Nữ Phụ Muốn Làm Quả Phụ

Chương 59

Bán nghệ không bán thân?

Lục Lệ Hành bị mấy lời này của Kỷ Khanh Khanh chọc cho cười:

“Em bán nghệ gì cơ? Trên giường lăn lộn à?”

Ý nói là buổi tối cô ngủ không thành thật đó.

Kỷ Khanh Khanh trừng mắt với Lục Lệ Hành:

“Xem ra ngài Lục rất không vừa lòng với tư thế ngủ của tôi…”

Trên mặt cô là nụ cười mỉm:

“Hiện tại đã không còn sớm nữa rồi, tôi muốn nghỉ ngơi một chút. Ngài Lục cứ về phòng của mình nghỉ ngơi đi nhé.”

Bị thắng một nước cờ, nét cười trên mặt Lục Lệ Hành hoàn toàn biến mất.

Trung gian là phòng khách, hai bên là phòng cho khách, có nhà ăn có phòng bếp, phòng ở được trang trí vô cùng ấm áp.

Lục Lệ Hành bất động, nhìn xung quanh phòng một chút:

“Làm gì có đôi tình nhân nào phân phòng ngủ?”

Án thư ở một góc có camera, một góc trên sofa cũng có một cái. Lục Lệ Hành nhìn thoáng qua, cũng chưa mở.

“Bắt đầu từ ngày mai chúng ta mới là một đôi tình nhân.”

Lục Lệ Hành cởi áo khoác ra, đi tới ban công nhìn thoáng qua, quay người lại nói với Kỷ Khanh Khanh:

“Hiện tại là vợ chồng, càng không thể phân phòng ngủ.”

Kỷ Khanh Khanh bĩu môi:

“Đó cũng là vợ chồng giả, không phải thật.”

“… Có muốn tôi lấy giấy đăng ký kết hôn ra cho em xem là thật hay là giả không?”

Kỷ Khanh Khanh nói thầm:

“Cũng không biết trước đây ai từng nói, là vì sức khỏe của ông nội nên mới…”

Lục Lệ Hành vừa định nói chuyện thì chuông cửa vang lên.

Kỷ Khanh Khanh đi mở cửa, người tới là Trần Thư Diệc cùng với vợ của anh ta.

“Tổng giám đốc Trần à? Mời vào.”

Một tay Trần Thư Diệc thân mật ôm Lâm Trăn, cười nói:

“Đừng gọi tôi là tổng giám đốc Trần, tôi và Lệ Hành giống nhau, gọi tôi là Thư Diệc là được. À giới thiệu một chút, đây là vợ tôi, cô ấy lớn hơn cô, gọi là chị đi, đừng xa lạ.”

Nói xong lại cúi đầu nói với Lâm Trăn:

“Trăn Trăn, đây là người trước đây anh từng nói qua với em, Kỷ Khanh Khanh, vợ sắp cưới của Lục Lệ Hành.”

Lâm Trăn đánh giá Kỷ Khanh Khanh từ đầu xuống chân, thân thiện duỗi tay, nói:

“Cô Kỷ, nghe danh đã lâu.”

“Chị Lâm Trăn đừng nói như vậy, gọi em là Khanh Khanh đi ạ.”

Lục Lệ Hành từ trong phòng đi ra:

“Hai người đến làm gì?”

Trần Thư Diệc cười nói:

“Bên kia tôi đã sắp xếp ổn thỏa rồi, tới đây xem hai người có cần giúp đỡ gì không thôi.”

“Trợ lý sắp xếp xong xuôi rồi, không cần giúp đỡ gì.”

Thấy Trần Thư Diệc liên tục liếc mắt ra hiệu cho mình, Lục Lệ Hành bất đắc dĩ nói:

“Ngồi đi.”

Mấy người ngồi xuống nói chuyện phiếm.

“Chúng ta lâu rồi không ngồi xuống tâm sự như thế này.”

Lâm Trăn nhìn Kỷ Khanh Khanh, lại nhìn Lục Lệ Hành:

“Dù gì chúng ta cũng là bạn học cấp ba, mặc dù thường ngày ít liên lạc, cơ mà cậu có vợ sắp cưới, tại sao lại không nói với tôi một tiếng?”

“Chuẩn bị hôn lễ xong sẽ thông báo với các cậu.”

“Hôn lễ?”

Lục Lệ Hành gật đầu:

“Gần đây ông nội đang chuẩn bị rồi, chắc cũng không lâu lắm, muộn nhất là cuối năm.”

