Nữ Phụ Muốn Làm Quả Phụ

Chương 75

Trên sô pha, Lục Lệ Hành ngồi đối diện với Trần Thư Diệc, không ai nói gì.

Kỷ Khanh Khanh ở trong phòng, cô cũng biết hai người họ đang nói chuyện gì, vô cùng tri kỷ mà đóng cửa phòng lại, đỡ khỏi phải quấy rầy tới hai người kia.

Tắt camera.

Trần Thư Diệc có hơi nản lòng nói:

“Chuyện này tôi không muốn nghe cậu giải thích, Lục Lệ Hành, nhiều năm như vậy mà tôi không phát hiện ra cậu…”

Lời còn chưa dứt nhưng lại chẳng nói nên lời nữa…

Trần Thư Diệc cảm thấy một lời khó mà nói hết, anh ấy thở dài, nói:

“Cậu đã từng nghĩ tới cảm nhận của tôi chưa? Không có! Cậu chỉ nghĩ cho cậu thôi! Anh em nhiều năm như vậy rồi, tôi đã thu dọn cho cậu bao nhiêu chuyện hỗn độn rồi? Cậu biết muốn hủy hợp đồng với một gameshow phải trả bao nhiêu tiền không? Chỉ bởi vì… Sự ích kỳ của cậu!”

Trần Thư Diệc lên án vô cùng mạnh mẽ:

“Lòng dạ hẹp hòi! Lục Lệ Hành, cậu đúng là đồ lòng dạ hẹp hòi! Lấy lợi ích của công ty để thỏa mãn dục vọng của mình!”

Anh ấy lắc đầu, thổn thức:

“Không thú vị, thật sự không thú vị.”

Nghe Trần Thư Diệc oán hận xong, Lục Lệ Hành làm như không có chuyện gì, đặt một xấp tư liệu xuống trước mặt Trần Thư Diệc, nói:

“Nếu cậu không muốn nghe tôi giải thích thì tôi không nói, chuyện tài trợ quảng cáo, vất vả cho cậu rồi.”

Trần Thư Diệc nhìn xấp tài liệu kia, tùy tiện lập giở mấy trang, sau đó ngẩng đầu nhìn Lục Lệ Hành, ánh mắt kinh ngạc như không thể tin được.

“Cậu thật sự muốn để tôi đứng ra gánh vác à? Thật ra tôi gánh vác cũng không phải là vấn đề. Nhưng vấn đề chính lại là cậu là một thương nhân, đó là lợi ích của công ty, cậu…”

Lục Lệ Hành nói:

“Tất cả tổn thất của công ty tính sang cá nhân tôi, hơn nữa, tôi cho rằng gameshow này có rất nhiều chỗ để đầu tư. Công việc cụ thể đành làm phiền cậu rồi.”

Trần Thư Diệc chỉ vào Lục Lệ Hành, đau lòng nói:

“Lục Lệ Hành, cậu cho rằng có tiền thì muốn làm gì thì làm à? Cậu…”

Lục Lệ Hành cắt ngang lời Trần Thư Diệc, hỏi:

“Cậu tới chỗ tôi làm gì?”

“Tôi nay Trăn Trăn xuống bếp, bảo tôi tới đây mời cậu với Khanh Khanh qua ăn cơm.”

Nói đến đây, Trần Thư Diệc mỉm cười nhìn Lục Lệ Hành:

“Nhưng mà, còn một chuyện tôi còn chưa nói, đó là cậu đừng nghĩ tới việc đến nhà tôi ăn cơm Trăn Trăn nấu!”

Nói xong, Trần Thư Diệc đứng dậy, thận tay cầm lấy xấp tài liệu kia, nhìn Lục Lệ Hành bằng ánh mắt ghét bỏ, sau đó rời đi.

Cửa phòng vừa mới đóng lại, Kỷ Khanh Khanh cũng đi ra khỏi phòng, hỏi:

“Tổng giám đốc Trần đi rồi hả anh? Chẳng phải lúc nãy anh ấy mời chúng mình đi ăn cơm tối à?”

“Cậu ta vừa nói với anh là không cần đi nữa.”

“Sao thế?”

“Cậu ta nói không mua được đồ ăn.”

“…. Nhưng mà lúc nãy chị Lâm Trăn còn hỏi em qua WeChat là thích ăn như nào mà.”

Đầu óc Lục Lệ Hành xoay chuyển rất nhanh, trả lời:

“Có lẽ là Trần Thư Diệc muốn có thế giới của hai người họ, chúng mình cũng không nên quấy rầy người ta.”

