Nữ Phụ Mau Gả Mau Gả A!

Chương 4

Tề Nam đeo tạp dề, trên người hắn là một loại ôn nhu ấm áp. Cô ngồi trên ghế, uống một ngụm cà phê hắn pha ra, nóng ấm vừa ngọt đủ vừa đắng đủ, hắn rất am hiểu khẩu vị của Khương Trì Dao.

Nhìn hắn vừa cắt rau củ, vừa thuần thục chiên thịt, nấu cơm.

Tề Nam bình thương ngốc ngốc nhưng khi nấu ăn rất chuyên tâm, cô cảm giác lúc hắn chuyên tâm nhất chính là lúc hắn quyến rũ nhất.

Quy Dạ rất nhớ kiếp trước, cô rất bị thu hút bởi những con người bình dị ôn nhu thế này, mối tình đầu và mối tình thứ hai của cô đều là hai người đan ông khác nhau nhưng đều ôn nhu dịu dàng biết săn sóc.

Nhưng có lẽ bởi chính vì những người đàn ông này quá dịu dàng, dịu dàng nên không thể cứng rắn giữ chặt một người phụ nữ mạnh mẽ cường đại như Quy Dạ.

Tình yêu thời hiện đại kia có nhiều cạm bẫy ngăn cản, tình cảm thuần khiết kia có thể tồn tại vĩnh viễn sao, chỉ có thể giấu tổn thương trong tim cho người kia một lối thoát hạnh phúc.

Cô, lại nhớ về kiếp trước, khi xuyên qua lại càng muốn ôn lại những quá khứ đã qua, giống như vô tình, lại như sóng biển tràn bờ không ngừng tuôn trào.

Xúc động trước kia bây giờ giống như một loại hoài niệm, những kí ức xấu xa đau đớn dễ chấp nhận hơn, đôi khi những kí ức đẹp đẽ lại khiến Quy Dạ cảm thấy lưu luyến khó khăn khi phải từ bỏ.

Quy Dạ nhìn cửa sổ, cô sẽ tập, tập chấp nhận thế giới mới này.

Tề Nam đưa đến trước mặt cô, một phong bì đỏ thẫm.

' Cô chủ..Ách, Trì Dao, đây là Khương đại tiểu thư gửi cho em'

Là một tấm thiệp mời đến lễ đính hôn của Diệp đại tiểu thư với Hoắc nhị thiếu gia.

Diệp Diễm Lệ? Hoắc Diêu Vũ?

Cái tên rất quen...Quy Dạ có chút khó chịu, con mẹ nó, Khương Trì Dao bản thể, cái kí ức gì cô thích thì đều mang đi, cái gì không cần thiết thì bỏ lại, nửa vời thế này đúng là làm khó nhau quá đi.

Quy Dạ ngơ ngác nhìn Tề Nam, ý nghi vấn làm hắn kinh ngạc

' Tiểu thư..đây là Hoắc Diêu Vũ thiếu gia!'

Hoắc Diêu Vũ, làm trái tim bản thể có chút phản ứng lên khi nghe cái tên này, còn vị đại tỷ kia còn đặc biệt đưa thiệp đính hôn của người này với cô nhất định là có ý!

Người này đối với Khương Trì Dao quan hệ rất mật thiết!

' Tề Nam, thật ra trước đây khi tôi chuyển đến đây, trong lúc không để ý bị ngã cầu thang, lúc tỉnh lại có mất đi trí nhớ một chút'

Quy Dạ diễn rất thành thục, đáy mắt không chút gợn sóng, trong sáng ngây ngô tách li hoàn toàn bộ dạng dối trá giảo hoạt.

Trong lòng, cô âm thầm cười nhạt, diễn của cô, chính là một kỹ năng tuyệt diệu được rèn dũa còn thường xuyên hơn các diễn viên hạng nhất, Quy Dạ thế giới cũ muốn tồn tại trên đỉnh cao kia sớm đã có hơn mười bộ mặt khác nhau.

Tề Nam bất ngờ xông đến trước Quy Dạ

' Trì Dao tiểu thư, người không sao chứ? Có còn xảy ra di chứng gì nữa không? Chúng ta đến bệnh viện, mau khám lại'

Quy Dạ trong lòng ấm áp, dù biết lo lắng quan tâm này vốn không dành cho cô nhưng vẫn không nhịn được muốn thêm.

' Tề Nam, sau khi lấy lại kí ức tôi có đi khám'

' Không được, vậy giấy khám bệnh đâu? Khám ở bệnh viện nào? Tiểu thư, anh biết em rất ghét đi bệnh viện nhưng lần này là bắt buộc, em bị như thế anh không thể không...''

' Tề Nam, tôi bị thế nào tôi là người hiểu nhất. Tất cả đều không sao,còn giấy khám bệnh đã bị tôi vứt đi'

' Nhưng...'

