Nữ Phụ Muốn Làm Quả Phụ

Chương 91

Thẩm Vi Vi rất hiểu quy tắc trong giới giải trí, cũng hiểu rằng chỉ dựa vào lăng xê sẽ chẳng thể có được vị trí trong giới. Cô ta có một cách tẩy trắng, đó chính là dùng diễn xuất để tìm được chỗ đứng của mình.

Cô ta không giống những ngôi sao lưu lượng ở chỗ, cô ta sắn sàng buông bỏ người hâm mộ hay danh tiếng của mình, tận lực trau dồi diễn xuất.

Trước khi đến thử vai trong bộ phim này của đạo diễn Nhậm, cô ta đã biết rằng đạo diễn Nhậm là người coi trọng diễn xuất. Để chuẩn bị cho buổi thử vai này, cô ta đã vắt óc suy nghĩ nên làm như thế nào để có thể gây ấn tượng cho đạo diễn Nhậm.

Trên thực tế, cô ta đã thành công, đạo diễn Nhậm quyết định cho cô ta tham gia tuyển chọn vòng hai.

Chuyện đã nắm chắc trong tay, không ngờ rằng nửa đường lại xuất hiện một Kỷ Khanh Khanh.

Nụ cười của Thẩm Vi Vi cứng lại trong giây lát, nhưng ngay sau đó đã hòa hoãn thái độ, nhẹ nhàng mỉm cười, nói: “Khanh Khanh, cô cũng ở đây sao?”

Kỷ Khanh Khanh cũng dùng nụ cười đáp lại: “Tôi tới thử vai.”

“Thử vai?” Thẩm Vi Vi chuyển ánh mắt sang đạo diễn Nhậm, hỏi: “Đạo diễn Nhậm, hôm trước tôi tới thử vai, anh đã rất vừa lòng với tôi mà. Sao bây giờ lại… Là tôi không tốt chỗ nào sao?”

Đã hỏi như vậy rồi, đạo diễn Nhậm cũng không thể không nói gì. Ông ấy đứng dậy, ý bảo nhân viên công tác đứng sau lưng Thẩm Vi Vi rời đi. Sau khi đóng cửa lại thì mời Thẩm Vi Vi ngồi xuống, nói: “Cô Thẩm, diễn xuất của cô khá tốt, tôi cũng cho rằng cô rất phù hợp với hình tượng nhân vật nữ chính trong phim.”

Lời này của đạo diễn Nhậm đã rất rõ ràng, nếu là diễn viên, ngôi sao khác, có lẽ họ đã rời đi. Nhưng Thẩm Vi Vi biết rõ đây là cơ hội tốt nhất để mình xoay người, cũng là một cơ hội để danh tiếng cô ta nổi hơn, sao cô ta có thể cam lòng nhìn miếng thịt đã tới tay lại bay đi mất cơ chứ?

Thẩm Vi Vi hít sâu, nói: “Đạo diễn Nhậm, hôm trước anh nói để tôi thi vòng thứ hai. Hôm nay cũng không cho tôi cơ hội thi thử mà lập tức đánh trượt sao?”

Cô ta nói chuyện bằng giọng điệu hơi khó chịu, ánh mắt nhìn đạo diễn Nhậm cũng vô cùng cẩn thận.

Nếu đạo diễn Nhậm là một người khác, có lẽ khi nghe Thẩm Vi Vi nói vậy thì đã gọi người tới đưa cô ta ra ngoài rồi.

Nhưng đạo diễn Nhậm không như vậy.

Ông ấy luôn tôn trọng những diễn viên có thực lực, huống chi đúng là hôm trước ông đã hẹn Thẩm Vi Vi tới thi lần hai, nếu nói thật thì ông chính là người đã “thất hứa” với Thẩm Vi Vi.