Kỷ Khanh Khanh như được khai sáng:

“À, em hiểu rồi.”

Thì ra Trần Thư Diệc tới mời hai người họ đến nhà ăn cơm cũng chỉ là mời ý mời tứ ngoài miệng mà thôi.

Nhưng mà, nửa giờ sau, chuông cửa lại vang lên lần nữa, Lục Lệ Hành vừa mở cửa ra thì thấy người đến vẫn là Trần Thư Diệc.

Anh ấy đứng ở bên ngoài, thấp giọng nói:

“Trăn Trăn bắt tôi đến mời hai người tới ăn cơm tối, lát nữa cậu nhớ nói là do cậu thấy ngại nên mới từ chối tôi nhá.”

Lục Lệ Hành nhìn cậu, mặt không cảm xúc, nói:

“Không được.”

“Tại sao?”

“Bởi vì lúc nãy tôi đã nói với Khanh Khanh là cậu muốn cùng Lâm Trăn hưởng thụ thế giới của hai người, cho nên mới không muốn mời chúng mình đi ăn cơm.”

Lục Lệ Hành nghiêng túc nói tiếp:

Hơn nữa lúc nãy cậu cũng nói không muốn để chúng tôi đến ăn đồ ăn do Lâm Trăn làm, thì tại sao tôi phải thay cậu gánh vác?”

Trần Thư Diệc: “…”

Kết quả cuối cùng là, sáu giờ chiếu, Kỷ Khanh Khanh và Lục Lệ Hành có mặt tại phòng khách sạn của Trần Thư Diệc.

Lâm Trăn không có bận rộn gì đã nhiều năm, lại chẳng có sở thích gì cả, thỉnh thoảng nhiệt huyết dâng trào thì vào bếp, cuối cùng lại luyện thành tay nghề vô cùng tốt. Kỷ Khanh Khanh xuống bếp giúp đỡ, hai người làm một bữa cơm tối có bảy, tám món ăn gia đình, sắc vị đầy đủ, khiến người ta thèm ăn vô cùng.

Sau khi món cà tím xào được đặt lên bàn, Lâm Trăn cười giới thiệu:

“Đây là canh khoai sọ nấu rau xanh, đây là món tôm nướng Khanh Khanh làm. Đừng nhìn nữa, mau ăn đi, không có nguội rồi ăn sẽ không ngon.”

Lục Lệ Hành nhìn hai món mà Kỷ Khanh Khanh làm, anh không thể nào cầm nổi đũa.

Lần trước, khi ở thành phố điện ảnh, tuy rằng là anh nấu cơm, nhưng Kỷ Khanh Khanh giúp đỡ một bên. Có thể nói bữa cơm kia là do hai người kết phường làm được. Nhưng mà hương vị kia, cả đời này Lục Lệ Hành cũng không muốn nếm lại lần nữa.

“Sao thế? Không tin tay nghề của tôi hay không tin tay nghề của Khanh Khanh vậy?”

Kỷ Khanh Khanh múc một bát canh khoai sọ rau xanh cho anh.

Lục Lệ Hành nếm thử một ngụm, mùi vị tươi mát ngon miệng, mềm mại thơm ngọt, cũng không tồi, anh nhìn Kỷ Khanh khanh bằng ánh mắt không thể tin được.

“Đừng xem thường em, em đã học nấu ăn từ lúc còn nhỏ rồi, không tin thì anh thử món cà tím này đi.”

Kỷ Khanh Khanh gắp cho anh một miếng cà tím xào, Lục Lệ Hành nhai hai lần rồi gật đầu:

“Đúng là không tồi.”

Lâm Trăn ngồi bên cạnh Trần Thư Diệc, cười nói:

“Đến bây giờ tôi vẫn không nghĩ tới có một ngày Lục Lệ Hành có một gái đâu.”

Trần Thư Diệc phụ họa, nói:

“Không sai! Lúc trước còn du học ở nước ngoài, chúng mình đều đoán già đoán non có phải Lục Lệ Hành thích đàn ông hay không. Sau đó còn phái một bạn học nam đi để dò hỏi quân tình. Chỉ là không nghĩ tới, nam nữ cậu ta đều không thích. Thế mà nháy mắt một cái lại có luôn vợ sắp cưới.”

Nói đến việc này, Lâm Trăn lại cười tươi:

“Lệ Hành, cậu còn nhớ vị giáo sư kia không?”

Lục Lệ Hành nhàn nhạt nói:

“Không nhớ.”

“Giáo sư gì cơ?” Kỷ Khanh Khanh hào hứng hỏi.

