Nữ Phụ Muốn Làm Quả Phụ

Chương 88

Kỷ Khanh Khanh rất ít khi uống say, chủ yếu là do không có cơ hội để uống. Hôm nay say một lần như vậy, ngoại trừ cảm giác cơ thể không còn sức và tâm trạng không phiền muộn như ban đầu thì đầu óc cũng tỉnh táo đến lạ thường, còn có vài phần khoan khoái, dễ chịu.

Kỷ Thành Hề hỏi:

“Chị, vậy rốt cuộc chị và anh rể đã xảy ra chuyện gì? Chị nói với bọn em đi, đừng để trong lòng, sẽ sinh bệnh đấy.”

Kỷ Thành Ngọc ở bên cạnh đẩy mắt kính, nói:

“Căn cứ những gì Kỷ Khanh Khanh nói không khó để suy đoán, sự thật chỉ có một.”

“Chị lại biết à?”

“Chỉ có loại người EQ âm như cậu mới không nghĩ ra thôi. Kỷ Khanh Khanh nói Lục Lệ Hành lừa mình, nói trước kia anh ấy không yêu mình rồi lại làm bộ yêu mình. Có lẽ đây là nguyên nhân mà chị ấy uống rượu giải sầu đấy.”

Kỷ Thành Hề chớp mắt, hỏi:

“Trước kia không yêu, bây giờ yêu chẳng phải là đủ rồi sao?”

“Một người đàn ông đã có thói quen nói dối thì thói quen này chẳng thể thay đổi trong một chốc một lát được.”

Kỷ Thành Ngọc lạnh nhạt nói:

“Nhưng mà xét thấy danh tiếng của Lục Lệ Hành không tồi. Theo chị biết, nhân phẩm của anh ấy cũng thuộc dạng khá, cho nên có lẽ có hiểu lầm trong chuyện này rồi. Cậu đưa Kỷ Khanh Khanh vào phòng ngủ trước đi, lát nữa Lục Lệ Hành chắc chắn sẽ tới, cậu ở phòng khách chờ anh ấy tới.”

“Sao chị biết Lục Lệ Hành chắc chắn sẽ tới?”

“Một người phụ nữ cãi nhau với một người đàn ông, sau khi uống say thì gọi điện thoại, nhưng người đàn ông lại thờ ơ thì chắn chắn anh ta không phải loại người tốt đẹp gì cả. Mấy năm nay ánh mắt Kỷ Khanh Khanh chẳng ra gì, nhưng không thể phủ nhận rằng Lục Lệ Hành khác với những người đàn ông trước đây của chị ấy, chị có niềm tin vào Lục Lệ Hành.”

“Chị cứ một câu Kỷ Khanh Khanh, hai câu Kỷ Khanh Khanh thế? Chị ấy là chị gái của chị đó!”

Kỷ Thành Ngọc lạnh nhạt nhìn về phía cậu ta.

Kỷ Thành Hề giơ tay đầu hàng, nói:

“Được rồi, chị thích gọi là gì thì gọi, em đưa chị ấy vào phòng nghỉ ngơi đã.”

Sau khi uống say, cả người Kỷ Khanh Khanh vừa nặng vừa mềm nhũn, Kỷ Thành Hề phải dùng sức năm trâu hai hổ mới ôm cô vào phòng được.

Kỷ Thành Hề rót cho mình một cốc nước rồi nhìn về phía cửa, hỏi:

“Đêm nay anh rể sẽ đến sao?”

“Đương nhiên rồi.”

Chuông cửa vang lên.

Kỷ Thành Ngọc nhìn Kỷ Thành Hề, ý bảo cậu ta đi mở cửa.

Kỷ Thành Hề đã quen bị sai vặt, đi tới trước cửa, nhìn qua mắt mèo. Sau đó quay đầu lại, như sắp gặp kẻ địch:

“Là anh rể! Anh ấy tới thật nè!”

Kỷ Thành Ngọc vén tay áo lên, hai tay khoanh trước ngực, ra lệnh:

“Mở cửa.”

Kỷ Thành Hề mở cửa ra, cả người đứng chắn giữa cửa.

“Anh rể, đã muộn thế này rồi, có việc gì sao?”

Ánh mắt Lục Lệ Hành đặt lên người cậu ta, nói:

“Chị gái cậu đâu?”

“Chị ấy ngủ rồi.”

“Tôi vào xem cô ấy.” Nói xong thì đẩy Kỷ Thành Hề ra.

Kỷ Thành Hề còn muốn cản anh, nhưng lại bị ánh mắt sắc bén của Lục Lệ Hành liếc qua, cậu ta rất không có tiền đồ mà lui sang một bên.

