Nữ Phụ Mù Lòa Trêu Ghẹo Nhân Vật Phản Diện

Chương 11

Editor: Kayoko Aoi

Chưa từng có ngày nào như thế này, vận may thật là càng ngày càng kém. Bây giờ, lại bị lưu đày trên hoang đảo này, triều đình rõ ràng là vì khai khẩn đất hoang, khi đã đến đây mới biết khó khăn cỡ nào.

Ân Tố Nguyệt tính rằng Ngôn Vực chắc chắn sẽ không chết như thế, 5 năm sau hắn mới có thể xuất hiện trong sách. Vậy thì bây giờ nếu không bắt kịp hắn? Ít nhất có thể uống thuốc an thần.

Rất nhanh, nàng đã tự gạt bỏ ý tưởng đó trong đầu.

Công tử Tướng phủ không được yếu đuối, cũng có loại đức hạnh này rồi còn chê hết cái này đến cái kia, tính tình lại kém, thường hay xông ra đánh người bị thương, một con gà nhỏ bé yếu ớt, nói mấy câu đã khóc.

Nhân vật phản diện này thật sự có độc.

Ân Tố Nguyệt tìm một vách núi yên lặng vắng người, ngồi trên đá ngầm, gõ gõ đầu, nhỏ giọng thì thào:

“Ài, hệ thống, ngươi có ở đây không? Mau ra đây.”

“Ký chủ có chuyện gì cứ nói.” Giọng chị đại lạnh lùng.

“Không đúng, tại sao vừa gọi ngươi đã đến, có phải ngươi vẫn luôn để ý đến ta hay không?”

Hệ thống im lặng một hồi.

“Không phải chứ, ngươi đúng thật là có thể nhìn thấy, vậy chẳng phải ta ăn uống tiêu tiểu ngươi đều đang nhìn? Điều này, hơi kinh tởm đấy.”

“Về việc riêng tư của ký chủ, hệ thống sẽ tự động che chắn.”

“Vậy thì tốt. Nếu không các ngươi, cái này gọi gì nhỉ? Theo dõi việc riêng tư sao.” Ân Tố Nguyệt yên lòng, cảm thấy giọng chị đại này thật sự rất lạnh lùng, mọi sự đáng yêu lăn lộn của nàng đều không có hiệu quả.

“Ta nhớ một giọng nói khác. Ngươi có thể để cho nàng ấy đi ra không?”

Sau một hồi im lặng đến quỷ dị, cuối cùng bên hệ thống đã phát ra một giọng nói dễ thương quen thuộc: “Nguyệt Nguyệt, ta cũng nhớ cô.”

“Nếu ngươi nhớ ta thì ngươi nghĩ cách giúp ta đi? Ngươi xem ta cũng sắp chết đói rồi.”

“Nguyệt Nguyệt, tôi không thể khôi phục thị lực cho cô, đây cũng là điều kiện quy định, tôi không thể sửa đổi được.” Giọng nói dễ thương kia còn đang giải thích.

Ân Tố Nguyệt cũng mặc kệ nàng ta, hỏi: “Không phải ngươi có thể nhìn thấy sao? Ngươi nhìn giúp ta xem xung quanh đây ở đâu có thức ăn. Ngươi chỉ đường, ta đi tìm. Nếu không có cái gì để ăn, ta sẽ chết đói thật đấy.”

Trong đầu một mảnh yên tĩnh, Ân Tố Nguyệt đoán là hệ thống dễ thương kia đang tự tìm thức ăn cho nàng.

“Nguyệt Nguyệt, cô đi về phía trước đi.” Giọng nói dễ thương chỉ huy, nói.

Ân Tố Nguyệt vội vàng đứng lên, chậm rãi đi về phía trước.

“Cô ngồi xổm người xuống, phía trước có một vách đá, cô thử bò lên trên đi, trên mặt vách đá có một thỏi mật ong to.”

“!!”

Ân Tố Nguyệt dừng lại. Nàng thậm chí còn lui lại mấy bước.