“Khi Lục Lệ Hành du học ở nước ngoài đặc biệt được chào đón. Lúc ấy, con gái của một giáo sư dạy bọn chị có ý tứ với Lục Lệ Hành, theo đuổi vô cùng nhiệt tình, vô cùng phiền phức. Sau đó vị giáo sư kia hỏi Lục Lệ Hành, có đồng ý ở bên cạnh con gái của ông ta hay không? Nếu như có thì khi kiểm tra sẽ cho cậu ta đi cửa sau. Kết quả là Lục Lệ Hành trực tiếp báo lên hiệu trưởng.”

“Sau đó thì sao?” Kỷ Khanh Khanh hỏi.

Lâm Trăn cười:

“Sau đó bọn chị được đổi giáo sư khác.”

“Nhưng mà hình như con gái của giáo sư ấy đã kết hôn năm trước rồi thì phảo. Chị nhớ rõ ràng là cô ấy đã theo đuổi Lục Lệ Hành suốt mười năm.”

Sau đó lại bổ sung thêm:

“Sự quyến rũ khó cưỡng.”

Trần Thư Diệc thuận thế ôm lấy Lâm Trăn, ánh mắt tràn ngập tình yêu cùng dịu dàng, nói:

“Em cũng vậy, sự quyến rũ khó cưỡng.”

Lâm Trăn nhìn anh ấy, sau đó mỉm cười.

Kỷ Khanh Khanh liếc mắt nhìn Lục Lệ Hành.

Ánh mắt Lục Lệ Hành cũng đặt lên người cô, sau đó giải thích”

“Anh không có hứng thú với phụ nữ ngoại quốc.”

Kỷ Khanh Khanh nhìn chằm chằm anh, thấy vẻ mặt anh nghiêm túc, không phải trả lời cho có lệ thì mới chuyển tầm mắt đi chỗ khác.

“Được rồi, đừng nói chuyện nữa, ăn cơm trước đi, đồ ăn sắp nguội hết rồi.”

Mấy người bắt đầu động đũa.

Sau khi ăn cơm xong, Trần Thư Diệc nhận lệnh thu dọn bàn ăn, tất nhiên “thu dọn” ở đây cũng chỉ là mang bát đũa vào phòng bếp mà thôi.

Sau khi Kỷ Khanh Khanh và Lâm Trăn trò chuyện về đồ dưỡng da mình thích thì cô cùng Lục Lệ Hành tạm biệt hai người họ.

“Chị Lâm Trăn và tổng giám đốc Trần bên nhau rất nhiều năm à anh?”

“Không có, Trần Thư Diệc theo đuổi Lâm Trăn bảy năm, sau đó cô ấy mới đồng ý hẹn hò với cậu ta.”

Kỷ Khanh Khanh kinh ngạc, hỏi:

“Bảy năm? Lâu như vậy á?”

“Có thể là lâu hơn, nhưng mà sao thế?”

“Em chi hỏi thế thôi.”

Nói xong lại cảm thán:

“Theo đuổi bảy năm, tổng giám đốc Trần thật là có nghị lực.”

“Nếu như thích một người mà có thể có một kết thúc tốt đẹp thì bất kể là bao lâu đều đáng giá.”

Kỷ Khanh Khanh liếc nhìn anh, nói:

“Hai tháng đã theo đuổi được em rồi, anh được lợi quá nhỉ?”

Lục Lệ Hành bật cười:

“Đúng vậy, là anh được lợi.”

Cửa thang máy mở ra, một nhân viên công tác bước nhanh tới, sau khi nói tình huống thì mời hai người tới phòng nghỉ của chương trình.

Đạo diễn Vương giải thích:

“Là thế này, chương trình của chúng tôi có một phân đoạn, yêu cầu hai người tách ra để phỏng vấn. Chỉ hỏi vài vấn đề thôi, rất nhanh, chỉ tốn khoảng mười phút thôi. Hai người yên tâm, sẽ không phát sóng trực tiếp đâu. Chúng tôi sẽ cắt nối biên tập lại rồi mới phát sóng.”

Trước đây đạo diễn Vương đã nói qua phân đoạn này rồi, mỗi khách mời đều sẽ được hỏi một vài câu hỏi. Nhưng mấy đôi tình nhân giả kia và những người hẹn hò thật thì có câu hỏi khác nhau.

Kỷ Khanh Khanh không nghĩ nhiều, đồng ý.

“Được, không thành vấn đề.”

Hai người tách ra, mỗi người đi vào một phòng khác để phỏng vấn.