Lục Lệ Hành đi vào phòng khách, mắt nhìn về phía phòng ngủ chỉnh, trong lúc nhất thời không để ý tới cô gái ngồi trên ghế sô pha. Anh đã đi qua hơn nửa phòng khách, lúc này Kỷ Thành Ngọc mới gọi anh lại:

“Chị em ngủ rồi, anh Lục không ngại chứ? Em có chuyện muốn nói với anh.”

Lục Lệ Hành dừng bước, nhìn về phía cô gái ung dung ngồi trên ghế sô pha.

Kỷ Thành Hề nhân cơ hội này đứng bên cạnh Kỷ Thành Ngọc, hai chị em đứng cùng một chỗ tựa như đang ra oai.

“Cô là?”

Kỷ Thành Ngọc đứng lên, nói:

“Em là em gái của Kỷ Khanh Khanh, tên là Kỷ Thành Ngọc.”

Lục Lệ Hành chậm rãi đi tới, nhìn thoáng qua vỏ chai rượu trên bàn trà, hỏi:

“Nói chuyện gì?”

Kỷ Thành Ngọc ngồi trên sô pha, hai tay khoanh trước ngực, khí thế vừa đủ.

“Về chuyện của chị gái em. Em muốn biết tại sao hơn nửa đêm chị ấy lại một mình uống rượu giải sầu?”

Lục Lệ Hành im lặng một lúc rồi nói:

“Chuyện này là chuyện riêng của anh và chị gái em, anh không tiện nhiều lời. Nhưng mà anh có thể bảo đảm, anh sẽ giải thích rõ ràng cho cô ấy, cũng sẽ được cô ấy tha thứ.”

Kỷ Thành Hề gật đầu.

Kỷ Thành Ngọc trừng mắt lườm Kỷ Thành Hề một cái, Kỷ Thành Hề chột dạ quay đầu né tránh.

“Là như thế này, từ trước đến nay, danh tiếng của chị gái em, anh có thể nhận ra, chị ấy không phải là một cô gái truyền thống tốt đẹp, thậm chí còn có rất nhiều tật xấu. Nhưng mà từ nhỏ em và Kỷ Thành Hề là do một tay chị ấy nuôi lớn. Cha mẹ bận rộn, không có thời gian quản bọn em. Em và Kỷ Thành Hề đều không muốn nhìn thấy chị ấy vì chuyện tình cảm mà nửa đêm mua say.”

Lục Lệ Hành thấp giọng nói:

“Đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn.”

“Em hiểu anh, cho nên em tin tưởng anh có thể đem lại hạnh phúc cho chị gái em. Nhưng mà chị gái em từ nhỏ đã thiếu cảm giác an toàn, trong chuyện tình cảm cũng trải qua vài lần đổ vỡ cho nên đặc biệt nhạy cảm. Bạn trai bạn gái nảy sinh mâu thuẫn là chuyện không thể tránh khỏi. Em biết anh bận rộn, nhưng em hy vọng cho dù xảy ra chuyện gì, anh cũng có thể kiên nhẫn một chút, xử lý mâu thuẫn giữa anh và chị gái em.”

Kỷ Thành Ngọc dừng một chút rồi nói tiếp:

“Chị gái em gánh vác nhiều chuyện trên vai, hơn nữa cũng có thêm một chút rắc rối. Ví dụ như ba mẹ bọn em, ví dụ như chị ấy có mấy người bạn trai cũ, bọn họ đều không phải là đèn cạn dầu. Chuyện của ba mẹ em, em đã nghe Kỷ Thành Hề nhắc tới, lúc ấy em đang ở phòng thí nghiệm nên không thể về nhà. Nhưng mà anh có thể yên tâm, sau này anh không cần phải lo lắng về chuyện ba mẹ em gây thêm phiền toái cho cuộc hôn nhân của hai người. Trước đây bọn em còn nhỏ nên không cách nào quản được nhiều chuyện như vậy, nhưng bây giờ em và Kỷ Thành Hề đã trưởng thành, có thể khiến cho chị em không cần lo lắng gì mà gả cho anh. Mấy người bạn trai cũ của chị gái em cũng vậy, em nghĩ dùng thân phận của anh mà nói, chắn hẳn anh sẽ chẳng hề so đo với đám người đó đâu nhỉ?”

Cuối cùng, Kỷ Thành Ngọc tổng kết lại:

“Nói với anh nhiều như vậy, thôi thì nói ngắn gọn lại chính là, chị gái em có nhiều phiền toái, chị ấy cũng không biết rõ. Sau này hai người ở bên nhau sẽ càng tiếp xúc nhiều hơn. Chuyện ngày hôm nay không quan tâm là anh sai hay chị gái em gây rối vô cớ, nhưng em hy vọng anh có thể bao dung chị ấy, cho chị ấy thêm một chút thời gian.”

