, mặc dù nàng không muốn gặp mặt Nam Cung Lạc Lạc, nhưng nàng cũng không muốn thành hung thủ giết chết Nam Cung Lạc Lạc, thấy chết mà không cứu thì không khác gì trực tiếp giết chết nàng.

"Mỗi ngày làm một việc thiện, tích đức tích phúc!" Tiết Tình đành khuyên chính bản thân mình như vậy, đến khi mặt trời nhô lên khỏi mặt đất thì Tiết Tình đã xuống giường thay xong quần áo, đầu tiên đương nhiên là đi thông báo tin vui này cho Lưu Huỳnh, vừa tỉnh dậy là có tin vui, số hắn thật may mắn.

Bởi vì Lưu Huỳnh là nam nhân, nên ở cách Tiết Tình và Nam Cung Lạc Lạc rất xa, Phương Nhi là một cô nương tốt, tự nguyện đưa Tiết Tình đi tìm hắn.

Phương Nhi còn là một cô nương nhiệt tình, dọc đường đi cũng nói không ngừng: "Tiết cô nương, tối hôm qua Lưu Huỳnh công tử ở trong vườn luyện kiếm, kiếm pháp của phái Linh Vũ các ngươi thật lợi hại, hắn ở dưới tán cây chậm rãi điều khiển kiếm, lá cây trên cây liền rơi xuống."

"Đó là kiếm khí, sư phụ Lưu Huỳnh là Nhị sư huynh của ta, thầy trò bọn họ đều yêu thích nội lực bên trong kiếm pháp." Tiết Tình đáp.

"Nhìn xem, Lưu Huỳnh công tử đang ở dưới cây luyện kiếm, ta nhìn thấy có rất nhiều nha hoàn đang đứng nấp sau tường nhìn lén hắn luyện kiếm." Phương Nhi chỉ ra gốc cây hòe đại thụ trong vườn nói.

Tiết Tình chỉ là lễ phép nhìn qua một cái, khi thấy ngọn cây hòe trụi lủi nàng cuống lên, Lưu Huỳnh đã luyện ở đây bao lâu a! May mắn là hắn sinh ra sớm, nếu không cục bảo vệ môi trường chắc chắn sẽ không bỏ qua cho hắn!

Vào trong phòng Lưu Huỳnh ngồi xuống, âm thanh dằng dặc như tiếng đàn của lá khô rơi xuống làm cho buổi sáng sớm yên lặng không hề đơn điệu, cửa phòng Lưu Huỳnh mở ra, lộ ra một cây đàn cổ, Lưu Huỳnh đang ngồi gảy đàn, màu sắc của huyền cầm trái ngược với đôi tay trắng nõn, hai vạt áo xanh nhạt của nhà nho thời xưa rũ xuống hai bên chân, kiếm Thanh Vân đặt bên cạnh cổ cầm, thật đúng là không thể rời xa kiếm.

Tiết Tình ra hiệu cho Phương Nhi không được lên tiếng, vẻ mặt biểu lộ cho nàng biết nàng có thể quay về, một mình rón ra rón rén đi tới sau lưng Lưu Huỳnh, tuy nhiên chân tay ngu ngốc không thể thoát được ánh mắt của hắn.

"Sư thúc, trên người ngươi mùi đàn hương nhiều quá." Tiếng đàn dừng lại, Lưu Huỳnh nói.

Tiết Tình buông tay, nâng tay áo lên lỗ mũi ngửi một cái, một mùi đàn hương nồng nặc, tối hôm qua cả một đêm là đàn hương, không có mùi mới là lạ.

"Ngươi dậy sớm như vậy, nhất định là có chuyện gì đó, hơn nữa phần lớn không phải là chuyện gì tốt đẹp." Lưu Huỳnh lại nói.

"A ha ha, người hiểu ta nhất cũng chỉ có Lưu Huỳnh, nếu không ngươi thử đoán một chút xem là có chuyện gì?" Tiết Tình trêu chọc Lưu Huỳnh nói.

"Hôm qua trên cuốn sách của phái Nga Mi ngươi không tìm được loại độc mà Nam Cung cô nương trúng phải, nhưng lão đại phu kia lại nói là tìm được, so với hắn, ta tin tưởng ngươi hơn, hiện tại tình hình Đông Kỳ các đang hết sức nguy hiểm, Tiêu Các chủ không thể rời khỏi vị trí thủ lĩnh, ta đoán là lão đại phu này vì muốn lừa Tiêu Các chủ mà yêu cầu ngươi trở thành đồng lõa?"