“Ài, ta nói ngươi không hỗ trợ cũng thôi đi, tại sao có thể khiến cho cuộc sống khó khăn của ta càng trở nên tồi tệ hơn vậy chứ?”

“Nguyệt Nguyệt, ta đang giúp cô tìm thức ăn mà.”

“Dám để một kẻ mù như ta đi chọc tổ ong, người lát nữa bị đốt đâu phải là ngươi, đúng không?”

“Nguyệt Nguyệt…… Tôi không nghĩ đến việc này……” Giọng nói dễ thương kia nhỏ giọng suy tư.

Hệ thống này hoặc là lạnh lùng, hoặc là ngốc nghếch, còn có thể trông cậy hay không? Phía trước lại có mật ong, nhưng nếu có thể hái xuống được.

Ân Tố Nguyệt còn đang rối rắm nhìn xem có thể nghĩ ra cách nào hay không, bỗng nhiên nghe được tiếng xé gió, hình như có thứ gì xẹt qua từ đỉnh đầu, đánh thẳng về phía trước.

Bang một tiếng, hết sức rõ ràng.

Không xong rồi! Có người chọc tổ ong!

Ân Tố Nguyệt cũng bất chấp những thứ khác, cất bước bỏ chạy, đá vụn rải rác ở dưới chân, còn chưa đi được hai bước đã té ngã xuống đất. Nàng vội vàng kéo tay áo qua che kín mặt, đứng dậy tiếp tục chạy, nhưng tiếng ong ong ở phía sau cứ như hình với bóng.

Ân Tố Nguyệt lập tức có cảm giác bị chích vài mũi, đau đến mức nhe răng.

Nàng chạy lang thang khắp nơi không hề có mục đích, cũng không biết chạy đi đâu. Bỗng nhiên nghe thấy có tiếng nói chuyện,

“A, đánh trúng rồi đánh trúng rồi.” Hình như là một đám trẻ con đang hoan hô.

“Ơ, hình như có người.” Giọng của một đứa bé.

“Không xong rồi, con ong đang bay đến.” Có đứa bé cất bước bỏ chạy.

Ân Tố Nguyệt nghe tiếng nói ở phía trước, chạy về phương hướng đó.

“Chạy mau, chạy mau!” Phía trước có rất nhiều tiếng la hét ầm ĩ.

Bỗng nhiên, Ân Tố Nguyệt đang chạy thì bị người khác kéo tay lại, ra sức chạy phía trước chạy.

Con ong mật ở sau lưng theo sát không ngừng, mà phía trước chắc có một đám nít ranh vừa mới chọc tổ ong. Ân Tố Nguyệt chạy theo sát đứa trẻ giữ chặt nàng, chạy như điên một hồi.

Cuối cùng, bọn nhỏ ngừng lại. Nhưng sự tò mò của bọn nó đều chuyển đến trên người Ân Tố Nguyệt.

“Ơ, cậu ấy là ai?” Một đứa bé hỏi.

“Nguyên Tịch, nhỏ đó là ai? Cậu quen hả?” Có một đứa bé hỏi.

“Không biết. Nó là người vừa rồi đứng ở chỗ tổ ong đó.”

Đứa nhỏ bên cạnh này buông tay Ân Tố Nguyệt xuống, cũng hơi buồn bực.

“Ta…… Hít hà ——” vừa mới mở miệng, Ân Tố Nguyệt đau đến mức nhe răng trợn mắt, chắc đã bị chích cho u khắp đầu.

“À, nó bị ong đốt.”

“Đúng ha, cậu xem mặt nó cũng sưng tấy rồi.”

“Đúng đúng, một cục u trên trán và cổ, còn có còn có, đôi mắt của nó cũng bắt đầu sưng tấy……”

Một đám trẻ mồm năm miệng mười, Ân Tố Nguyệt bực bội đầy mình cũng sắp không thể nhịn được. Đám nít ranh này thật là ở đâu cũng có, ta cũng sắp đau chết rồi, được chưa. đây cũng là chuyện bực mình đây này!

