Nữ Phụ Muốn Làm Quả Phụ

Chương 34.2


Lục Lệ Hành nâng mắt lên, trong đôi mắt hiện lên vẻ lạnh lẽo: "Đạo diễn Lâm, ông vẫn còn lời chưa nói hết, ngồi xuống nói tiếp đi."
Phó đạo diễn Lâm vô cùng chột dạ nhìn qua Kỷ Khanh Khanh, vô thức nuốt một ngụm nước bọt.
Ông biết rõ người đàn ông hơn nửa đêm xuất hiện trong phòng của Kỷ Khanh Khanh chắc chắn không phải là người bình thường, dù sao minh tinh nhỏ trong giới showbiz cặp với đại gia hoặc thiếu gia là chuyện bình thường, huống hồ là khi trước Kỷ Khanh Khanh đã cặp với Cô Thiếu Ngu, có đánh chết ông cũng không thể tin được người đó là Lục Lệ Hành!
Kỷ Khanh Khanh lấy đâu ra loại năng lực lớn đến nỗi có thể dính lấy Lục Lệ Hành?
Càng nghĩ càng thấy sợ hãi.
"Không phải đâu, Lục tổng, ngài hãy nghe tôi giải thích, những lời nói kia của tôi..." Phó đạo diễn Lâm định nói những lời kia là nói dối, nhưng nghĩ lại, rõ ràng điều ông nói là sự thật, tại sao phải chối bỏ chứ? Hơn nữa bên ngoài sớm có phong thanh về Kỷ Khanh Khanh, chỉ là nữ minh tinh được Lục Lệ Hành bao dưỡng đơn giản chỉ để giải sầu, có lẽ ông đã hiểu rõ chuyện này, nhưng làm sao có thể xem chuyện của cô ta là quan trọng được?
Nhưng vừa rồi Kỷ Khanh Khanh đã xưng mình là bạn gái của Lục Lệ Hành, thậm chí còn gọi tiếng 'ông xã' mà Lục Lệ Hành cũng không hề phủ nhận, không phải cho thấy một điều rằng, hai người họ không phải mối quan hệ bao nuôi như ông hằng tưởng tượng mà có mối quan hệ mật thiết hơn?
Nghĩ tới nghĩ lui, phó đạo diễn Lâm đắn đo nói: "Lục tổng, những lời tôi nói đều là giải quyết của Mạnh Tầm, kể cả điều kiện cũng là do cô ta nói trước."
"Cho nên, cuộc giao dịch này chỉ do ông và Mạnh Tầm thương lượng, chứ chưa từng tiếp xúc trực tiếp với Kỷ Khanh Khanh?"
Phó đạo diễn Lâm lập tức thay đổi 180 độ, bất khuất nói: "...Đúng thế."
Tuy Tần Việt không thể nghe được toàn bộ nội dung của cuộc trò chuyện này, nhưng từ vài câu nói đã có thể nghe ra một ít tin tức.
Mạnh Tầm, giao dịch và điều kiện.
Mặt Lục Lệ Hành không đổi sắc, buông mắt tiếp tục hỏi: "Nếu như tối nay tôi không có ở đây, ông định làm thế nào?"
"Điều này..." Phó đạo diễn Lâm dập đầu liên tục, mong mỏi nói: "Ngài hiểu lầm rồi, thật sự hiểu lầm rồi, sao tôi có thể cầm thú như vậy chứ, tôi chỉ... Tôi chỉ là..."
Chỉ là như thế nào?
Rõ ràng khi nãy ông đã nói một cách rất rành mạch, nói rằng mình đã đến đây thực hiện giao dịch với Kỷ Khanh Khanh, ngủ một đêm!
"Lục tổng, ngài đừng hiểu lầm, tôi chỉ... Chỉ là nói tầm bậy tầm bạ mà thôi, sao tôi có thể thật sự làm chuyện như thế chứ?"
Kỷ Khanh Khanh ỷ thế ăn hiếp người khác, "Rõ ràng khi nãy ông còn đòi tiền tôi, MỘT TRĂM VẠN!"
Phó đạo diễn Lâm cười trừ, ông nói: "Lục tổng, thật ra tôi... Ngài phải tin tưởng tôi, dù sao tôi cũng là một phó đạo diễn, cũng biết phân rõ phải trái đúng sai, làm sao tôi có thể thật sự có tâm tư kia chứ, tôi tôi chỉ doạ cô ta một chút mà thôi..."
"Vậy là, ông xác nhận đã thương lượng lợi ích với Mạnh Tầm người đại diện trong công ty của tôi, đúng không?"