Người phỏng vấn Kỷ Khanh Khanh là biên đạo của chương trình, khoảng hai mươi tuổi, ăn mặc khá trẻ, cầm kịch bản ngồi trước mặt Kỷ Khanh Khanh, bên cạnh là hai người quay phim.

“Cô Kỷ, hôm qua ngài Lục đã công khai trước mặt mọi người, thừa nhận ngài ấy là chồng sắp cưới của cô. Công việc bảo mật được thực hiện tốt. Cho nên, có lẽ một chút sở thích và chi tiết nhỏ của chồng sắp cưới của cô, chắc hẳn cô rất rõ ràng nhỉ? Hôm nay chúng tôi chuẩn bị cho cô mười câu hỏi, không biết cô có tin tưởng vào câu trả lời của mình không?”

“Không thành vấn đề.”

“Vậy được, xin trả lời câu hỏi thứ nhất của chúng tôi. Xin hỏi, màu sắc yêu thích của chồng sắp cưới của cô, ngài Lục Lệ Hành là màu gì?”

Kỷ Khanh Khanh suy nghĩ một chút, phòng ngủ của Lục Lệ Hành chủ yếu là màu trắng, áo sơ mi và cà vạt cũng là màu trắng và màu đen là nhiều nhất.

“Màu trắng và… Màu đen.”

Câu hỏi ấy bị xé đi, nội dung của trang sau là:

“Chồng sắp cưới của cô – ngài Lục Lệ Hành thích môn thể thao nào nhất?”

Cái này thì đơn giản, trước đây Lục Lệ Hành đã nói qua với cô, Kỷ Khanh Khanh nhớ rất rõ ràng:

“Thuyền buồm.”

“Lần đầu tiên cô và chồng sắp cưới gặp mặt là ở đâu?”

“Bệnh viện.”

“Kể ra năm ưu điểm của chồng sắp cưới của cô?”

Kỷ Khanh Khanh suy nghĩ một chút rồi trả lời:

“Ưu điểm à… Đẹp trai!”

Biên đạo cười nói:

“Cái này chắc chắn là ưu điểm rồi.”

Kỷ Khanh Khanh nói tiếp:

“Có trách nhiệm, chu đáo, có năng lực, bình tĩnh.”

“Kể ra năm khuyết điểm của ngài Lục Lệ Hành?”

Kỷ Khanh Khanh lắc đầu:

“Không có khuyết điểm.”

Lục Lệ Hành là người đàn ông ưu tú như vậy, sao có thể có khuyết điểm được chứ?

Không hề tồn tại!

Biên đạo cười cười:

“Vậy thì vấn đề tiếp theo, cô Kỷ bị hấp dẫn bởi điểm nào của ngài Lục?”

“Đầu tiên là đẹp trai, sau đó là sự bình tĩnh thận trọng, rồi lại có trách nhiệm và vô cùng chu đáo.”

“Ngài Lục đã vì cô mà làm chuyện gì lãng mạn nhất?”

“Có rất nhiều. Ví dụ như tặng tôi chín mươi chín đóa hoa hồng khi tôi tan làm. Đến thành phố điện ảnh để thăm tôi khi tôi đóng phim. Còn cùng tôi tham gia chương trình nữa.”

“Vậy ấn tượng sâu sắc nhất về một chuyện mà ngài Lục đã làm?”

“Chuyện ấn tượng sâu sắc nhất à…”

Kỷ Khanh Khanh nghiêm túc suy nghĩ:

“Mỗi chuyện anh ấy làm cho tôi, tôi đều nhớ rõ.”

“Hôm trước, trong chương trình, ngài Lục đã thông báo về ngày cưới, cô Kỷ, cô có cảm giác gì? Có mong đợi không?”

Kỷ Khanh Khanh mỉm cười:

“Cảm giác… Có chút lo lắng. Dù sao cũng là lần đầu tiên, nhưng mà tôi sẽ cố gắng để trở thành một người vợ tốt.”

“Câu hỏi cuối cùng.”

Biên đạo nhìn Kỷ Khanh Khanh, đặt bảng câu hỏi xuống, nói:

“Cô Kỷ, trong lòng cô có chuyện gì mà không thể nói cho ngài Lục biết hay không?”

Kỷ Khanh Khanh ngẩn người.

Biên đạo nhìn vẻ mặt của Kỷ Khanh Khanh, cười nói:

“Xem ra là có rồi.”

Nụ cười trên môi của Kỷ Khanh Khanh dần thu lại, chuyện duy nhất cô không thể nói cho Lục Lệ Hành biết đó chính là thân phận của cô.