' Tề Nam, tôi đói' Quy Dạ nhanh chóng cắt đứt vấn đề này, một bàn dọn lên thức ăn tinh xảo ngon miệng nhưng ánh mắt của Tề Nam vẫn chung thủy dán lên Quy Dạ xem xét cô có chút nào bất thường nào không.

Khóe môi Quy Dạ kéo lên một nụ cười, cô gắp cho vào bát Tề Nam một chút thịt.

' A Nam, ăn nhiều vào'

' A Nam, đồ anh nấu rất ngon'

Quy Dạ ăn rất nhanh, một bàn đơn giản mấy món nhưng đối với Quy Dạ lại như mỹ vị, đáng tiếc dù là mỹ vị đến đâu bụng cô cũng không còn chỗ nhét. Thấy Tề Nam ăn xong 1 bát cơm, nhanh chóng cô đưa tay giành lấy chén cơm trong tay anh bới thêm,gắp cả rau thịt vào.

' A Nam, ăn đi'

Tề Nam nhìn chén cơm lại nhìn đến Quy Dạ trước mắt nở nụ cười xinh đẹp như hoa, nhanh chóng cúi đầu xuống ăn nốt cơm trong chén. Đứng dậy toan dọn dẹp thì nhìn thấy cô lật đật cầm lấy bát chén dọn đi, hắn cúi đầu không biết suy nghĩ cái gì rồi tiếp tục cậm cụi dọn dẹp.

Quy Dạ không quan tâm tới hắn nhưng vẫn có một số chuyện cần phải nói ra nõ ràng.

Tề Nam ngây ngơ đi lên cầu thang thì gặp Quy Dạ đứng dựa lưng vào tường, ý tứ không để ý hắn, hắn cũng không đề phòng bước đến muốn mở cửa thì một lực đẩy bất ngờ khiến Tề Nam không vững ngã lên tường, hắn dương mắt lên nhìn hình bóng người phụ nữ hai tay dang ra ép hắn.

Kiêu ngạo kia trong mắt cô làm hắn rõ ràng quen thuộc nhưng vẫn xa lạ không nói nên lời.

' Tề Nam, anh có thắc mắc gì không? Tôi bây giờ giải thích cho anh'

' Tiểu thư, tôi chỉ muốn biết sức khỏe của tiểu thư?'

' Để anh nói cho chị tôi, Tề Nam, hiện tai anh đi theo bên tôi, được không?'

'....Tiểu thư, cô thay đổi quá rồi'

' Ha ha, thay đổi thế nào? Anh nói xem'Quy Dạ lấy hai ngón tay mân mê góc mặt tinh xảo nam tính của Tề Nam, hứng thú hỏi anh, hứng thú bên môi nồng đậm, một loại phong trần đa tình càng làm Tề Nam chấn động.

' Cô là ai?'

' Là Khương Trì Dao'

' Tôi không biết cô là ai, giả mạo Khương tiểu thư với mục đích gì nhưng tôi vẫn cho cô một cơ hội lần cuối cùng, mau nói, Khương tiểu thư đang ở đâu?'Tề Nam cứng rắn nhìn cô, gằm giọng nói, hắn đổi từ thế bị động sang chủ động áp sát cô.

' Tề Nam, đi ra, đừng để tôi khó chịu' Quy Dạ đã từng tính đến trường hợp này, chỉ không ngờ nhanh đến như vậy đã phát hiện ra.

'...' Tề Nam cứng người, có chút không quen với một Quy Dạ bình tĩnh ra lệnh như vậy, càng khiến hắn chứng minh lời hắn có phần đúng.

Một người không thể trong mấy ngày hắn vắng mặt bên cạnh cô thay đổi nhiều như vậy!

Hắn luồn tay vào áo cô, giật lên một mảng thâm bên sườn cô làm hắn kinh ngạc, lại lật lên phía dưới bắp đùi phải có thêm một vết sẹo dữ tợn, kinh ngạc thừ người ra, lại tiến đến phía dưới rốn phẳng lặng một cái nốt ruồi son.

' Tiểu thư...'

Quy Dạ nhân lúc hắn không để ý liền đẩy hắn một cái, hắn lảo đảo ngã ra phía sau, thân hình ngã xuống mà hắn có ý đứng dậy, nhìn thân hình Quy Dạ có chút xa lạ xen lẫn quen thuộc, mơ hồ im lặng một lâu sau.

Quy Dạ đến phòng mình, cô bước vào phòng tắm, một thân nhẹ nhõm hẳn, đợi cho tóc khô mềm hoàn toàn nằm phịch ra.

Mắt nhắm lại, hôm nay có quá nhiều chuyện xảy ra!

Cô...có chút mệt mỏi...có chút không thích ứng kịp mạch truyện này....
Bình Luận (0)
Comment