"... Vâng, không sai."
Lục Lệ Hành gật đầu, "Tôi đã biết, không còn sớm nữa, ông đi ra ngoài đi, ở đây không giữ ông lại nghỉ ngơi."
Đạo diễn Lâm chột dạ cười gượng, nào dám nói tiếng nào, hai chân phiêu diêu như đang bước trên từng cánh hoa, loạng choạng chạy ra khỏi phòng của Kỷ Khanh Khanh.
Lúc này Lục Lệ Hành mới lấy điện thoại ra, đem bản ghi âm vừa rồi gửi cho Trần Diệc Thư, đồng thời nhắn tin để cho anh ta điều tra việc này.
Đạo diễn Lâm không phải nhân viên của anh, nên không thuộc quyền quản lý của anh, nhưng Mạnh Tầm là người đại diện của Thiên Ngu, xảy ra chuyện này rõ ràng không xem anh ra gì, anh nhất định phải quản!
Tất cả đã xong xuôi, Lục Lệ Hành mới dời mắt nhìn Tần Việt, "Khi nãy đạo diễn Lâm đã nói nhân vật nữ hai của Kỷ Khanh Khanh là do Mạnh Tầm dùng giao dịch để đổi lấy, đối với những chuyện này, cậu ở công ty đã từng nghe qua chưa?"
Lục Lệ Hành không quá quan tâm đến những chuyện trong ngành giải trí, nên anh cũng không hiểu rõ lắm.
Nhưng Tần Việt đã lăn lộn làm việc trong ngành này, những việc này đối với công ty mà nói thật sự không là cái gì, trong thâm tâm đã xem đây là quy tắc bất thành văn, bất cứ minh tinh diễn viên nào muốn có được vai diễn, ngoại trừ xem độ nổi tiếng và đón nhận của công chúng, còn phải xem mối quan hệ ở hậu trường.
Nhưng trước mặt Lục Lệ Hành, hắn đành phải nói một cách ngắn gọn, "Hình như có nghe qua."
Lục Lệ Hành suy tư một lúc, anh noi: "Thôi tôi biết rồi, không còn việc gì nữa cậu đi về phòng nghỉ ngơi đi."
Tần Việt gật đầu, quay người rời đi.
Khi cửa phòng đóng lại, bên trong phòng chỉ còn lại hai người Lục Lệ Hành và Kỷ Khanh Khanh.
Lục Lệ Hành ngồi trên ghế salon, thoáng nghiêng đầu qua nhìn Kỷ Khanh Khanh không biết đã ngủ từ lúc nào: "Tỉnh dậy đi."
Kỷ Khanh Khanh nửa nằm nửa ngồi trên ghế salon, vẫn không động đậy, có vẻ như đã ngủ rất say.
Lục Lệ Hành đứng dậy, khom người xuống, bóng đen lớn bao phủ lên người Kỷ Khanh Khanh, bởi vì ánh nhìn chăm chú của anh mà làm cho hàng mi của cô hơi run rẩy, " Giả bộ ngủ đúng không?"
Kỷ Khanh Khanh trở mình, chôn mặt dưới ghế salon.
Lục Lệ Hành chạm vào tai nhỏ của cô, sau đó nhéo nhéo gò má mềm mại, vẫn không có phản ứng.
Anh quả thực bị Kỷ Khanh Khanh chọc cho bật cười, mặc kệ cô làm ra dáng vẻ đà điểu* giả vờ ngủ, anh bước vào phòng tắm.
(* chỉ những người muốn trốn tránh hiện thực, trốn trách nhiệm.)
Tiếng nước tí tách từ phòng tắm truyền ra, Kỷ Khanh Khanh ở trên ghế salon gương mặt lặng lẽ run run, mở một con mắt ra nhìn về phía phòng tắm, sau đó cô đứng dậy, cầm điện thoại di động bước đến cửa phòng.
Khi phó đạo diễn Lâm đến vạch trần uẩn khúc của cô làm cho cô muốn chết khiếp!
Dù cho cô và Lục Lệ Hành không có tình cảm với nhau, nhưng ngoài mặt vẫn phải biểu hiện mối quan hệ vợ chồng, nhưng đêm hôm khuya khoắt thì một tên đàn ông xa lạ gõ cửa phòng khách sạn của vợ mình nói muốn làm tình, trường hợp này đặt vào bất cứ người đàn ông nào thì hậu quả cũng không cần phải đoán.
Kỷ Khanh Khanh đoán chừng đêm nay mà lỡ rơi vào tay của Lục Lệ Hành, sợ rằng bản thân sẽ mất hết tất cả, xa lìa nhân thế.