Ông ấy trầm tư một lát, sau đó nhìn về phía Kỷ Khanh Khanh, nói: “Cô Kỷ, lời của cô Thẩm là thật. Hôm trước cô ấy tới thử vai, tôi thấy diễn xuất của cô Thẩm không tồi. Ban nãy thấy cô thử vai xong thì tôi nhất thời xúc động, là do tôi suy nghĩ chưa thấu đáo. Như vậy đi, nếu cô Kỷ không ngại, vậy thì có thể đối diễn cùng cô Thẩm không?”

Kỷ Khanh Khanh gật đầu.

Đạo diễn Nhậm thấy cô gật đầu, tiếp tục cười nói: “Nếu đã vậy, tôi sẽ mời thêm những vị phó đạo diễn tới làm ban giám khảo.”

Nói xong, đạo diễn Nhậm đứng dậy, đi gọi hai phó đạo diễn còn ở bên ngoài vào phòng.

Một người họ Vương, một người họ Triệu, sau khi nghe đạo diễn nói xong thì cười. Mấy người họ đều thống nhất ý kiến, để Kỷ Khanh Khanh và Thẩm Vi Vi diễn cùng nhau, sau đó sẽ đưa ra nhận xét.

Lâm Trăn đứng bên cạnh thấp giọng nói với Kỷ Khanh Khanh: “Khanh Khanh, chuyện Thẩm Vi Vi nói là sự thật, đạo diễn Nhậm hẹn cô ta tới đây. Em diễn cùng cô ta, có nắm chắc không?”

Kỷ Khanh Khanh suy nghĩ một chút rồi cười nói: “Chị Lâm Trăn, yên tâm đi.”

Khi hai người nói chuyện thì đạo diễn Nhậm đã chọn được kịch bản rồi. Đó là đoạn mà nữ chính chỉ trích nữ phụ lừa gạt mình và cướp đi người mình thích.

Một cảnh tượng giả tưởng.

“Vây hai người, ai diễn vai nữ chính, ai diễn vai nữ phụ?”

Kỷ Khanh Khanh thoáng suy nghĩ rồi trả lời: “Tôi chọn nữ phụ đi, cô Thẩm thì sao?”

Thẩm Vi Vi hiểu rõ, trong tình huống này, chọn nhân vật có sức bật mới chiếm ưu thế hơn. Cô ta suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Được, vậy tôi diễn vai nữ chính.”

Hai người đọc qua kịch bản và lời thoại, dần dần nhập tâm vào cốt truyện. Thẩm Vi Vi đã tích lũy cảm xúc tới cao trào, hai mắt ngập nước, vẻ mặt không thể tin được nhìn về phía Kỷ Khanh Khanh: “Tôi coi cậu là người bạn tốt nhất của tôi, cái gì tôi cũng đồng ý cho cậu. Nhưng tại sao cậu lại bí mật ở bên Trần Đông?”

Kỷ Khanh Khanh cười lạnh, kiêu ngạo nhìn cô ta, nói một cách đúng tình hợp lý: “Không phải cậu nói rằng tôi muốn gì cậu cũng đồng ý cho tôi sao? Nhưng mà cũng không nói không bao gồm người trong lòng.”

Thẩm Vi Vi cắn môi, hít vào một hơi thật sâu: “Trước đây cậu không như vậy! Cậu quên rằng chúng ta là bạn thân sao?”

“Bạn thân thì phải biết chia sẻ, câu này không phải do cậu nói sao?”

Kỷ Khanh Khanh nhìn cô ta bằng ánh mắt khinh thường:

“Cậu ra vẻ đáng thương nhu nhược trước mặt tôi làm gì? Nơi này không có người ngoài, không ai nhìn thấy, cậu giả vờ gì chứ? Nhưng mà nếu như đã bị cậu phát hiện, vậy thì tôi cũng nói thẳng, cho tới bây giờ, những cái gì là của cậu, như là tham gia vào câu lạc bộ của đại học, khi báo danh, cậu vào, tôi bị đẩy xuống dưới. Sau khi tốt nghiệp, hai chúng ta cùng nộp hồ sơ vào cùng một công ty, cuối cùng người trúng tuyển là cậu! Cả hai đều thích một người đàn ông, nhưng tại sao tôi phải dâng cho cậu? Tôi sẽ không nhịn nữa, Trần Đông là của tôi!”