"Ta cũng không muốn lừa gạt Tiêu Các chủ, lão đại phu lấy một trăm mạng người ra uy hiếp ta, ta không thể có biện pháp nào khác, hơn nữa cũng không thể nói ra, à ngươi xem cái này đi." Tiết Tình hạ quyết tâm mang tờ giấy nhận được tối hôm qua đưa cho Lưu Huỳnh xem, nàng không có võ công nhưng nàng cần cánh tay đắc lực, ở cái thế giới xa lạ như thế này, còn ai có thể đáng tin hơn Lưu Huỳnh.

"Ngươi vẫn đang làm việc cho Minh Vực?" Giọng nói Lưu Huỳnh không nghe ra thái độ.

"Trước kia đã từng liên lạc không thể nói cắt đứt là có thể cắt đứt, nhưng tương lai của ta nhất định sẽ không có vị trí của hắn." Tiết Tình nghiêm túc nói.

"Không cần phải giải thích cho ta, trước kia ngươi cũng chưa từng giải thích với ta." Lưu Huỳnh nắm lấy thanh kiếm trên mặt bàn: "Ngươi nghĩ rằng ta và ngươi chính là."

Đây là như thế nào vậy, Tiết Tình không hiểu, mơ màng theo sát sau lưng Lưu Huỳnh. Dọc đường gặp phải nha hoàn dẫn hai người đi tìm Tiêu Quy Ứng, Tiêu Quy Ứng ðang ngồi ngoài cửa phòng Nam Cung Lạc Lạc, thân thể mệt mỏi dựa vào trên bục cửa, hắn chờ ở đây cả đêm, nửa bước cũng rời khỏi. Thấy một màn như vậy Tiết Tình không khỏi cảm động, nếu nàng là Nam Cung Lạc Lạc nàng nhất định sẽ chọn Tiêu Quy Ứng, ít nhất người ta cũng là chính nhân quân tử, sẽ không mạnh mẽ X nàng. Tiết Tình ngồi xổm xuống, đem đôi mắt khép hờ của Tiêu Quy Ứng khép lại toàn bộ, rồi đứng lên nói với thị vệ bên cạnh Tiêu Quy Ứng: "Chớ quấy rầy Tiêu Các chủ, chờ hắn tỉnh dậy thì thông báo cho ta một tiếng, ta và sư điệt đi viếng thăm Tây Lân các một chút."

Từ trên núi có đường đi trực tiếp đến Tây Lân các, chỉ là quang cảnh trên đường không quá đẹp mắt, khắp nơi cây cối bị chặt phá, ám chỉ nơi này không phải là nơi thái bình. Đi qua đỉnh Chủ Phong đã trở nên cằn cỗi vì đánh nhau là đến Tây Lân các ở phía tây ngọn núi, thủ vệ phía sau đưa Tiết Tình và Lưu Huỳnh lên núi, kiến trúc Tây Lân các và Đông Kỳ các cơ bản là giống nhau như đúc, hai các nguyên bản là một khối, chỉ tiếc hiện tại thành đối đầu như nước với lửa.

Trong thính đường, ngồi chờ Tiết Tình và Lưu Huỳnh có hai người, một người là đại thúc hơn bốn mươi tuổi, trên y phục có thêu hình Kỳ Lân, xem ra đây chính là Trình Các chủ - các chủ Tây Lân các, người còn lại là một cô gái xinh đẹp, xem ra đây chính là con gái của Trình Các chủ vì sự kiện từ hôn mà tên tuổi lan xa trên giang hồ -Trình Linh.

Bốn người chào hỏi khách sáo, chủ ngồi vào vị trí của chủ, khách ngồi vào vị trí của khách.

"Tiết cô nương và Lưu Huỳnh công tử lần này tới đây chẳng lẽ phái Linh Vũ có gì chỉ bảo Tây Lân các?" Các chủ Tây Lân các khôi ngô ngồi ở vị trí chính giữa, thử thăm dò hỏi.

"Lần này là ta tự đến, không liên quan đến phái Linh Vũ." Tiết Tình giải thích.

"Vậy sao? Tây Lân các cũng không phải là nơi có cảnh gì đẹp, là ngọn gió nào đưa Tiết cô nương đến đây vậy?"

"Chuyện này ta muốn nói riêng với Trình Các chủ." Tiết Tình liếc mắt nhìn Trình Linh nói.

Trình Các chủ hiểu ý, nói: "Linh nhi, ngươi đưa Lưu Huỳnh công tử đi thăm quan phong cảnh Tây Lân các của chúng ta một chút."

"Vâng, thưa cha"

Trình Linh và Lưu Huỳnh cùng nhau đi ra khỏi phòng, đóng cửa lại, trong phòng chỉ còn lại Tiết Tình và Trình Các chủ, Tiết Tình đưa tờ giấy An Loa viết cho nàng cho Trình Các chủ xem: "Trình Các chủ, ngươi có nhớ đây là bút tích của sứ giả Minh Vực."

Trình Các chủ trợn mắt nói: "Ngươi.... .....Ngươi không phải là Tiết Tình phái Linh Vũ sao?"