Cô không phải là “Kỷ Khanh Khanh”, thậm chí anh còn không biết cô tên là gì, trông như thế nào, tuổi tác ra sao, từng trải qua những chuyện gì. Cô cứ thế dùng thân phận “Kỷ Khanh Khanh” kết hôn cùng anh, hơn nữa, còn muốn bên anh trọn đời.

Loại chuyện này, cho dù cô có nói, cũng chẳng ai tin.

“Cô Kỷ có nghĩ tới việc sẽ thẳng thắn nói chuyện mà mình chôn sâu trong đáy lòng này không?”

Kỷ Khanh Khanh ngẩng đầu, nhìn máy quay ở đối diện mình, tất cả nhân viên công tác đều đang nhìn cô, nhắc nhở cô tình huống hiện tại và thân phận của mình.

Cô tỉnh táo lại, nói:

“Không được, chuyện này không thể nói.”

“Xem ra là một chuyện rất quan trọng?”

“Xem ra là rất quan trọng đại sự?”

Kỷ Khanh Khanh gật đầu, nói:

“Tất nhiên rồi! Cân nặng của tôi tuyệt đối không thê để người thứ hai biết.”

Biên đạo hơi sửng sốt:

“Thì ra là cân nặng, tôi đoán cô Kỷ khoảng chín mươi cân?”

“Bí mật này tôi sẽ không nói ra đâu.”

Cửa mở, tiếng bước chân truyền đến, Kỷ Khanh Khanh đưa lưng về phía cửa nên không thể nhìn thấy người đi vào là ai. Cho đến khi biên đạo nói “ở đây”, Kỷ Khanh Khanh mới quay đầu nhìn qua. Lục Lệ Hành đứng cách đó không xa, lẳng lặng nhìn cô.

Ánh mắt kia có chút kỳ lạ, khiến Kỷ Khanh Khanh không thể biết được cảm xúc của anh. Hơn nữa, cô còn có cảm giác, khi cô đối diện với Lục Lệ Hành còn bị anh né tránh.

Kỷ Khanh Khanh mỉm cười đi đến trước mặt anh, hỏi:

“Đạo diễn Vương hỏi anh chuyện gì thế? Có giống của em không?”

Lục Lệ Hành nhìn Kỷ Khanh Khanh đang cười tươi, lời nói như nghẹn lại.

“Sao thế anh?”

Lục Lệ Hành lắc đầu, cười nói:

“Câu hỏi của em là gì thế?”

“À, là anh thích màu gì, ưu điểm, khuyết điểm của anh, lần đầu tiên chúng ta gặp mặt ở đâu, chuyện lãng mạn mà anh làm em cảm động nhất, còn có chuyện không thể để anh biết.”

Ánh mắt Lục Lệ Hành tối hơn, nhưng anh không nhận ra lòng bàn tay mình đang siết chặt.

“Chuyện không thể để anh biết? Chuyện gì thế?”

Kỷ Khanh Khanh vứt bỏ cảm giác mất mát trong lòng, mỉm cười bí ẩn:

“Cân nặng của em! Anh đó, anh được hỏi vấn đề gì thế?”

“Giống như em.”

“Vậy anh trả lời như thế nào?”

Lục Lệ Hành trầm mặc một lát rồi nói:

“Trả lời đúng sự thật.”

Người phỏng vấn Kỷ Khanh Khanh đi tới một phòng khác, chuẩn bị đưa câu hỏi và câu trả lời của Kỷ Khanh Khanh cho đạo diễn Vương. Nhưng đạo diễn Vương chỉ nhìn qua, sau đó vẻ mặt như có chút khó giải quyết.

“Đạo diễn Vương, đây là câu trả lời của cô Kỷ.”

“Đặt xuống đi.”

Biên đạo nhìn thoáng qua câu trả lời của Lục Lệ Hành trước mặt Lục Lệ Hành, hỏi:

“Sao thế?”

“Tôi nghĩ, làm thế nào để cắt câu hỏi này của ngài Lục.”

Biê đạo nhìn theo ánh mắt của đạo diễn Vương.

—— Điều mà Kỷ Khanh Khanh đã để  lại ký ức sâu sắc nhất?

—— Xuất hiện trong cuộc đời của tôi.

—— Trong lòng có chuyện gì mà không thể nói cho Kỷ Khanh Khanh biết hay không?

“Sao câu hỏi cuối cùng không có đáp án?”

Đạo diễn Vương thở dài, nói:

“Ngài ấy không trả lời.”
Bình Luận (0)
Comment