Nữ Phụ Là Vô Tội

Chương 40

Tiết Tình cầm thuốc đi vào phòng của Lưu Huỳnh, Lưu Huỳnh đang nằm trên giường đọc sách, bốn mắt nhìn nhau một lúc, Tiết Tình mới ho nhẹ một tiếng nói: "Nên đổi thuốc rồi."

"Bạch công tử đâu?"

"Hắn đi rồi."

"Đại phu?"

"Chắc là đang đỡ đẻ."

". . . . . ."

Hai người lúng túng nhìn nhau, Tiết Tình nghĩ, Lưu Huỳnh da mặt mỏng, mình nên chủ động chút: "Nằm hẳn hoi, nhấc y phục lên."

Lưu Huỳnh ngơ ngác nhìn Tiết Tình, không nhúc nhích. Làm ơn đi, nhìn như vậy nàng sẽ lúng túng không xuống tay được, Tiết Tình đi tới đẩy một cái liền khiến Lưu Huỳnh ngã trên giường. Cố gắng suy nghĩ thuần khiết, không được suy nghĩ lung tung, tay chuyển đến trên vạt áo của Lưu Huỳnh, giống như chạm vào thánh vật, không ngừng run rẩy. Tiết Tình cắn chặt hàm răng, gắt gao nắm chặt đai lưng, gần như cứng rắn mở nó ra, cảm giác có chút quái dị, cảnh này có chút giống với hái hoa tặc. Không có đai lưng trói buộc y phục từ hai bên cơ thể trược xuống lộ ra một phần bụng, quanh vùng rốn còn có ba vết thương do kiếm gây ra.

Tiết Tình lấy dũng khí cởi quần áo xuống, khiến cả thân Lưu Huỳnh loã lồ trước mặt mình, vết thương đã không còn khiến người ta sợ hãi như mấy ngày trước, giờ đã khép lại thành một đường hẹp dài, chỗ mọc thịt non hiện màu hồng nhạt, Tiết Tình nhìn vết thương lại thêm đau lòng.

"Sư thúc. . . . . ." Thấy Tiết Tình nhìn chằm chằm vết thương của mình mà ngẩn người, Lưu Huỳnh kêu lên.

Tiết Tình giữ vững tinh thần: "Đừng sợ, ta nhẹ tay một chút sẽ không làm đau ngươi."

Đầu tiên dùng khăn tay thấm nước ấm rửa sạch vết thương cho Lưu Huỳnh, khăn tay ma sát quanh miệng vết thương khiến Lưu Huỳnh đột nhiên khẽ cười.

"Sao vậy?" Tiết Tình khẩn trương hỏi.

"Rất nhột."

". . . . . . Chịu đựng!" Vốn đã đủ hồi hộp Lưu Huỳnh còn thêm phiền.

Rửa sạch xong vết thương, Tiết Tình dùng đầu ngón tay chọc chọc vào chỗ thịt non trên bụng: "Đau không?"

Lưu Huỳnh lắc đầu một cái: "Ta rất chậm chạp với cảm giác đau đớn, có thể là khi còn bé ở mạc hoang (sa mạc hoang vu)cả ngày mò mẫm lăn lộn nên mất cảm giác đi, chỉ là. . . . . ."

"Chỉ là cái gì?"

"Thời điểm ngươi chạm vào ta cảm giác thực rõ ràng, vừa nhột vừa tê." Lưu Huỳnh cười nói.

"Như vậy cũng không đau đúng không." Tiết Tình lại chọc chọc chỗ thịt non mới mọc ra.

"Đau."

"Xì, còn biết đau là tốt rồi." Tiết Tình cũng cười, tâm tình khẩn trương giải toả được rất nhiều, mở bọc giấy chứa thuốc trị thương ra, bên trong là bột thuốc màu trắng đã được mài mịn, Tiết Tình bốc một ít rắc vào vết thương của Lưu Huỳnh, sau đò cẩn thận bôi lên vết thương, bột thuốc từ từ tan ra hoà vào vết thương, chỉ còn lại cảm giác ngón tay tiếp xúc với làn da mềm mại lại ấm áp, dưới da là cơ bụng hoàn mĩ của người luyện võ, trái tim không hiểu sao đập liên hồi, cả hô hấp cũng trở lên nóng rực.