“Nguyên Tịch, nó có chết hay không?” Một đứa bé nhỏ giọng hỏi.

Mẹ nó! Câm miệng cái miệng quạ của ngươi đi!

“Có lẽ sẽ chết……” Đứa bé vừa rồi kéo nàng chạy theo kia, giọng điệu ảm đạm.

Không phải chứ! Đám nít ranh các người, lúc này cũng cho rằng ta phải chết hả? Sau đó thì sao? Cứ nhìn ta chết vậy hả?

Ân Tố Nguyệt nhe răng, miễn cưỡng mở miệng: “Ta, không chết được. Chỉ là…… Phải nhanh bôi chút thuốc.”

“Nguyên Tịch, chúng ta mang nó đi bôi thuốc đi, ở chỗ mẹ ta có thuốc.” Một đứa bé đề nghị.

“Đúng rồi, bôi chút thuốc trước, cậu xem nó bị chích ghê thật.”

Bọn nhỏ quyết định mang Ân Tố Nguyệt đi bôi thuốc trước, nhưng vừa mới đi được vài bước, bọn nhỏ lại phát hiện ra điều gì không ổn.

“À, cậu là không nhìn thấy hả?”

“Nhỏ đó bị mù à.”

“Thật sự thật sự, cậu xem đôi mắt nó kìa, nó thậm chí không thể nhìn thấy……”

Lửa giận của Ân Tố Nguyệt quả thật xông lên đến đỉnh, vậy cuối cùng có còn đi không? Thì ra ta chính là một con khỉ, tụi nó đều đang xem xiếc sao?

“Vậy, để mình đưa cậu đi.” Đứa bé ở phía trước đó lại giơ tay giữ nàng lại.

Một đám trẻ cãi cọ ầm ĩ mang Ân Tố Nguyệt về.

Trong lòng Ân Tố Nguyệt suy xét, đứa trẻ đó chính là dân vẫn luôn cư trú ở trên đảo, nhưng nàng tùy tiện đi theo như vậy, cũng không biết có nguy hiểm gì hay không, cuối cùng những người dân đảo này vô cùng bài xích người ngoài đảo.

“Nguyên Tịch, đây là ai?” Một giọng nói hơi già nua dò hỏi.

Đứa bé bên cạnh buông lỏng tay, giải thích nói: “Gặp được ở chỗ vách núi, nó bị ong đốt, phải mau đi lấy thuốc.”

“Mau đuổi nó đi đi! Không được để những phạm nhân đó đến chỗ của chúng ta.” Bà lão kia lên tiếng xua đuổi.

“Phạm nhân?” Đứa bé bên cạnh mồm năm miệng mười thảo luận.

“Thì ra nó là phạm nhân bị trục xuất lên đảo sao?”

Lúc này lại nghe đứa bé kia nói: “Bà ơi, vì con nên nó mới bị đốt, lấy thuốc lại đây trước rồi đuổi nó đi nha.”

“Đúng vậy, cậu ấy cũng sắp chết rồi.”

“Trông rất đáng thương.”

Câm miệng đi đám nít ranh kia! Thôi ngay đi. Ta trông đáng thương thế sao? Sớm biết thế, tại sao bọn mi lại đi chọc tổ ong, sống cho tốt không tốt hơn sao.

“Bà ơi, xin bà.” Đứa bé kia cầu xin.

“Mang vào đi, mau bôi thuốc rồi đuổi đi đi.” Giọng điệu của bà lão kia không kiên nhẫn, nhưng cuối cùng cũng nhả miệng.

Nghe thấy câu này, đứa bé ba chân bốn cẳng kéo Ân Tố Nguyệt vào trong phòng. Trong một khoảnh khắc như thế, Ân Tố Nguyệt cảm thấy nàng chỉ là một con khỉ, hoàn toàn làm thỏa mãn sự tò mò của đám nít ranh này.

Ân Tố Nguyệt ngồi ở trên ghế, nghe thấy bà lão kia đang dịch chuyển một cái rương, chắc là đang tìm thuốc. Mà đám nít ranh còn lại đang vây quanh ở cạnh nàng, nguyên một đám vô cùng tò mò.