Kỷ Thành Hề ở bên cạnh cũng mở miệng:

“Đúng! Sau này chắc chắn sẽ còn chuyện giống như ngày hôm nay. Tính tình chị gái em không tốt, anh nên bao dung chị ấy nhiều hơn, che chở chị ấy, nhường nhịn chị ấy đôi chút, mọi việc đều cho chị ấy một chút thời gian. Nếu không, em và Kỷ Thành Ngọc đều sẽ không bỏ qua cho anh!”

Lục Lệ Hành nhìn cô gái có vài nét giống Kỷ Khanh Khanh, nói:

“Em đối với chị em rất tốt.”

Kỷ Thành Ngọc lạnh mặt nói:

“Không phải anh muốn gặp chị ấy sao? Chị ấy ở phòng ngủ chính, đã muộn rồi, nếu như không còn gì cần nói thì đêm nay đừng làm loạn nữa.”

Nói xong, Kỷ Thành Ngọc đứng dậy, chậm rãi đi vào phòng ngủ phụ.

Lục Lệ Hành đứng dậy, liếc mắt nhìn Kỷ Thành Hề.

Kỷ Thành Hề thấy Kỷ Thành Ngọc đóng cửa phòng rồi mới cười nói với Lục Lệ Hành:

“Anh rể, cảm ơn anh đã giúp em giải quyết chuyện lần trước.”

Lục Lệ Hành chỉ “ừ” một tiếng.

Mở cửa phòng ngủ ra, trong căn phòng tối tăm chỉ có duy nhất một chiếc đèn đặt trên đầu giường, mơ hồ có thể thấy được bóng dáng của Kỷ Khanh Khanh đang nằm trên giường.

Trong bóng tối, Lục Lệ Hành nhẹ nhàng đi tới bên mép giường của Kỷ Khanh Khanh.

Trong lúc ngủ mơ màng, Kỷ Khanh Khanh “ưm” một tiếng, hàng lông mày nhíu chặt, hiển nhiên là do không thoải mái.

Lục Lệ Hành vươn tay vỗ nhẹ lên má cô, lòng bàn tay lạnh lẽo chạm vào má nóng bỏng vì cồn, lành lạnh, rất thoải mái.

Kỷ Khanh Khanh cọ cọ vào lòng bàn tay kia một chút, sau đó vươn tay nắm lấy tay của Lục Lệ Hành, lẩm bẩm hai tiếng.

“Khanh Khanh?”

Kỷ Khanh Khanh nửa tỉnh nửa mê nghe được có người gọi tên mình. Cô miễn cưỡng mở mắt ra, trong bóng tối, tầm mắt nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ, không rõ người đó là ai.

Nhưng dường như cô có thể cảm nhận được, cong môi cười nói:

“Chồng ơi…”

Cô xốc phần chăn bên cạnh mình lên, vỗ vỗ nệm, nói:

“Đi ngủ thôi.”

Khoảng thời gian này hai người chung chăn chung gối tựa như đã trở thành thói quen của Kỷ Khanh Khanh, đã in sâu vào xương tủy của cô, thậm chí bên cạnh không có Lệ Hành ngủ cùng, cô sẽ không ngủ được.

Lục Lệ Hành cởi quần áo rồi nằm xuống bên cạnh Kỷ Khanh Khanh. Vừa mới nằm xuống, Kỷ Khanh Khanh đã vươn tay vươn chân tới bên cạnh, ôm lấy anh, khoảng cách hai người rất gần, dường như anh có thể ngửi thấy mùi rượu trong hơi thở của Kỷ Khanh Khanh.

“Khanh Khanh? Ngủ rồi sao?”

Một lúc sau vẫn không có tiếng trả lời.

Một hồi lâu nữa, Kỷ Khanh Khanh mới lẩm bẩm một tiếng “vâng”.

Lục Lệ Hành bật cười, hỏi:

“Em đã uống bao nhiêu vậy chứ?”

Anh vươn tay nắm lấy tay của Kỷ Khanh Khanh, nhìn khuôn mặt đang say ngủ của cô.

Trên đường tới đây, trong đầu anh đã tưởng tượng ra rất nhiều hình ảnh. Tự mình độc thoại trong đầu một lần, thấp thỏm bất an. Mà khi anh nhìn thấy Kỷ Khanh Khanh rồi thì lại cảm thấy chẳng có gì phải lo lắng cả, đời này anh cứ vậy đi, Kỷ Khanh Khanh muốn thế nào, anh đều nghe theo.

Căn phòng rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.