"Sư thúc, mặt của ngươi thật là đỏ." Lưu Huỳnh nói.

Tiết Tình cầm khăn tay đang để một  bên lên rồi nhìn vào ánh mắt Lưu Huỳnh: "Lại lây bệnh lắm mồm của Tri Thu."

"Nói đến Tri Thu cô nương, sư thúc, ta cảm thấy Tri Thu cô nương không giống người Trung Nguyên."

Tiết Tình ngừng động tác trong tay, chột dạ hỏi: "Nói như vậy là sao?"

"Cách nàng mặc quần áo, lời nói cử chỉ, đều giống như cố ý bắt chước thiếu nữ Trung Nguyên  hoang mạc."

"Ngươi suy nghĩ nhiều rồi, có lẽ thẩm mĩ của nàng khác hẳn với người thường." Tiết Tình giúp Tri Thu che giấu.

"Bạch công tử cũng rất khả nghi, với y thuật cao minh của hắn, tuyệt đối sẽ không phải hạng người không có tiếng tăm, tại Trung Nguyên lại chưa hề nghe đến danh hiệu của hắn, mạc hoang ngược lại có chút ít. . . . . . Nhưng là nếu như hắn là tiên y, như thế nào lại cứu người Diêm Minh muốn giết."

Nội tâm Tiết Tình hiểu rõ ràng , Bạch Tích Trần và Minh vực là quan hệ lợi dụng lẫn nhau, hắn muốn tiền và thế lực của Minh Vực, đối với hành động của Minh Vực cũng chẳng quan tâm, mặc dù không biết sao hắn chạy tới núi Kỳ Lân, dù sao không phải nhớ nhung tên Minh Diệm mà theo tới là được rồi, đối với mình mà nói hắn chịu cứu Lưu Huỳnh đã là vui mừng, Tiết Tình thật tâm cảm thấy hắn vẫn còn rất tốt, bánh ít đi bánh quy lại, mình cũng nên giúp hắn một chút trong phạm vi khả năng của mình.

"Lưu Huỳnh, ngươi nói, người Trung Nguyên thì không thể kết giao với người mạc hoang sao?" Tiết Tình không hiểu hỏi.

"Vậy ngươi và ta coi là cái gì, ta cũng ở mạc hoang những sáu năm." Lưu Huỳnh hỏi ngược lại.

"Bọn họ là mọc hoang, ngươi là thuần hóa , nếu người hoang mạc đáng yêu giống như ngươi, thế giới đã sớm hòa bình rồi." Tiết Tình siết chặt mặt của Lưu Huỳnh nói.

Nếu là có một ngày lại phải chinh chiến hoang mạc, không biết Bạch Tích Trần sẽ giúp bên nào đây . . . . . Hẳn là nhanh chân bỏ chạy đi, Tiết Tình bi thống mà nghĩ đến bản tính không thể thay đổi của chủ tớ hai người.

Một đội người trở về từ đỉnh Chủ Phong, Phương Nhi báo cáo là Động Trù đã trở lại. Động Trù và Tiêu Quy Ứng đang ở Chủ Phong xây nhà sao đột nhiên trở lại, Tiết Tình tiếp tục truy vấn, Phương nhi còn nói: " Thiền Không phương trượng của Thiếu Lâm Tự đến, Động Trù công tử muốn đích thân giúp phương trượng an bài chỗ ở."

"Sư thúc, nếu là phương trượng tới, người cũng lên đến gặp mặt một lần." Lưu Huỳnh nằm ở trên giường nói.

Tại đây bối phận cao có chút không tốt, luôn luôn cùng ăn cùng uống cùng tán gẫu, Tiết Tình thở dài: "Được rồi, ta đi xem một chút, thân thể ngươi bất tiện, liền ở đây nghỉ ngơi đi." Nói xong Tiết Tình lại cảm thấy có nghĩa khác, nghe giống như Lưu Huỳnh là phụ nữ đang có thai.