“Cậu từ đâu đến? Bên kia biển có cái gì? Cũng có phòng đẹp như của chúng ta vậy hả?”

“Đôi mắt cậu không nhìn thấy chút gì sao?”

“Giờ cậu xấu quá đi. Đôi mắt nheo lại.”

“Chỉ có một mình cậu ra ngoài sao? Cậu tìm tổ ong để làm gì?”

Công kích điên cuồng, quả thật rất đáng sợ. Ân Tố Nguyệt quả thật muốn bịch lỗ tai lại, hoặc là không bôi thuốc không được sao?

“Đừng hỏi nữa.” Đứa trẻ lúc trước kia ngược lại trầm ổn hơn một ít với mấy đứa trẻ khác, hắn rất ít tò mò, thấy bọn nhỏ hết người này đến người khác dò hỏi, hắn tiến lên ngăn cản.

Mấy đứa trẻ khác hình như cũng rất nghe lời hắn, hắn vừa lên tiếng, thì không ai hỏi nữa.

Lúc này, bà lão kia đã tìm được thuốc, hòa tan với nước ấm, bà ấy mang một cái chén nhỏ, bôi từng chút nước thuốc kia lên trên mặt, cổ và mu bàn tay của Ân Tố Nguyệt.

Bôi thuốc xong, bà lão đó buông chén, “Đuổi nó đi đi.”

Kết quả bọn nhỏ vẫn chưa hé răng, bọn nó vốn tò mò vô cùng. Mấy đứa trẻ mới lớn này thích nhất khám phá những câu câu đố và để ý một số chuyện li kỳ quái lạ, thật vất vả mới có người từ bên ngoài đảo đến, nhất định phải hỏi rõ một chút.

Đúng lúc này, bụng Ân Tố Nguyệt réo lên ùng ục.

Nàng hơi ngượng ngùng, ra sức nín thở, cũng không có cách nào cản nổi một loạt tiếng réo đói dài kia.



“Cậu ấy đói bụng, bụng cũng réo lên rồi kìa.”

“Chúng ta lấy thức ăn cho cậu ấy đi.”

Trời ạ! Có thể đừng nó trắng ra như vậy hay không. Không có sự riêng tư nào cả, mấy đứa trẻ này quá không đáng yêu. Nhưng rất nhanh thôi, Ân Tố Nguyệt đã thu hồi lời nàng mới nói.

Mấy đứa trẻ này vẫn đáng yêu.

Bởi vì không biết bọn chúng lấy đâu ra thật nhiều thức ăn, nhét hết vào tay nàng.

“Sao cậu không ăn đi?”

“Cậu ăn nhanh đi, cậu xem cậu đói, chắc là rất nhiều ngày không ăn cơm rồi nha? Ăn nhanh đi.”

Đây thật là xem khỉ! Nhìn chằm chằm mọi cử động của ngươi.

Ân Tố Nguyệt dứt khoát cầm trái cây trong tay cắn răng rắc một miếng, giờ phút này nàng đang cảm thấy rất đói. Nàng ăn một hơi hết trái cây trong tay còn có đủ loại bánh bao bánh mì. Vẫn còn thừa rất nhiều, nàng ôm những thức ăn đó vào trong ngực, muốn đợi một lát mang về cho dì Vân.

“Thuốc cũng đã bôi, cơm cũng ăn rồi, Nguyên Tịch, mau đuổi nó đi đi, nếu không để thôn trưởng nhìn thấy, chúng ta cũng sẽ gặp họa theo.” Bà lão kia lại đuổi đi một lần nữa.

Bọn nhỏ vừa nghe đến thôn trưởng, lúc này mới lưu luyến không rời đứng dậy, bọn họ muốn cùng đưa Ân Tố Nguyệt trở về.

“Các cậu đều sống trong sơn động bên kia à?” Có đứa bé dò hỏi.

“Ừ.” Ân Tố Nguyệt nói.