Kỷ Khanh Khanh đã biểu đạt sự nhận nhịn và tủi thân qua ngôn ngữ và nét mặt cực kỳ nhuần nhuyễn. Ánh mắt cô nhìn Thẩm Vi Vi đầy lửa giận, tựa như là đã giải tỏa được đôi chút, cô quay đầu đi, cắn môi dưới.

Thẩm Vi Vi đứng dậy, nắm lấy tay cô: “Nếu cậu còn coi tôi là bạn bè, vậy thì tránh xa Trần Đông ra! Tôi có thể coi như chuyện này chưa từng xảy ra.”

“Chưa từng xảy ra?” Kỷ Khanh Khanh nở nụ cười, vẻ mặt khó mà tin được nhìn cô ta:

“Bây giờ cậu đã biết tôi thích Trần Đông lại bắt tôi tránh xa Trần Đông, coi như chuyện này chưa từng xảy ra? Cậu cho rằng sau này tôi có thể nhìn hai người ngọt ngào bên nhau sao?”

Cô hất tay Thẩm Vi Vi ra, nói:

“Cậu nằm mơ đi!”

“Tôi ghét nhất là loại người giả vờ yếu đuối đáng thương như cậu, làm như cả thế giới đều nợ cậu vậy! Tôi hỏi cậu, Trần Đông thích cậu sao? Anh ấy thổ lộ với cậu sao? Hai người hẹn hò với nhau sao mà cậu lại lên mặt bắt tôi tránh xa anh ấy? Dựa vào cái gì? Chỉ bằng việc cậu giả vờ đáng thương vô tội với tôi sao? Trên người cậu có chỗ nào hơn tôi chứ? Mọi người đều có xuất phát như nhau, cậu dựa vào cái gì mà hét lên hét xuống với tôi? Tôi nói cho cậu biết, tôi muốn hẹn hò với Trần Đông! Tôi thích anh ấy, tôi yêu anh ấy, tôi còn muốn gả cho anh ấy nữa! Cứ cho là tôi không thể ở bên anh ấy, vậy thì tôi cũng sẽ không để cậu hẹn hò với anh ấy!”

Thẩm Vi Vi lớn tiếng nói: “Nhưng mà anh ấy không thích cậu!”

Kỷ Khanh Khanh cười: “Anh ấy có thích tôi hay không có liên liên quan đến tôi à? Chỉ cần tôi thích anh ấy không phải là đủ rồi sao? Cậu nhớ cho kỹ…” Đôi mắt cô nhìn về phía Thẩm Vi Vi, lạnh lùng nói: “Tôi vĩnh viễn không nhường anh ấy cho cậu! Vĩnh viễn!”

Dáng vẻ hùng hổ dạo người ấy của Kỷ Khanh Khanh khiến cho khí thế của Thẩm Vi Vi cũng giảm đi không ít. Cô ta vốn am hiểu cách để tỏ ra đáng thương, yếu đuổi nhất. Nhưng sau nhiều lần bị Kỷ Khanh Khanh cắt ngang, cảm xúc của cô ta dần trở nên hốt hoảng, thậm chí còn ảnh hưởng tới cảm xúc ban đầu cô ta ấp ủ, nước mắt rất lâu mà vẫn không rơi xuống.

“Cắt…”

Đạo diễn Nhậm nói dừng lại, ánh mắt thưởng thức đặt trên người Kỷ Khanh Khanh, cực kỳ tán dương: “Sức bật không tồi, mặc dù cô Kỷ không phải là người xuất thân chính quym nhưng rất có tiềm lực, tương lai rất tươi sáng. Còn về phía cô Thẩm…”

Ánh mắt ông ấy dừng trên người Thẩm Vi Vi, cười nói: “Có thể thấy được diễn xuất của cô Thẩm cũng rất khá. Nếu có thể nghiên cứu thật tốt, vậy thì tương lai cũng có thể đảm nhận được nhiều vai diễn. Nhưng mà nhân vật này, tôi vẫn duy trì lựa chọn trước đây, cho rằng cô Kỷ thích hợp hơn.”