Theo Phương Nhi đi dọc bên đường nhỏ rất nhanh liền thấy Động trù đang dẫn phương trượng đến sương phòng.

"Nhị Sư Huynh!" Tiết Tình ở phía sau gọi hắn.

"Sư muội, tới thật đúng lúc, vị này là Thiền Không phương trượng của Thiếu lâm tự, thật vất vả mới mời được lão nhân gia ngài rời núi." Động Trù vui vẻ dẫn Tiết Tình đến gặp.

Ánh mắt của Tiết Tình đã biến thành hình hạt đậu xanh, nhìn Thiền Không phương trượng với vẻ khinh thường.

"Lão hoà thượng gạt người." Tiết Tình chào hỏi.

"A di đà Phật, đây chính là thiên ý, hôm qua nếu thí chủ chịu cho lão nạp một lượng bạc , lão nạp có thể thỉnh kiệu phu đưa lên núi, đáng thương cho cánh tay cùng đôi chân già nua của lão nạp , thí chủ đúng là tâm địa sắt đá." Thiền Không phương trượng lên án Tiết Tình đã đắc tội với lão.

Tiết Tình biết cô nương hiểu đạo lí giờ phút này phải nói chút lời hay giải toả không khí xấu hổ nhưng mà đối mặt với hoà thượng già mà không kính này, nàng nửa lời hữu ích đều không nói ra được.

"Phương trượng, ngài gặp qua sư muội tại hạ?" Động Trù nghe hai người đối thoại có vẻ quỷ dị liền khó hiểu hỏi.

"Không dối gạt Động Trù lão đệ, trước đêm lão nạp rời núi có xem tinh tượng, có một Yêu Tinh tâm địa sắt đá cứng đầu giáng thế, lệnh sự muội ngay cả một lượng bạc cũng không dám bỏ ra hiếu kính Phật Tổ, sau khi chết nhất định sẽ xuống Địa ngục, chỉ là với giao tình của lão nạp với Động Trù lão đệ, lão nạp quyết định giúp nàng một lần" Thiền Không phương trượng nói xong một ngón tay chỉ hướng Tiết Tình: "Lão nạp sẽ cảm hoá nàng trước khi nàng xuống Địa Ngục!"

"Thật sao, ngài cố lên!" Tiết Tình mặt không thay đổi nói, thật thú vị, lão sư chuyên ngành cảm hoá nàng suốt hai năm cũng chưa thể khiến bài của nàng đạt tiêu chuẩn trong kì thi đấy.

"Phương trượng chớ so đo cùng trẻ nhỏ, Phương nhi, đi hầm cho phương trượng chén tổ yến." Động Trù cười theo nói.

Thiền Không phương trượng vừa nghe  đến tổ yến, lập tức mặt mày mừng rỡ như đoá hoa: "Động Trù lão đệ, vẫn là ngươi hiểu tâm ý lão nạp, lão nạp nhất định mỗi ngày tụng kinh vì ngươi đảm bảo Bách Tà Bất Xâm."

Tiết Tình buồn bực, mình bị Phật tổ từ bỏ, cũng bởi vì nàng phản đối mê tín không cho thần linh một lượng bạc! Nàng cũng bởi vì một lượng bạc mà bị Thiếu Lâm tự ghét bỏ rồi hả ? !

"Trước tiên phương trượng cứ ở tạm một ngày, ngày mai Tự Ưu Đạo Nhân và Định Nghịch sư thái chắc hẳn sẽ đến nơi , việc Kỳ Lân liên minh mong ba vị tiền bối có thể làm chứng." Động Trù dẫn Thiền Không phương trượng vào sương phòng nói.

"Cái gì? Sư thái muốn tới? Động Trù lão đệ ngươi mau cho lão nạp mượn ít bạc, lão nạp đi đường long đong mệt mỏi, y phục rách nát làm sao có thể gặp người ta!" Thiền Không phương trượng kích động dắt Động Trù vào.

"Quần áo. . . . . . Đây là chuyện nhỏ, để sư muội tại hạ đưa người đi mua thêm vài bộ cũng được." Động Trù bất đắc dĩ nói.

