Nữ Phụ Mau Gả Mau Gả A!

Chương 13

" Thiên Dã"

" Thiên Dã" Qui Dạ không nhịn được nữa rồi, mẹ nó, bắt cô tốn nước miếng đến khi nào. Mệt mỏi nam nhân này, nhất định phải cùng hắn nói rõ tất cả. 

Lấy hành động chứng minh trực tiếp bắt hắn xoay mặt đối diện cô, Vệ Thiên Dã có chút không ngờ tới khi nào đã, lập tức kháng cự.

" Cậu..." 

Hai người giằng co, mặt của Qui Dã hắc tuyến đen lại, đột nhiên nở nụ cười mê hoặc phong tình, Vệ Thiên Dạ không ngờ tới nhìn cô như bị hút vào ngẩn ra. Nhân lúc lơ là, cô ra tay một phát quyết tiệt...

" AAAAAAAAAAAAAAAA..."

Ách, hình như cô hơi quá tay rồi. 

Một tiếng như heo rống vang lên giữa lớp học, tất cả quay lên bàn của Qui Dạ. Khẽ ho khụ khụ vài cái, mặt thoắt nhìn Vệ Thiên Dã tư thế quái dị lại về phía lão sư. 

Xem ra cô phải đi với cái ôn thần này một chuyến thôi.

" Lão sư, lúc nãy Vệ bạn học có chút mỏi mệt ở cổ, ta có chút ra tay trợ giúp không ngờ lỡ tay khiến hắn trẹo cổ. Suy ra ta là có lỗi, Lão sư, cho phép ta đưa hắn đi đến phòng y tế nhé" Ánh mắt nhiều nữ sinh rất bất mãn phóng đến cô.

" À...à ừ ừ. Mau đi đi" 

Lão sư khẽ phất tay, một nam sinh cao lớn tư thế khá kì quặc cùng 1 nữ sinh hai tay chắp sau lưng cà nhắc rời đi. 

" Ách...lúc nãy ta xin lỗi, ngươi cũng thực cố chấp đi" 

Lười nhác ngắm móng tay, cô không muốn nhìn một Vệ Thiên Dã bây giờ, sợ bật ra tiếng cười. Nhưng dáng vẻ của Qui Dạ bây giờ khóe môi rung rinh co rút càng khiến Vệ Thiên Dã tức muốn hộc máu.

" Ngươi mới cố chấp, cả nhà ngươi đều cố chấp. Con mẹ nó!"

" Tề bác sĩ, ta đưa cho ngươi bệnh nhân đầu tiên đến đây" 

Tề Nam một bên tưới cây thấy Vệ Thiên Dã nụ cười ôn hòa nở rộ, Qui Dạ cũng hắc hắc đôi mắt thành vòng lưỡi liềm. Vệ Thiên Dã sao cứ cảm giác Qui Dạ là cố ý, hợp tác cùng vị Tề bác sĩ mới chuyển đến này mang hắn đến đây.

" Thật đúng lúc nhỉ A Dao, may mà ta còn ở đây. Nào vị bạn học này, ngồi xuống nào" 

Động tác của Tề Nam chậm rãi lướt qua dụng cụ, rồi đến cần cổ của Vệ Thiên Dã nhìn tỏ vẻ đang phân tích gì đó rất kĩ càng, chỉ là thật lâu thật chậm. 

Đợi khi ngoài cửa có tiếng bước chân gần tới, tác phong của Tề Nam giờ mới nhanh hơn động tới khuôn mặt Vệ Thiên Dã lật qua, từ từ linh hoạt trở lại thoát khỏi trạng thái ngưng trọng kia nhưng sắc mặt hắn vẫn biến đen.

Hai thân ảnh bất đồng tuổi tác, giọng nói một bên khàn khàn quyến rũ mang hương vị của nam nhân trưởng thành đầy quyến rũ, bên còn lại là giọng nói già nua có chút khéo léo từng trải.

Trương chủ nhiệm nhìn vào phòng thấy Tề Nam liền hài lòng khen

" Hiệu trưởng Yến, thấy thế nào?"