Nói xong, ông hỏi hai phó đạo diễn: “Hai người cảm thấy như thế nào?”

“Diễn xuất của cô Thẩm đúng là rất đáng thưởng thứ. Tôi nói thật…” Phó đạo diễn đó nở nụ cười, “Đúng là hơn một số ngôi sao lưu lương bây giờ. Nhưng tôi cũng có chung ý kiến với đạo diễn Nhậm, nhân vật nữ chính này, cô Kỷ càng thích hợp hơn.”

“Tôi cùng ý kiến với đạo diễn Nhậm, chủ yếu là đoạn vừa rồi của cô Kỷ rất thích hợp với hình tượng nhân vật nữ chính.”

Kỷ Khanh Kahnh xoa xoa quai hàm, vừa rồi mắng hăng quá, lúc dừng lại có hơi khát nước. Đối với lời tán thưởng của đạo diễn Nhậm và hai phó đạo diễn, cô khiêm tốn cười nói: “Tôi còn phải học hỏi rất nhiều, sau này xin ba vị đạo diễn chỉ giáo nhiều hơn.”

“Được rồi.”

Thẩm Vi Vi đứng một bên, sắc mặt trắng bệch.

Từ lúc đạo diễn Nhậm hô “cắt” thì cô ta đã biết rằng bản thân mình đã mất đi cơ hội này rồi. Bời vì từ khi bắt đầu đến khi kết thúc, cô ta còn chưa kịp đi vào trạng thái của nhân vật, toàn bộ quá trình đều bị Kỷ Khanh Khanh áp chế cảm xúc, khiến cho cô ta chẳng thể tìm được đường sống.

Cô ta không nên chọn nhân vật này!

“Cô Thẩm, kết quả cô cũng thấy rồi, tôi và hai vị phó đạo diễn đều cảm thấy cô Kỷ phù hợp với nhân vật nữ chính hơn.”

Sắc mặt Thẩm Vi Vi trắng bệch, gật đầu, miễn cưỡng mỉm cười: “Tôi biết rồi.”

“Thật ra diễn xuất của cô Thẩm không tồi, về sau có cơ hội, chúng ta sẽ hợp tác.”

Thẩm Vi Vi cười, gật đầu.

Cô ta biết rõ lời này của đạo diễn Nhậm chỉ là khách sáo mà thôi.

Một bộ phim truyền hình có thời gian chế tác lâu như thế nào ai cũng biết, Đến khi bộ phim quay xong, ai biết được sẽ có thành công như thế nào?

Thẩm Vi Vi cố gắng điều chỉnh tâm trạng của mình, không để cho bản thân quá mức chật vật.

“Vậy tôi xin phép đi trước, làm phiền mọi người rồi, tạm biệt.”

Nói xong lời này, Thẩm Vi Vi xoay người rời đi, không dám ở lại thêm một phút nào nữa.

Cửa bị mở ra, những diễn viên đang chờ thử vai ở bên ngoài đồng loạt nhìn về phía này, bên cạnh đó còn có cả những tiếng bàn tán to nhỏ.

Những ánh mắt và lời bàn luận này tựa như những thanh kiếm, mạnh mẽ đâm vào người cô ta, vạn tiễn xuyên tim, đau đớn và nhục nhã khiến cô ta không dám ngẩng đầu.

Thẩm Vi Vi nắm chặt tay thành quyền, cắn răng nhịn xuống, hoảng hốt bước đi.

Nhưng khi đứng trong thang máy không một bóng người, đôi mắt cô ta vẫn không nhịn được mà ửng hồng.

“Đợi một chút…”

Ngoài thang máy có người kêu lên.

Thẩm Vi Vi vẫn không nhúc nhích, ngay khi thang máy sắp đóng lại, cửa thang máy bỗng “đinh” một tiếng rồi mở ra.