Cô phải đến phòng của Ôn Nhu lánh nạn mới được.
Một tay cô cầm giầy lên một tay cầm điện thoại di động, để chân trần lén lút bước ra khỏi cửa, mắt nhìn bốn phương, tai nghe tám hướng, cực kỳ chăm chú nghe động tĩnh của Lục Lệ Hành trong phòng tắm, cô cố gắng không để cho bản thân phát ra bất kỳ tiếng động nào.
Khi đi ngang qua cửa phòng tắm, hô hấp của Kỷ Khanh Khanh liền chậm lại, tay cầm tay nắm cửa, từng chút từng chút một vặn xuống.
Cạch cạch ー
Kỷ Khanh Khanh ngưng thở.
Cạch cạch --
Khách sạn này tệ quá!
Kỷ Khanh Khanh cắn răng, hung hăng giật khoá cửa, cửa được mở ra.
Kỷ Khanh Khanh nhẹ nhàng thở hắt ra, cô nở nụ cười.
Cạch cạch -
Cửa phòng tắm được mở ra.
Một bóng đen từ trong phòng tắm che khuất Kỷ Khanh Khanh, cô đứng cứng đơ tại chỗ.
Lục Lệ Hành mặc áo ngủ tựa vào cạnh cửa, bởi vì đứng ngược hướng ánh đèn nên không nhìn rõ được biểu cảm của anh, chỉ nghe thấy giọng điệu lơ đễnh của anh vẫn như bình thường, "Cô đi đâu?"
Nụ cười tươi tắn của cô đứng hình trên mặt, nhìn cửa phòng trước mặt đã mở ra được một khe hở, cô âm thầm suy tính xem phần trăm thành công của việc mình tông cửa chạy ra ngoài là bao nhiêu.
Lục Lệ Hành vươn tay đóng sập cửa lại, cắt đứt đường lui của cô, anh nắm cổ áo của cô trực tiếp kéo người đi ngược trở lại.
Tiêu rồi, tiêu mất rồi, đất ở đây có chỗ nào nứt để cô chui xuống không?
Không có khe nứt vậy bây giờ cô đào một cái hố để chui xuống ở đây còn kịp không?
Lục Lệ Hành ngồi trên ghế salon, Kỷ Khanh Khanh chân trần bước lên thảm đi đến trước mặt Lục Lệ Hành, trong đầu cô xoay chuyển thật nhanh, suy nghĩ nên nói khéo với Lục Lệ Hành thế nào.
"Cô định đi đâu đấy?"
"Tôi... Chỉ là tôi cảm thấy, phòng có hơi nhỏ, nghĩ anh sẽ cảm thấy khó chịu, cho nên tôi định vào phòng của Ôn Nhu, hơn nữa ngày mai tôi còn phải dậy sớm sợ rằng làm phiền đến anh mất."
"Cảm ơn ý tốt của cô, tôi cũng không cảm thấy phòng này nhỏ cũng không cảm thấy phiền."
Kỷ Khanh Khanh chỉ đành cười khan che giấu sự bối rối của mình.
"Chỉ vậy thôi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Kỷ Khanh Khanh định đặt đôi giầy xuống, Lục Lệ Hành nhìn cô thật sâu, anh nói: "Xách đi."
Vì vậy Kỷ Khanh Khanh đành phải xách đôi giầy lên, ấm ức hỏi: "Ông xã, tôi nói là tôi trong sạch anh có tin không?"
ー『HP+1, HP hiện tại 9 tiếng đồng hồ』
"Tôi rất trong sạch, thật đấy!" Kỷ Khanh Khanh cảm thấy giọng điệu của mình không được khí thế cho lắm, nên cô tức thì tăng thêm âm lượng, làm cho độ tin cậy của bản thân cao hơn một chút, "Việc này một tẹo cũng không liên quan đến tôi, tôi rất rất oan uổng đấy! Ông xã, anh phải tin tôi."
-『HP+1, HP hiện tại 10 tiếng đồng hồ.』
Lục Lệ Hành cất cao giọng, "Cô nói cái gì?"
Kỷ Khanh Khanh không được tự nhiên chớp chớp mắt, "Anh không thích tôi gọi như vậy sao? Vậy sau này tôi sẽ không gọi nữa."
Lục Lệ Hành đi sai một nước cờ, lời nói khựng lại: "... Ý của tôi không phải như vậy."
"Vậy ý của anh thế nào?"
Lục Lệ Hành trầm mặc một lúc, đành nản lòng.