Tiết Tình giật nhẹ làn da giữa cổ và mặt nàng, nói cho hắn biết mình không phải đang dịch dung: "Đương nhiên ta chính là Tiết Tình của phái Linh Vũ, chẳng lẽ đường đường là Các chủ Tây Lân các có thể cùng người hoang mạc có thư từ qua lại, ta thì không được sao?"

"Độc đúng là do ta hạ, chuyện hạ độc này chỉ có ta và vị sứ giả Minh Vực kia biết, vì sao phải đưa thuốc giải? Chẳng lẽ cô nương kia là người Minh Vực?" Trình Các chủ hỏi.

"Không cần hỏi nhiều, nhất định phải đưa cho ta, nhanh lên một chút, nếu vị cô nương kia chết, ta đảm bảo không chỉ ngươi và Tây Lân các bị tàn sát đẫm máu, mà cả Trung Nguyên cũng sẽ gặp tai họa." Tiết Tình thúc giục, nam chính tức giận rất là đáng sợ nha.

Trình Các chủ không dám chậm trễ, nhanh chóng từ trong ngực lấy thuốc giải đưa cho Tiết Tình: "Sứ giả có nói cho ta biết, vực chủ phái một người đức cao vọng trọng ở Trung Nguyên tới giúp ta một tay, chẳng lẽ chính là ngươi?"

Tiết Tình đem thuốc giải cất vào tay áo, vung mái tóc đen nhánh: "Hiện tại ta cần nhanh chóng mang thuốc giải về, Trình Các chủ ngươi tốt nhất đừng khinh xuất, để tránh sự việc thêm phức tạp."

Tây Lân các bị Đông Kỳ các đưa vào thế yếu, liền đặt hy vọng vào sự trợ giúp của Minh Vực, đối tượng thay mặt Minh Vực là Tiết Tình tất nhiên không dám cãi lại, miệng đành phải đáp ứng, dặn dò Tiết Tình sau khi giải độc cho Nam Cung Lạc Lạc nhanh chóng cùng hắn bàn bạc kế hoạch thâu tóm Đông Kỳ các, Tiết Tình cũng đành phải đáp ứng, chẳng qua là hai người đang nghĩ gì thì chỉ trong lòng hai người mới biết được.

Mang thuốc giải về Đông Kỳ các, lặng lẽ bỏ vào chén thuốc chuẩn bị cho Nam Cung Lạc Lạc, sắc đỏ trên mặt Nam Cung Lạc Lạc trong nháy mắt liền biến mất, Tiết Tình thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng Động Trù cũng truyền tin tức đến, quả nhiên Phương Vân không đồng ý cho hắn can thiệp vào chuyện nội bộ của môn phái khác, Động Trù cũng không chịu buông tha, hắn liền lấy phái Nga Mi và phái Võ Đang ra làm áp lưc.

"Nhị sư huynh thật là uy vũ." Tiết Tình sợ hãi kêu lên, Phương Vân cũng không phải là người dễ trêu chọc.

"Quả nhiên sư phụ rất nghiêm túc." Lưu Huỳnh không thể tin được người sư phụ sợ nhất phiền toái lại vì Võ Lâm mà đang gánh trách nhiệm nặng nề, quả nhiên là đang dốc sức vì Võ Lâm.

"Đa tạ ý tốt của Động Trù tiền bối, nhưng ý tốt này Đông Kỳ các không thể tiếp nhận, tranh chấp giữa Đông Kỳ các và Tây Lân các sẽ không mượn sự giúp đỡ từ bên ngoài." Tiêu Quy Ứng nói.

"Vì sao? Nếu như Tây Lân các và Đông Kỳ các đánh nhau cũng có đệ tử của cung Côn Luân, đây là chuyện mà mọi người đều biết, cho dù cung Côn Luân có thừa nhận hay không thừa nhận, trong lòng mọi người đã có sẵn đáp án, Đông Kỳ các tìm sự trợ giúp từ bên ngoài không phải là không có đạo lý." Lưu Huỳnh không hiểu.

"Nếu như chúng ta mượn lực lượng của môn phái khác thâu tóm Tây Lân các, coi như thống nhất được Kỳ Lân các, thì người Tây Lân các chắc chắn sẽ không phục, Tiêu mỗ cũng không muốn một Kỳ Lân các chỉ bằng mặt mà không bằng lòng" Tiêu Quy Ứng nói.

Đó là em gái của ngươi sao! Rất thanh cao nha! Lúc này trong lòng Tiết Tình tràn đầy tính toán nhỏ nhặt, Tiêu Quy Ứng làm sao có thể bày ra vẻ mặt đơn giản dơ bẩn không chịu nổi như thế được! Nhưng mà Tiêu Quy Ứng, có một chuyện mà ngươi không hề biết, Tây Lân các không chỉ được sự ủng hộ của cung Côn Luân mà còn có sự trợ giúp của đại BOSS Minh Vực, làm người như ngươi thật là thất bại.