Lục Lệ Hành giáp mặt thừa nhận cũng giải thích rồi, Trần Thư Diệc thở dài nhẹ nhõm một hơi, nửa ôm vai Lâm Trăn, cười nói:

“Em cũng biết Lục lão tiên sinh nghiêm túc, cẩn thận. Hôn lễ lại là chuyện đại sự cả đời, tất nhiên là muốn tổ chức thật hoàn hảo rồi.”

Lâm Trăn gật đầu, ánh mắt lúc trước còn hơi nghi ngờ, cười nhìn Kỷ Khanh Khanh, thái độ hòa nhã hơn không ít:

“Khanh Khanh, em đừng để ý. Trước đó chị nghe được mấy tin đồn vớ vẩn, cho nên có chút hiểu lầm về em, chị xin lỗi.”

“Đồn đãi vớ vẩn?”

Trước đây Kỷ Khanh Khanh nghe Tần Việt nhắc qua, tin tức trên mạng và Weibo đều không cần xem, tránh ảnh hưởng tới tâm tình. Cho nên trên mạng truyền cái gì, cô cũng không biết.

“Cũng không có gì, đều là chút bắt bóng bắt gió nói, chẳng phải có một lần Lệ Hành tặng em một bó hoa 99 bông sao? Người khác lại nói là do Thư Diệc đưa. Sau đó lại nghe nói em đến thành phố điện ảnh đóng phim, có cấp trên của công ty đi theo.  Mà lúc ấy Thư Diệc cũng đi công tác, cho nên chị mới hiểu lầm.”

Nghe Lâm Trăn nói những việc này, khuôn mặt của Kỷ Khanh Khanh đỏ lên, nói:

“Giải quyết hiểu lầm xong rồi, tại em nên mới mang tới phiền phức cho hai người, thật sự xin lỗi.”

“Không sao, đều qua rồi, em cũng không biết chuyện này. Lúc trước khi nghe Thư Diệc giải thích, chị cũng khá kinh ngạc. Ba người chúng ta đều là bạn học cũ, vậy mà Lục Lệ Hành còn lãng mạn tới mức tặng cho cô gái nhỏ nhà người ta 99 đóa hoa hồng? Hơn nữa, cậu ta lại chính là một tên cuồng công việc, liên tục công tác vài tháng cũng có. Cho nên những việc này thật sự không thể tưởng tượng được.”

Nói xong, Lâm Trăn nhìn về phía Lục Lệ Hành, trêu ghẹo nói:

“Lục Lệ Hành, cậu cũng thật là gạt chúng tôi, không nói không rằng gì mà lừa về được một cô vợ. Năm ấy mấy bạn học cũ chúng tôi còn cá cược, cậu chừng nào mới suy nghĩ thông suốt mà kết hôn. Bây giờ xem ra, chúng tôi đều thua. Nhưng mà tôi cũng tò mò, hai người ở bên nhau như thế nào vậy?”

Kỷ Khanh Khanh theo bản năng nhìn về phía Lục Lệ Hành, lại phát hiện ánh mắt của anh vẫn luôn dán lên người cô.

“Ở bệnh viện.”

“Bệnh viện?”

“Lần tai nạn xe cộ đó.”

Lâm Trăn sực hiểu ra.

“Lần đó tôi tới bệnh viện thăm cậu, bác sĩ đều nói cậu bị thương không nhẹ, đại nạn không chết tất có hạnh phúc cuối đời. Thì ra hạnh phúc cuối đời lại chính là Khanh Khanh, phúc khí cũng quá tốt rồi.”

Lục Lệ Hành thầm thở dài:

“Không tức giận với tôi là được rồi, còn phúc khí gì chứ.”

Kỷ Khanh Khanh lườm anh.

Lâm Trăn cười nói:

“Yêu nhau lắm cắn nhau đau à? Lúc trước Thư Diệc cũng thường xuyên chọc tức chị tới mức muốn chết, cũng may chị đây khoan dung, không so đo với anh ấy.”

Trần Thư Diệc cúi đầu hôn lên trán Lâm Trăn:

“Cảm ơn vợ đã không so đo với anh.”

Lâm Trăn nửa nằm trong lồng ngực Trần Thư Diệc, thoả mãn cười.

Chương trình còn chưa bắt đầu, vậy mà thức ăn chó đã trải đầy.

