Nữ Phụ Muốn Làm Quả Phụ

Chương 69.2

Editor: Gà Trùm Chuồng

Beta: Gà Đệ

Kỷ Khanh Khanh bất đắc dĩ mặc áo sơ mi của Lục Lệ Hành, cài cúc xong xuôi, cô nhìn thoáng qua mình trong gương.

Lục Lệ Hành cao hơn một mét tám, mà Kỷ Khanh Khanh lại chỉ cao một mét sáu lăm. Cho nên, chiếc áo sơ mi trên người cô thật sự rất rộng, vạt áo che khuất cả chiếc quần soóc ngắn của cô, khiến cho cặp chân dài thon thả cứ vậy bại lộ trong không khí.

Cô đưa ống tay áo lên mũi ngửi ngửi, dường như trên áo vẫn còn lưu lại hương nước hoa mùi gỗ của Lục Lệ Hành.

Cửa vừa mở ra, Lục Lệ Hành đang ngồi trên ghế sofa lập tức nhìn về phía cô. Vốn dĩ chỉ là nhìn thoáng qua một chút mà thôi, thế nhưng khi nhìn thấy Kỷ Khanh Khanh, ánh mắt của Lục Lệ Hành tựa như dán chặt trên người cô.

Vừa mới tắm xong nên dường như trên người Kỷ Khanh Khanh vẫn còn mang theo hơi nóng ẩm. Áo sơ mi quá lớn, Kỷ Khanh Khanh cũng không cài hết cúc áo, để lộ ra xương quai xanh xinh đẹp cùng chiếc cổ thon dài trắng trẻo. Chiếc áo dài tới đùi cô, che đi quần bên trong, cho nên sẽ khiến người hiểu lầm rằng, sau lớp áo mỏng này, cô không có mặc gì. Đôi chân dài trắng nõn rảo bước đi tới trước mặt anh.

Ánh mắt Lục Lệ Hành hơi trầm xuống, hầu kết lên xuống vài lần, sau đó ý thức được điều gì đó, anh rời mắt khỏi người cô.

—— “Nhiệm vụ hoàn thành! Giá trị sinh mệnh + 5. Trước mắt, thời gian sinh mệnh là mười lăm giờ.”

—— “Nhắc nhở ấm áp, mặc được càng nhiều thì có thể nhận được càng nhiều giá trị sinh mệnh.”   

Kỷ Khanh Khanh vừa tắm xong, dưới ánh đèn màu trắng, da thịt cô dường như càng trắng hơn ban ngày, lộ ra một chút ửng hồng. Mái tóc còn ẩm ướt tán trên vai. Mỗi cử chỉ động tác đều toát lên hương vị phụ nữ quyến rũ.

Đang chuẩn bị trở về phòng để thay quần áo thì điện thoại đặt trên sofa bỗng vang lên, Kỷ Khanh Khanh ngồi xuống bên cạnh Lục Lệ Hành, nhận cuộc gọi, sau đó lười biếng dựa vào người anh.

Trong không khí có một mùi hương vô cùng dễ ngửi, khiến cho hầu kết của anh càng chuyển động mãnh liệt hơn.

Người ngồi bên cạnh đang mặc quần áo của mình, Lục Lệ Hành bỗng có một cảm giác kỳ lạ. Tựa như là Kỷ Khanh Khanh đã hoàn toàn thuộc về mình rồi.

Kỷ Khanh Khanh ngồi bên cạnh anh nghe điện thoại. Cơ thể Lục Lệ Hành cứng nhắc, quyển sách trên tay chẳng vào đầu được chữ nào. Trong khứu giác chỉ còn mỗi mùi hương trên người Kỷ Khanh Khanh, tầm mắt cũng là cánh tay thon dài trắng trẻo của cô. Anh thường dùng nước hoa hương gỗ. Mà lúc này, mùi nước hoa quen thuộc ấy hòa quyện với mùi hương đặc trưng trên cơ thể của Kỷ Khanh Khanh, tạo thành một hương thơm đặc biệt.

Kỷ Khanh Khanh trò chuyện cùng Thích Tĩnh Vân một hồi lâu mới cúp máy. Vừa mới xoay người lại để nói chuyện với Lục Lệ Hành thì anh đột nhiên đứng dậy. Kỷ Khanh Khanh mất đi chỗ dựa, lập tức nghiêng người ngã vào sofa, vẻ mặt mờ mịt nhìn anh.

“Anh đi tắm trước, em thay quần áo đi.”

Nói xong lời này, Lục Lệ Hành nhanh chóng đi vào phòng tắm.

Kỷ Khanh Khanh nhìn bóng dáng như đang chạy trối chạy chết, cảm thấy vô cùng khó hiểu.

Tiếng nước từ trong phòng tắm truyền tới, Kỷ Khanh Khanh suy nghĩ một lúc rồi đứng dậy đi vào phòng ngủ. Che ống kính lại, sau đó cô đứng trước gương.