"Ơ ơ ơ, Tiêu Các chủ, sẽ có một ngày ngươi phải hối hận" Lưu Huỳnh vừa nói vừa chỉ ngón trỏ vào chóp mũi Tiêu Quy Ứng, đáp lại là một tiếng cười kỳ quái, gương mặt lộ ra nét hồng kỳ quái.

Tiết Tình cảm giác trà trong tay cũng rất kỳ lạ, hỏi: "Tiêu Các chủ, ngươi có cảm thấy hôm nay trà có mùi lạ hay không?"

"Đại phu nói gió rét sẽ làm bệnh tình Lạc Lạc nặng thêm, ta đã yêu cầu phòng ăn đổi trà thành rượu Thiệu Hưng, để tránh cho mọi người nhiễm gió rét." Tiêu Quy Ứng trả lời.

"Ngươi đổi trà thành rượu?" Tiết Tình bất thình lình đứng lên, chẳng trách nhìn Lưu Huỳnh có gì đó không đúng lắm, hắn đang say rượu nha!

Đúng lúc này, Lưu Huỳnh nhanh chóng rút Thanh Vân kiếm ở bên hông ra, lấy tốc độ cực nhanh đâm tới Tiêu Quy Ứng. Cũng may là Tiêu Quy Ứng phản ứng nhanh, dùng nội lực đẩy cái bàn văng ra, tránh khỏi kiếm khí của Lưu Huỳnh.

"Tiểu tử, cách xa sư thúc của ta một chút, nàng sẽ không gả cho ngươi đâu." Lưu Huỳnh say khướt cầm kiếm chỉ vào Tiêu Quy Ứng nói.

Tiêu Quy Ứng kinh ngạc nói: "Lưu Huỳnh công tử chẳng lẽ đang....."

"Là đang say rượu." Tiết Tình ngượng ngùng gật đầu.

Làm sao Lưu Huỳnh có thể để cho Tiêu Quy Ứng có thời gian tán gẫu, lại đâm mấy đường kiếm cực nhanh tới Tiêu Quy Ứng, Tiêu Quy Ứng phải hết sức chăm chú mới có thể tránh thoát, trong lòng Tiết Tình đối với mấy đường kiếm của Lưu Huỳnh hoàn toàn rõ ràng, đó là bộ kiếm pháp tàn hoa của phái Linh Vũ, đặc điểm của nó là sự thay đổi thất thường và tốc độ cực nhanh, là kiếm pháp sở trường của Tiết Tình, trong đầu giống như có người đang bày ra một bức họa to lớn, sử dụng bộ kiếm pháp kia khi thì rõ ràng mạch lạc, lại vừa mềm mại co dãn, Tiết Tình biết tất cả, cỗ thân thể này đối với võ học vô cùng quan tâm, nàng vẫn còn sót lại trong trí nhớ bộ kiếm pháp này.

"Tiêu Các chủ! Cẩn thận! Tiếp theo hắn sẽ hợp sức tấn công phía dưới ngươi!" Tiết Tình la lớn.

Quả nhiên, đường kiếm của Lưu Huỳnh giống như ảo ảnh hướng xuống hai chân Tiêu Quy Ứng, mệt mỏi chống đỡ các chiêu thức, đường kiếm Lưu Huỳnh lại đột nhiên hướng về phía trước một chút, tạo ra một đường kiếm khí mạnh mẽ, Tiêu Quy Ứng kịp thời rút đao bên hông lui về phía sau mấy bước ngăn cản kiếm khí. Lưu Huỳnh không tiếp tục tấn công, hắn đứng lắc lư mấy cái, rồi từ từ đi về phía cái ghế Tiêu Quy Ứng vừa ngồi, mặt dựa vào thành ghế, hai tay đặt trên đỉnh ghế, bình yên ngủ.

Tiết Tình muốn ngã! Lại là bộ dạng này! Say rượu chơi ðùa ầm ỹ ðủ rồi liền lăn ra giả vờ vô tội ngủ! Cái bàn của Tiêu Quy Ứng ít ði một cái, nghiên mực Kỳ Lân cũng mất, tất cả là do ngươi làm a!

"Lưu Huỳnh công tử tửu lượng có phải hay không...."Tiêu Quy Ứng chuyển ðề tài nói

"Ðúng thế, không tốt" Tiết Tình thẳng thắn trả lời.

Đột nhiên Tiết Tình nghĩ đến một vấn đề, tửu lượng Lưu Huỳnh kém như thế, lúc động phòng làm sao uống ly rượu giao bôi được đâu!
Bình Luận (0)
Comment