Người đàn ông đi vào mang một chiếc mũ màu đen, dáng người cao lớn. Thẩm Vi Vi lùi về phía sau hai bước.

Cửa thang máy đóng lại.

Người đàn ông kia không nhịn được mà nhìn về phía Thẩm Vi Vi ở phía sau. Sau khi chắc chắn cô ta là ai thì nở một nụ cười vui mừng, xoay người hỏi: “Xin hỏi, cô là Thẩm Vi Vi sao?”

Thẩm Vi Vi ngẩn người, nở một nụ cười chuyên nghiệp, trong lòng đoán rằng mình gặp được người hâm mộ, khẽ gật đầu.

“Chào cô Thẩm, tôi là fan của cô, tôi thích cô rất lâu rồi, cô có thể…” Anh ta sờ soạng trên người mình, không có giấy bút. Anh ta lấy điện thoại ra, nói: “Có thể chụp một bức hình với tôi không?”

Thẩm Vi Vi nhìn khuôn mặt mình trong cửa thang máy, quay đầu đi, nói: “Thật ngại quá, tôi bây giờ… Không tiện lắm.”

Người đàn ông đánh giá Thẩm Vi Vi, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở đôi mắt đỏ ửng của cô ta, yếu hầu lên xuống, hỏi: “Cô Thẩm, cô làm sao vậy? Có phải có người bắt nạt cô không?”

Khi anh ta nói lời này, sự tức giận thể hiện vô cùng rõ ràng.

Thẩm Vi Vi mím môi lắc đầu.

“Cô Thẩm, cô đừng sợ, nói cho tôi biết ai bắt nạt cô, tôi nhất định sẽ xử lý người đó!” Thẩm Vi Vi chưa kịp chuẩn bị thì người đàn ông đã trở nên kích động.

Thẩm Vi Vi nhíu mày nhìn anh ta, sau đó hơi nhướng mày, suy nghĩ một lát rồi nói: “Tôi… Thật sự không sao.”

Nời đứt quãng, mang theo chút nghẹn ngào.

Người đàn ông nghe xong thì nóng nảy: “Vi Vi, em đừng sợ, tôi biết gần đây có nhiều người nói em không tốt. Nhưng mà tôi biết em không phải người như vậy. Em nói cho tôi biết, là ai bắt nạt em?”

Thẩm Vi Vi mỉm cười, trầm mặc một lát rồi nói: “Thật ra cũng không có ai bắt nạt tôi, chỉ là ban nãy đi thử vai, có một bộ phim đã chọn nữ chính là tôi rồi, nhưng lại bị cướp mất. Cơ mà loại chuyện như này trong giới giải trí cũng đã thấy nhiều, không trách được.”

“Bị cướp đi rồi?” Người đàn ông vừa nghe lời này thì trở nên nóng nảy: “Ai cướp mất rồi?”

“Kỷ Khanh Khanh.” Đôi mắt cô ta phiếm hồng, nước mắt muốn rơi nhưng lại không rơi, “Nhưng mà cũng không trách được, chồng sắp cưới của cô ấy là ông chủ của Lục thị, Lục Lệ Hành. Sao tôi có thể tranh được với cô ấy chứ?”

“Kỷ Khanh Khanh? Có phải là chỉ cần cô ta từ bỏ bộ phim này là em có thể…”

Tinh…

Lời còn chưa nói hết, cửa thang máy đã mở ra.

Có ba người tiến vào, nói nói cươi cười, cũng không quan tâm đến những người trong thang máy.

Trong thang máy nhiều người, người đàn ông kia cũng không nói nữa, chỉ lặng lẽ nhìn Thẩm Vi Vi đứng một góc lau nước mắt. Anh ta nắm chặt tay thành quyền, cả người phát run.

Đến lầu một, Thẩm Vi Vi nở một nụ cười với anh ta, ra khỏi thang máy.
Bình Luận (0)
Comment