"Ta không đi." Tiết Tình bày tỏ thái độ rất rõ ràng, lão hòa thượng này thật đáng giận.

"A di đà Phật, Tiết thí chủ, bề ngoài mỹ lệ sớm muộn gì cũng sẽ héo tàn, đến lúc đó sẽ bại lộ ra nội tâm xấu xí, cho lão nạp cơ hội cảm hoá ngươi, cũng cho chính mình một cơ hội thay đổi triệt để, mới có thể sớm đăng miền cực lạc." Thiền Không phương trượng thương hại mà giáo hóa Tiết Tình.

"Tâm linh phương trượng cao đẹp như vậy, khẳng định đến miền cực lạc sớm hơn ta." Tiết Tình tự đáy lòng nói.

Động Trù bị hai người nói qua nói lại làm cho nhức đầu, gọi Tiết Tình đến một bên nói: "Còn nhớ rõ chuyện muội đáp ứng ta ở Cẩu Lũ Sơn không? Muội nói ta chỉ cần không có bỏ rượu trong canh nấm muội sẽ có ngày báo đáp ta."

Tiết Tình có dự cảm xấu, nàng đúng là đã nói lời này, ngày ấy những thứ mọi người có thể ăn chỉ có canh nấm, Động Trù luôn thừa dịp bọn họ không chú ý đổ rượu vào nồi lớn, Tiết Tình cùng Lưu Huỳnh lại không thể cả ngày đứng ở cạnh nồi canh hắn, không thể làm gì khác hơn là ra hạ sách này.

"Đi đi, sư muội, chăm sóc tốt phương trượng, mời hắn tới đây một chuyến thật không dễ." Động Trù vỗ vỗ bả vai Tiết Tình nói.

Kết quả Tiết Tình vẫn phải cùng lão hoà thượng ra đường, phải dẫn một lão hòa thượng vào cửa hàng may, có mấy nữ tử xuyên qua phải làm việc này!

"Yêu Tinh, ngươi xem lão nạp dùng tấm vải dệt này có được không?" Thiền Không phương trượng cầm vải vóc đắt nhất trong cửa tiệm so trước người rồi hỏi Tiết Tình, ngay cả tiếng thí chủ cũng không thèm gọi.

"Ngài cứ tùy ý." Tiết Tình nhìn cũng không muốn nhìn, 180 tuổi ngươi chính là mặc vàng trên người cũng không ai muốn nhìn.

"A di đà Phật, thí chủ, ba loại vải này giúp lão nạp làm thành áo cà xa" Thiền Không phương trượng chắp tay trước ngực nói với thợ may.

Thanh toán tiền đặt cọc, dặn dò thợ may quần áo làm xong thì đem đến Đông Kì Các, Tiết Tình thật cao hứng khi mình rốt cuộc đã hoàn thành nhiệm vụ, trở về chỗ Lưu Huỳnh so với ở bên cạnh lão hoà thượng kì quái này thoải mái hơn nhiều. Hai người đang đi trở về, Thiền Không phương trượng đột nhiên dừng lại.

"Lão Nhân Gia ngài lại làm sao nữa?" Tiết Tình không còn hơi sức hỏi.

Thiền Không phương trượng ngó nghiêng cửa hàng bên cạnh, lại nhìn Tiết Tình, ý tứ thật rõ ràng nhưng mà Tiết tình hơi do dự, đó là cửa hàng bán gà nướng mà.

"Ngài thật sự muốn?" Tiết Tình lại hỏi.

Thiền Không phương trượng gật đầu một cái. Bị loại hoà thượng này nguyền rủa thật không đáng sợ chút nào, muốn xuống địa ngục phải là hắn xuống trước tiên!

Giúp Thiền Không phương trượng mua một con gà nướng, Thiền Không phương trượng  liền vui vẻ nói: "Yêu Tinh, có phải lão nạp đã cảm hoá được ngươi chút ít."

Tiết Tình rất hối hận lúc ra cửa không mang theo thuốc tiêu chảy,bây giờ có thể thuận tiện bôi chút ít lên con gà nướng kia.
Bình Luận (0)
Comment