“Hai người như thế này, chắc chắn năm ngày quay chụp tới đây sẽ rất thuận lợi. Khanh Khanh, chắc đây cũng là lần đầu tiên em tham gia chương trình như thế này nhỉ? Đừng khẩn trương, thật ra chương trình này cũng không có gì. Chỉ là ghi lại sinh hoạt hàng ngày, ở nhà như thế nào, thì ở đây cũng vậy.”

“Năm ngày?”

Kỷ Khanh Khanh sửng sốt:

“Sao lại là năm ngày? Chẳng phải chương trình này là ba ngày à?”

“Cô không biết hả?”

Trần Thư Diệc hỏi lại, xem nhẹ ánh mắt ra hiệu của Lục Lệ Hành:

“Lúc trước có người đột ngột rời khỏi chương trình này, đạo diễn Vương tìm tới tôi cầu cứu. Lệ Hành lấy điều kiện năm ngày quay chụp thì mới đồng ý tham gia chương trình này.”

“Khụ khụ…”

Lục Lệ Hành thấp giọng ho khan hai tiếng, giải thích:

“Đạo diễn Vương là đạo diễn của chương trình này, mà ngày khai máy cũng đã xác định tốt rồi. Sao có thể bởi vì một mình tôi mà thay đổi lịch trình?”

Nghe Lục Lệ Hành giải thích, lúc này Trần Thư Diệc mới phản ứng lại, bừng tỉnh nói:

“À… Đúng rồi! Không sai, đạo diễn Vương chắc chắn cũng có tính toán của riêng mình rồi.”

Kỷ Khanh Khanh cái hiểu cái không gật đầu, nhìn về phía Lục Lệ Hành, mỉm cười nói:

“À thế à.” (beta-er: à thế làm sao mà à?)

Lục Lệ Hành theo bản năng muốn bưng chén trà lên nhấp một ngụm để che đi sự xấu hổ của mình, nhưng trên bàn trà lại trống rỗng, cái gì không có, nhìn hai vợ chồng Trần Thư Diệc, hỏi:

“Muốn uống gì không?”

Trần Thư Diệc cười nói: “Không cần.”

“À được, nếu không uống, vậy thì đi trước đi.”

Lục Lệ Hành đứng dậy, muốn tiễn khách:

“Không hàn huyên nữa, hai người có thể về nghỉ ngơi rồi.”

Trần Thư Diệc: “…”

Lâm Trăn rất thức thời mà đứng dậy, nói:

“Thư Diệc, em cũng mệt rồi, hay là chúng ta về phòng nghỉ ngơi đi, đừng quấy rầy người ta nữa.”

“Được, vậy chúng tôi đi trước đây.”

Trước khi đi lại nhớ tới gì đó, Trần Thư Diệc quay đầu lại nói với Lục Lệ Hành:

“À trước đây cậu bảo tôi xử lý hết tai tiếng của Khanh Khanh tôi đã làm xong rồi, yên tâm đi.  Nhưng mà lần sau nhớ gọi cho giám đốc Chu nhé, đừng có chút việc nhỏ xíu thế này cũng đổ lên đầu tôi.”

Lục Lệ Hành: “…”

Sau khi tiễn hai vợ chồng Trần Thư Diệc đi, trong phòng lập tức yên tĩnh.

Kỷ Khanh Khanh suy nghĩ, nói:

“Ngài Lục, tại sao đạo diễn Vương lại tăng thời gian chương trình từ ba ngày lên năm ngày?”

“Làm sao tôi biết được.”

“Ban nãy tổng giám đốc Trần nói gì ấy nhỉ? À, anh ấy nói ngài và đạo diễn Vương làm giao dịch, cho nên mới tăng thời gian quay chụp từ ba ngày lên năm ngày?”

“Không thể nào, em đừng nghe cậu ta nói bừa.”

Lục Lệ Hành kéo cà vạt, đi nhanh về phía phòng mình.

Tuy rằng anh đã đối mặt với rất nhiều loại người và tình huống khác nhau. Nhưng khi phải đối mặt với việc bị Kỷ Khanh Khanh truy vấn, anh vẫn xấu hổ như cũ, không thể nói thành lời.

Kỷ Khanh Khanh đi theo sau lưng anh, lầm bầm lầu bầu:

“Là anh âm thầm tham gia chương trình này còn không nói cho tôi biết, đã thế còn tăng thời gian lên năm ngày…”

Lục Lệ Hành mạnh miệng:

“Không phải tôi vừa giải thích rồi à? Không có khả năng đạo diễn Vương vì tôi mà thay đổi lịch trình của chương trình, ông ấy tự có suy xét.”