Lục Lệ Hành nghiêng đầu, thấp giọng nói bên tai cô:

“Khanh Khanh, trên thế giới này không có ai là không sợ chết cả, thừa nhận mình sợ chết không phải là chuyện yêu đuối. Ba tháng trước, anh suýt chút nữa đã chết vì tai nạn giao thông kia. Ông nội không chịu để anh rời đi, buộc bác sỹ phải duy trì sự sống của anh trong vòng một tháng. Anh rất vất vả, cả người nơi nào cũng có vết thương khác nhau. Vài lần tim đã ngừng đập, nhưng rồi lại được cứu sống thành công. Khi tỉnh lại, anh chỉ có thể dựa vào thuốc giảm đau, không thể cử động, tựa như một người tàn phế nằm trên giường chờ chết. Cơ thể anh, anh là người rõ nhất, sống không được bao lâu, nhưng mà anh không muốn để ông nội đau lòng.”

“Khi hệ thống xuất hiện, anh không tin trên đời này sẽ có chuyện hoang đường như vậy. Lúc ấy anh cho rằng mình bị ảo giác, hoặc là tinh thần có vấn đề rồi. Nhưng khi em ôm anh, những đau đớn trên cơ thể anh trong nháy mắt đã biến mất, cực kỳ nhẹ nhàng, cả người đều khoan khoái, tựa như anh chưa từng trải qua vụ tai nạn kia. Anh phải thừa nhận, ngay từ đầu là vì muốn sống sót nên mới chung chăn chung gối cùng em, bảo em gọi anh là chồng, tặng hoa hồng cho em, thậm chí còn đuổi theo em tới thành phố điện ảnh. Trước đây em cảm thấy không khỏe, đều là do anh chấp nhận nhiệm vụ của hệ thống.”

Nói đến đây, Lục Lệ Hành cười nói:

“Lần đó đưa thẻ tín dụng cho em là để em dùng hết năm mươi vạn. Kế hoạch của anh tốt như vậy, nhưng em lại cố tình dùng tiền của mình để mua. Cho nên anh chỉ có thể đi tìm em, vào giây cuối cùng của thời gian cho phép, anh thành công quẹt thẻ. Đó là lần duy nhất tiến gần tới cái chết.”

“Người sống sót sau tai nạn sẽ càng quý trọng mạng sống.”

“Còn có việc tặng hoa cho em, cầu hôn em…”

Lục Lệ Hành dừng lại một chút, thấp giọng nói tiếp:

“Anh đã lừa gạt em, lợi dụng em để kéo dài mạng sống của anh. Nhưng mà anh không thừa nhận rằng anh cầu hôn em chỉ là vì nhiệm vụ của hệ thống, cũng không thừa nhận việc công khai quan hệ của chúng ta với bên ngoài là nhiệm vụ của hệ thống. Những lần thực hiện nhiệm vụ này đều có sự thật lòng của anh. Anh không trông cậy vào việc bây giờ em có thể nghe thấy, nhưng mà anh hy vọng sau này em có thể hiểu được.”

“Khanh Khanh, anh yêu em. Không phải là vừa gặp đã yêu, nhưng nếu như em cảm thấy không đủ, vậy thì sau này, mỗi ngày anh đều sẽ yêu em nhiều hơn ngày hôm qua.”

“Anh sẽ dùng nửa đời còn lại để bồi thường cho em.”

Bả vai đã bị thấm ướt.

Lục Lệ Hành ngẩn người, kinh ngạc nhìn về phía Kỷ Khanh Khanh.

Nước mắt không ngừng chảy ra từ đôi mắt đang nhắm chặt của cô, toàn bộ đều thấm xuống vai áo sơ mi của anh, dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy nơi đó có một mảng ướt át.

Anh vươn tay lau khóe mắt của Kỷ Khanh Khanh, nói:

“Không phải uống say sao? Sao lại tỉnh thế này?”

Kỷ Khanh Khanh mở mắt, đôi mắt ngập ánh nước, đỏ ửng.

Vốn dĩ là uống sau, khi nằm lên chiếc giường mềm mại thì thoải mái đến mức sắp ngủ. Nhưng kho xoay người, tay chân muốn đặt lên người Lục Lệ Hành như thường, nhưng lúc đó cô rất rõ ràng, biết Lục Lệ Hành không ở đây, cô không ôm người ấy được.

Nhưng khi vươn tay ra lại không đập xuống chiếc giường này, mà lại ôm được người.

Trong nhát mắt ôm lấy Lục Lệ Hành, đại não cô giật mình, nháy mắt đã hoàn toàn tỉnh táo.

Lục Lệ Hành tới.

Kỷ Khanh Khanh cắn răng, không nói chuyện cũng không làm gì, tựa như Lục Lệ Hành không tồn tại, tựa như mình đã ngủ rồi.

Giọng nói cô nghẹn ngào, mang theo âm điệu khóc không thành tiếng:

“Mỗi ngày, anh đều vất vả như vậy sao?”

Mười ngón tay của Kỷ Khanh Khanh và Lục Lệ Hành nắm chặt lấy nhau, trong lòng bàn tay của Lục Lệ Hành còn có một vết sẹo chưa khỏi hoàn toàn.
Bình Luận (0)
Comment