“Vậy, vậy các cậu ăn gì?”

“Không có gì để ăn, thì nhặt mấy món hải sản ở trên đá ngầm, hay đi bắt cá ở vùng biển cạn.” Ân Tố Nguyệt nói đúng sự thật, cũng thật sự rất khó nghĩ. Ngày xưa những người phụ nữ cao sang quyền quý đó, khi bị lưu đày, mỗi ngày ăn không đủ no như thế, thật khiến người ta thổn thức.

“Thật đáng thương. Cậu tên gì? Nếu cậu đói bụng, thì……” Một đứa bé không biết phải diễn đạt như thế nào.

Một đứa trẻ khác nói tiếp: “Còn không thì cậu đi đến dưới vách núi hôm nay, chúng mình sẽ đi tìm cậu, đưa cho cậu thức ăn.”

“Nguyên Tịch, cậu cảm thấy thế nào? Dưới vách núi đó chắc không có tổ ong.”

“Được.”

Mấy đứa nít ranh này vẫn rất tốt bụng, tuy rằng cả đám không biết lựa lời, nhưng lại thật sự rất nhiệt tình. Ân Tố Nguyệt nghĩ rằng tạm thời cũng không có cách khác. Nếu muốn sống lâu dài ở trên đảo này, vẫn nên thu hẹp khoảng cách với cư dân ở đây. Bây giờ những đứa trẻ ngây thơ không hề đố kỵ này, chưa chắc sẽ không có một bước đột phá.

“Mình tên là Ân Tố Nguyệt, nếu các cậu muốn biết chuyện ở ngoài đảo, sau này có thể đến tìm mình ở dưới vách đá kia.”

“A Nguyệt, quyết định vậy đi, sau này chúng mình sẽ đến tìm cậu ở dưới vách đá kia.”

Không đúng, tại sao lại là A Nguyệt? Có cần thân thiết như thế không?

“A, Ai đó?” Có người tiếng lên.

“Hình như hắn đang tiến về phía chúng ta.”

“A Nguyệt, có phải hắn đang tìm cậu không? Hắn là anh trai của cậu hả?” Bọn nhỏ cứ luôn tò mò như thế.

Ân Tố Nguyệt vừa nghe câu này quả thật rất xấu hổ, nếu đoán không sai, thì người mà trong miệng mấy đứa trẻ kia nói chắc là Ngôn Vực, còn anh trai của nàng nữa chứ, xí! Anh trai gì mà suýt chút nữa đánh chết nàng.

“Nhỏ mù chết tiệt, cô chạy đi đâu vậy? Làm hại dì Vân lo lắng, tìm cô ở khắp nơi.”

Quả nhiên là Ngôn Vực, hắn vừa mở miệng ra thì chẳng có lời hay gì, trong giọng nói đều là tức giận và không kiên nhẫn.

Sau khi yên tĩnh đến quỷ dị một hồi, các bạn nhỏ bên cạnh đều rất miễn cưỡng.

“Cậu không phải anh trai của cậu ấy sao? Sao lại gọi cậu ấy là nhỏ mù chết tiệt chứ?”

“Đúng rồi, cậu không nhìn được, cậu còn không trông coi cậu ấy, đâu có anh trai nào như cậu vậy?”

Ôi này, mau dừng lại! Chuyện rối loạn gì đây, từ lúc nào Ngôn Vực thành anh trai của nàng rồi? Còn nhỏ mù chết tiệt, sợ rằng các cậu đã quên lúc bản thân vừa mới biết ta bị mù rồi sao.

Ngôn Vực vừa nghe câu này, lập tức đen mặt. Cảm giác ghét bỏ và chán ghét bộc lộ hết ra ngoài, hắn không kiên nhẫn nói: “Về mau.”

“Mình phải về đây, gặp lại sau nha.”

Ân Tố Nguyệt chào tạm biệt với bọn nhỏ, rồi đi theo.

***Lời Editor***

Hứa là sẽ làm, có chương cho mọi người rồi nè. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ nhoa.
Bình Luận (0)
Comment