" Không tệ, có thể cân nhắc"

" Hừm, đây là nam bác sĩ ta rất ưng ý, không chỉ có tay nghề thực hành còn được nhận rất nhiều chứng chỉ, không nghĩ tới hắn vì lí do gì chạy đến nơi này làm một bác sĩ nhỏ như vậy trong trường học, thêm thái độ quan tâm tận tình kia làm chúng ta rất ưng ý. Ài, hắn đến đây chưa hết một ngày liền có một học sinh bị chấn thương, đám học sinh trường này lại ngày càng nghịch ngợm không để ý hậu quả, nếu lỡ gặp bất trắc mà không có đội ngũ y tế kia can thiệp kịp thời e rằng.."

" Ý kiến của Trương lão sư ta sẽ ghi nhớ, nếu Trương chủ nhiệm có ý kiến nào phù hợp với ngân sách nhà trường, mỗ Yến có thể cân nhắc trao đổi thêm"

Tiếng hai người xa dần, vốn hai người sóng bước đi chung trường chỉ để khảo sát chất lượng ngôi trường này một lượt, nhìn qua Tề Nam khen vài tiếng cùng trang trí đồ dùng trong phòng y tế nhỏ xong liền bước đến nơi khác.

Qui Dạ nằm trên giường, màn che che đi thân ảnh cô lười biếng, cô cắn một ngụm táo rồi phun hạt ra cửa sổ, cười như không cười nhìn Tề Nam, chuyện hai người vừa đi cùng Tề Nam này hình như có chút gì đó kì lạ đi, mà trong chốc lát tiểu kịch trường Tề Nam dựng lên cô liền hiểu một chút rồi. 

" Thật đúng lúc a"

Tề Nam vung bút viết gì đó cười không nói.

" À, trái cây này rất tốt bất quá rất ngọt, nên thanh đạm một chút, chuẩn bị một chút trà đen cùng bánh quy nữa thôi"

Nói xong cầm thêm một trái táo đỏ mọng không ăn mà suy nghĩ gì đó lấy tay chùi chùi, lướt qua Tề Nam dẫn Vệ Thiên Dã ra khỏi phòng.

" Cho ngươi, đây là lời xin lỗi của ta, ta biết lần trước bỏ ngươi là ta sai" Bàn tay nhỏ đặt vào tay thon dài của Vệ Thiên Dã một trái táo làm anh có chút sững sờ, chưa bao giờ nghe người ta xin lỗi bằng táo bao giờ.

" Ta vốn không giận" Nhẹ bâng quơ một câu, nghĩ lại lại có chút ngượng ngùng.

" Vậy sao ngươi lại không nhìn ta, còn coi ta như không khí. Này, nói cho rõ ràng đi" Ánh mắt Qui Dạ lập tức bắn tới, áp sát Vệ Thiên Dã làm cho hắn có chút hoảng loạn, quay đầu chạy đi. Qui Dạ cũng không kém cạnh lập tức đuổi theo. 

Mẹ nó,Vệ Thiên Dã, anh làm rõ ra cho tôi, đừng để tôi xin lỗi vô ích chứ.

Bất quá dưới chân cà nhắc, dù cố đi nhanh thế nào giảm sức cũng rõ ràng, Qui Dạ một thân chật vật mồ hôi, má có hơi hồng nhuận. Vệ Thiên Dã cảm thấy cô bây giờ rất đẹp, cô dù cà nhắc chân chạy đi thật đáng thương làm lòng anh kìm không đậu muốn quay lại giúp đỡ cô bất quá nghĩ tới câu hỏi kia lòng của Vệ Thiên Dã càng rối hơn. Anh chạy hết tốc lực bỏ lại Qui Dạ đằng sau đang nghiến răng nghiến lợi thở hồng hộc.

Anh không thể trả lời câu hỏi kia! Đến chính anh cũng không thể giải đáp nổi bản thân tại sao lại như vậy.

Từ khi gặp cô anh đã có điều gì đó đang chầm chậm thay đổi, cảm xúc của anh chỉ cần gặp cô liền bùng nổ.Có thân sĩ đào hoa đa tình bộ mặt anh luôn mang ra làm nữ nhân khác điên đảo trước mặt cô như bong bóng xà phòng chưa đụng đã bể, đối với cô để ý nhiều thứ.

Vốn là không thèm giận dỗi mấy điều ấy nhưng sao anh muốn trong mắt cô có ấn tượng về anh, muốn biết suy nghĩ của cô với anh là thế nào, cô có cảm giác gì kì lạ với anh không.

Mùa hoa năm ấy, mối tình đầu không hồi kết trong trái tim thiếu niên mười lăm tuổi đã đâm chồi non.
Bình Luận (0)
Comment