Kỷ Khanh Khanh híp mắt:

“Thật sự? Không phải là bởi vì ngài cảm thấy ba ngày quá ít, cho nên…”

“Cho nên cái gì?”

Lục Lệ Hành cắt ngang lời cô:

“Đừng suy nghĩ miên man, ở công ty nhiều việc, tôi còn ước thời gian càng ngắn càng tốt.”

Kỷ Khanh Khanh suy tư, nói:

“Trước đây ông nội nói với tôi, dạo gần đây công ty phát triển rất ổn định, không có ngài cũng không xảy ra chuyện gì. Còn nói thời gian nghỉ phép tới bảo tôi đưa ngài đi nghỉ ngơi.”

Lục Lệ Hành bình tĩnh, làm như không có chuyện gì, nhìn cô một cái:

“Không phải em mệt mỏi à? Mau về phòng nghỉ ngơi đi.”

“Ban nãy nói chuyện một lúc, bây giờ đã hết mệt rồi. Đúng rồi, tôi nhớ giám đốc Trầm còn nói, ngài tự mình dặn anh ấy xử lý tai tiếng của tôi…”

Cô hứng thú nhìn Lục Lệ Hành:

“Tổng giám đốc Lục, loại chuyện như thế này, không cần làm phiền giám đốc Trầm. Công ty đã sắp xếp đoàn đội cho tôi rồi bọn họ sẽ xử lý tốt tai tiếng của tôi.”

Lục Lệ Hành đứng tại chỗ, nghe Kỷ Khanh Khanh chu môi không ngừng lải nhải, đột nhiên nở nụ cười.

Tại sao trước đây anh lại không phat hiện Kỷ Khanh Khanh sẽ nói nhiều như vậy nhỉ?

Tiến lên một bước, tay nắm nhẹ cằm cô, hơi nâng lên, cúi người, ngựa quen đường cũ hôn lên môi cô.

Hai đôi môi chạm vào nhau, độ ấm từ cánh môi truyền đến. Hai mắt Kỷ Khanh Khanh mở lớn, đồng tử co rút, theo bản năng ngừng thở.

Nụ hôn này chỉ lướt qua, rất nhanh đã tách ra.

Kỷ Khanh Khanh giật mình đứng tại chỗ, gương mặt đỏ ửng lên, mắt thường cũng có thể nhìn thấy.

“Còn nói nữa không?”

Đáy mắt Lục lệ Hành là ý cười thâm trầm.

“Lục Lệ Hành, anh…”

Lục Lệ Hành lại cúi đầu hôn lên, chặn ngang lời nói đã dâng lên đến bên môi của cô.

Kỷ Khanh Khanh kinh ngạc đẩy anh ra, sau đó lui về phía sau mấy bước, che miệng, kinh ngạc nhìn anh:

“Anh… Anh là đồ lưu manh!”

Lục Lệ Hành đi tới trước mặt cô, bế ngang người cô lên. Kỷ Khanh Khanh giật mình kêu lên một tiếng, theo bản năng ôm lấy cổ của Lục Lệ Hàn, ánh mắt khiếp sợ, một nụ hôn nữa dừng ở khóe môi cô.

“Còn nói nữa không?

Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt.

Kỷ Khanh Khanh cắn môi, một câu cũng không nói, trừng mắt nhìn anh.

Lục Lệ Hành ôm cô đi qua phòng khách, đi tới phòng của cô, đặt cô lên giường, đắp lên chăn, nói:

“Nghỉ ngơi thật tốt.”

Ngay sau đó nhanh chóng bước ra khỏi phòng, đồng thời còn đóng cửa lại. Thở ra một hơi, thành công tránh được một kiếp nạn này.

Tiếng đóng cửa vang lên bên tai, Kỷ Khanh Khanh kéo chăn lên, che cả đỉnh đầu.

Vô sỉ! Quá vô sỉ!

Lục Lệ Hành, liêm sỉ của anh đâu?

Thế mà lại dùng cách này để khiến cô ngậm miệng! Nếu không phải lực lượng cách xa, cô nhất định sẽ nói đến mức Lục Lệ Hành không có chỗ dung thân.

Chờ đi! Nhất định sẽ có ngày đó!

Lời của Editor(Gà Trùm Chuồng):

Kỷ Khanh Khanh: À thế à.

Lục Lệ Hành: À thế làm sao mà à?

Gà Đệ

Ý tưởng lớn gặp nhau nè.
Bình Luận (0)
Comment