"Thật xin lỗi, tôi thu lại câu nói kia. Bây giờ cô nói cho tôi nghe một chút đi, đạo diễn vừa rồi đã nói chuyện gì đã xảy ra nhưng không nói rõ chi tiết, tôi muốn biết rõ hơn."
"Không rõ chi tiết..."
"Cô đừng hòng dùng ≪Tổng tài bá đạo 99 Ngày sủng cô vợ nhỏ bé muốn bỏ trốn đến tận trời ≫mà lừa tôi ."
Những lời này trực tiếp bóp chết tình tiết cốt truyện mà Kỷ Khanh Khanh sáng tác trong đầu từ trong trứng nước.
Sao Lục Lệ Hành lại nhỏ nhen như vậy, cắt luôn đường lui của cô!
Nghĩ đi nghĩ lại, Kỷ Khanh Khanh cảm thấy đành phải thành thật khai báo thì hơn.
"Thật sự tôi cũng không rõ chuyện này lắm, anh thử nghĩ xem, lúc ấy tôi đang nói chuyện yêu đương với Cô Thiếu Ngu, làm sao có thể..." Kỷ Khanh Khanh bỗng nhiên ý thức được việc nhắc đến Cô Thiếu Ngu vào lúc này cũng không thích hợp, "Ý tôi là, ừm... Với tình huống ấy, tôi tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện như giao dịch ngầm này nọ đâu..."
Kỷ Khanh Khanh cảm thấy đề tài này thật đáng chết.
Người đại diện lại làm những việc mà nghệ sỹ không biết? Tất cả đều do người đại diện làm? Bản thân cô cũng không thể tin được, rõ ràng cái này là bắt cô đổ vỏ mà.
Vậy nên, tại sao nguyên chủ lại để lại cục diện hỗn loạn như vậy lại cho cô!
"Tình hình chuyện này tôi cũng không rõ, tôi nghĩ là Mạnh Tầm đã tự chủ trương đi tìm đạo diễn Lâm để giao dịch, nếu như tôi biết chị ta làm việc này tôi nhất định sẽ không nhận vai nữ hai này đâu!"
Cô ngước mắt lên chăm chú nhìn vào mắt Lục Lệ Hành, "Anh tin không? Tôi thật sự không không phải loại con gái vì tiền, vì vai diễn mà bán rẻ thân thể của mình."
Lục Lệ Hành không nói lời nào, chỉ lẳng lặng đứng đó nhìn cô.
Kỷ Khanh Khanh hoài nghi nhìn biểu cảm của Lục Lệ Hành, nhớ lại đêm trước cô giải thích với Lục Lệ Hành về Ngô Ngạn Tổ, Lục Lệ Hành cũng tỏ thái độ như cô đang gạt anh, cô nhanh chóng cảm thấy chán nản.
Gương mặt cô hiện lên vẻ cô đơn, cô nói, "Tôi chịu thôi, dù sao tôi có nói gì anh cũng không nghe, không tin tôi, anh cảm thấy thế nào thì là thế đó vậy."
Nguyên chủ Kỷ Khanh Khanh chính là người như vậy, bây giờ cô là thay thế thân thể của Kỷ Khanh Khanh, không phải chính là bắt buộc nhận tất cả kể cả cục diện rối rắm của cô ấy sao?
"Tôi tin cô."
Giọng nói như có sức mạnh truyền vào tai của cô.
Trong lòng của Kỷ Khanh Khanh nhảy lên, ánh mắt ảm đạm lập tức sáng bừng, không nhịn được phá lên cười.
Cô biết mà, Lục Lệ Hành không phải là người không biết phân biệt đúng sai!
"Dù sao cô đã ở chung với tôi lâu như vậy, cũng không có bán đứng thân thể mình."
Kỷ Khanh Khanh: "... ....?"
Lời này nghe qua sao giống như đang ám chỉ điều gì thế nhỉ?
Kỷ Khanh Khanh hai tay ôm trước ngực, ánh mắt của cô cảnh giác nhìn Lục Lệ Hành.
Ý tứ của anh ta sẽ không phải như thế chứ?
Một người đàn ông đang độ tuổi trẻ trung khí thịnh, mỗi ngày chỉ có thể nhìn người vợ xinh như hoa như ngọc bên cạnh...
Kỷ Khanh Khanh càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng như thế...
"Tôi đi đến phòng của Ôn Nhu nhé."
Lục Lệ Hành chặn lại bế cô đến bên giường, đắp chăn lên.
"Ngủ đi!"
_______

Bình Luận (0)
Comment