Tuy rằng chiếc áo sơ mi này của Lục Lệ Hành có chút lớn, nhưng mà dáng người cô cũng khá đẹp, cho nên khi mặc lên người vẫn vô cùng xinh đẹp.

Kỷ Khanh Khanh cởi cúc áo sơ mi, kéo lệch về một bên, lộ ra xương quai xanh và góc vai bên phải. Suy nghĩ một chút, cô lấy thêm một chiếc đai lưng trong tủ quần áo ra, thắt vào hông.

Eo nhỏ chân dài, xương quai xanh xinh đẹp, bờ vai vuông thon gọn.

Vừa gợi cảm lại vừa xinh đẹp.

Lục Lệ Hành vừa bước ra khỏi phòng tắm thì thấy Kỷ Khanh Khanh không có thay quần áo, thậm chí càng quyến rũ, gợi cảm hơn ban nãy.

Tầm mắt của Lục Lệ Hành nhìn từ chân tới vai rồi lại tới khuôn mặt của cô, không biết là như thế nào, lại rời tầm mắt đi chỗ khác, nói:

“Sao em còn chưa thay quần áo?”

“Em thấy mặc như này rất đẹp. Anh cho em mượn cái áo này một ngày nhá, mai em sẽ trả lại cho anh.”

“Đừng nghịch nữa, đi thay đi.”

“Không đâu…”

Kỷ Khanh Khanh lẩm bẩm:

“Có mỗi cái áo thôi mà, sao anh keo kiệt thế?”

“… Thay ra!”

Kỷ Khanh Khanh trừng mắt lườm anh, đưa cho mình cái áo này xong bây giờ lại bắt mình đổi, rảnh quá vậy?

Cô không tình nguyện đi vào phòng. Trong lúc đứng trước tủ quần áo chọn chọn lựa lựa thì điện thoại vang lên, Thích Tĩnh Vân gửi cho cô một tin nhắn.

[Một người đàn ông sẽ sinh ra hứng thú với người phụ nữ mặc quần áo của mình, đây gọi là dục vọng chiếm hữu của đàn ông.]

Kỷ Khanh Khanh ngẩn người.

[Sinh ra hứng thú? Là ý gì vậy?]

[Bị ngốc à? Đàn ông còn sinh ra hứng thú gì với phụ nữ được chứ?]

Không thể nào?

Kỷ Khanh Khanh cúi đầu nhìn chiếc áo sơ mi rộng thùng thình trên người mình.

Sống trên đời này hai mươi lăm năm rồi, nhưng những người đàn ông cô tiếp xúc qua chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Hiểu biết của cô đối với đàn ông vô cùng hạn hẹp. Cô nghĩ việc này chẳng có khả năng nào cả. Cô và Lục Lệ Hành đã chung chăn chung gối lâu như vậy rồi nhưng đâu có thấy anh sinh ra hứng thú hay hành động gì đâu? Thế thì sao chỉ vì cô mặc áo của anh mà sinh ra hứng thú được đây?

Hay là… Dục vọng?

Ban nãy là tự tay Lục Lệ Hành đưa áo của anh cho cô mặc, sau đó còn nói là tủ quần áo bị bẩn.

Kỷ Khanh Khanh sờ sờ tủ quần áo.

Chẳng phải rất sạch sẽ à?

Lại nhìn quần áo trong tủ.

Cũng rất sạch mà.

Có nghĩa là, ban nãy Lục Lệ Hành cố ý?

Kỷ Khanh Khanh híp hai mắt lại, nhớ lại vẻ nghiêm túc ban nãy của Lục Lệ Hành, nói chuyện vô cùng đúng lý hợp tình. Tựa như ở trước mặt cô, từ trước tới nay Lục Lệ Hành đều là hặp nguy không loạn. Chưa hề bộc lộ cảm xúc hứng thú với cô bao giờ cả.

Là do cô ngu ngốc không nhận ra hay là do Lục Lệ Hành ngụy trang quá tốt?

Nghĩ một lúc, Kỷ Khanh Khanh đột nhiên cong miệng cười. Nhìn quần áo trong tủ, có nghi ngờ không bằng đi chứng thực một chút?

Cô lấy hết quần áo và váy vóc trong tủ ra. Sau đó ôm chúng tới máy giặt đặt ngoài ban công, cho hết quần áo vào máy giặt.

Cô muốn biết, có phải Lục Lệ Hành sinh ra hứng thú với cô hay không.

Kỷ Khanh Khanh suy tư, tiếp đó, kéo áo xuống vai một chút.

Vai ngọc lộ ra một nửa, càng gợi cảm mê người.

“Em đang làm gì thế?”

Sấy tóc xong xuôi rồi, Lục Lệ Hành dựa lưng vào tường, nhìn Kỷ Khanh Khanh. Tầm mắt thoáng liếc nhìn máy giặt đang hoạt động, trong lòng thầm kêu không ổn rồi.

“Em giặt quần áo.”

Kỷ Khanh Khanh nhìn anh, cười tủm tỉm, nói:

“Không phải anh nói là quần áo của em bị bẩn à?”
Bình Luận (0)
Comment