Giang Âm can đảm bước lên, chặn anh ta lại: "Anh Tri Sở, em không muốn nhìn anh bị lừa gạt. Nên vẫn quyết định nói cho anh biết."
Cô ta hít sâu một hơi, kiên định nói: "Chị Nhan nói xấu anh sau lưng với bạn bè… nói anh đeo bám, rất ghê tởm."
【Woa nữ chính nói dối, Nhan Song căn bản không có bạn bè! Thiết lập ban đầu trong truyện là vậy!】
【Đây là nữ chính?】
Mắt cô ta đỏ hoe: "Em không muốn nhìn thấy anh yêu nhầm người. Nên em mới phá vỡ nguyên tắc không nói xấu người khác của mình, nói cho anh biết những điều này."
Thẩm Tri Sở cười lớn, vỗ vai Giang Âm: "Nhỏ nhen."
Giang Âm ngẩn ra: "Anh Tri Sở, nhỏ nhen là sao ạ?"
"Tầm nhìn nhỏ nhen." Thẩm Tri Sở hạ giọng: "Cô ấy muốn bạn bè và tình địch tiềm năng của cô ấy xa lánh tôi, để độc chiếm tôi."
Đồng tử Giang Âm rung lên.
Quản gia ghé vào cửa sổ, tìm kiếm sân thượng thích hợp để nhảy lầu.
Thẩm Tri Sở tiếp tục nói: "Hôm nay cô ấy lại phá lệ cho tôi bậc thang để xuống, chứng tỏ cô ấy rất yêu tôi, vậy thì, tôi cũng nên bao dung tính chiếm hữu của cô ấy."
Giang Âm đứng c.h.ế.t lặng tại chỗ.
Thẩm Tri Sở vừa ngân nga vừa lái xe thể thao đi mua bánh cho tôi.
2
Giang Âm không có được vai diễn, đứng tại chỗ, mắt đỏ hoe, cố gắng kìm nén không khóc thành tiếng.
Tôi thật sự không hiểu nổi. Lúc casting, vai diễn này vốn là của tôi. Cô ta ở đó tủi thân cái gì? Người không biết còn tưởng tôi cướp vai của cô ta.
Nhưng mà, trong phim trường toàn người thông minh, không ai lại đi an ủi cô ta. Cô ta chỉ có thể lúng túng đứng tại chỗ, không tiến cũng không lùi.
Ngay sau đó, Lăng Độ đi ngang qua tôi, kéo tay Giang Âm, trực tiếp đưa cô ta rời đi. Trong mắt Lăng Độ, thậm chí còn có một tia đau lòng.
Tôi lập tức nổi giận!
Lăng Độ, là cún con mới được tôi bao nuôi.
Năm nay cậu ta mười tám tuổi, vừa mới vào giới giải trí. Vì là trẻ mồ côi, nên cậu ta không có quan hệ, không có tài nguyên. Chỉ có một khuôn mặt đẹp trai đến c.h.ế.t người, và thân hình cao 1m88, vai rộng eo thon cực phẩm.
Nhưng em trai cậu ta lại mắc bệnh hiếm gặp, cần rất nhiều tiền chữa trị. Vì vậy cậu ta mới đồng ý để tôi bao nuôi.
Cậu ta dù sao cũng là người của tôi, vậy mà dám đi an ủi Giang Âm?
【A a a! Nam thứ Lăng Độ! Nam thứ an ủi nữ chính rồi! Đây là khởi đầu tình cảm của họ!】
【Không tin nổi… Mà nữ chính có thể đổi thành Nhan Song không? Không thích Giang Âm.】
【Đừng, rất dễ thương mà! Về sau Lăng Độ thành ảnh đế, Giang Âm là ảnh hậu, xem họ cùng nhau làm mưa làm gió trong giới giải trí, sướng lắm!】
【Lăng Độ hồi nhỏ và Giang Âm cùng ở một trại trẻ mồ côi, nhưng họ không thân thiết, lần này Lăng Độ chỉ là thương hại Giang Âm, nhưng một tháng nữa, dần dần tiếp xúc, anh ấy sẽ yêu Giang Âm!】
Tối về nhà, tôi mới phát hiện Lăng Độ vẫn chưa về.
Tôi rất thích uống canh cậu ta nấu, cậu ta đã hứa mỗi ngày sẽ nấu cho tôi.
Tôi đang tức giận thì Lăng Độ về.
Tóc mái cậu ta bị gió đêm thổi rối, cổ áo khoác da dựng đứng, che khuất một phần yết hầu. Ngũ quan sắc bén, đường nét rõ ràng, ngay cả trong giới giải trí, cũng thuộc hàng đẹp trai đỉnh cao.
Bắt gặp ánh mắt tôi, cậu ta cúi đầu, giọng nói rất nhạt: "Xin lỗi đã để chị đợi lâu, tôi đi nấu cơm."
Tôi khoanh tay cười lạnh: "Cậu ninh canh ít nhất cũng phải một tiếng, đợi cậu làm xong tôi c.h.ế.t đói rồi! Mỗi tháng tôi cho cậu ba trăm nghìn, không đụng vào cậu một ngón tay nào, chỉ yêu cầu cậu nấu cơm, đọc truyện ngủ, cậu cũng làm không xong? An ủi Giang Âm vui lắm hả?"
Cậu ta mặt không chút thay đổi: "Ừm, xin lỗi."
Giọng điệu đó, căn bản không có ý xin lỗi!
Tôi tức điên lên!
Từ ngày tôi bao nuôi cậu ta, cậu ta cứ miễn cưỡng, như thể tôi ép buộc cậu ta vậy.
Tôi là ai chứ? Tôi có thể chịu uất ức này sao?
Vì vậy tôi cũng mặt không cảm xúc: "Ồ. Đã xin lỗi rồi, vậy thì cậu thu dọn đồ đạc cút ra ngoài đi. Quan hệ bao nuôi của chúng ta đến đây là kết thúc."
Mặt cậu ta trắng bệch, đột nhiên ngẩng đầu: "Không được! Em trai tôi còn cần tiền thuốc men…"
Tôi lười biếng dựa vào tường, cúi đầu ngắm bộ móng mới làm.
Một lúc sau tôi mới lên tiếng, cố ý đ.â.m vào tim cậu ta: "Cậu cũng nói rồi, là em trai cậu, chứ đâu phải em trai tôi, liên quan gì đến tôi?"
Lăng Độ nghiến răng, im lặng vài giây.
Sau đó, cậu ta lại trực tiếp quỳ xuống: "Nhan Song, xin lỗi. Xin chị tiếp tục… tiếp tục…"
Lông mi cậu ta run rẩy, dường như không sao nói ra được từ đó.
Tôi cố tình bắt cậu ta phải nói: "Tiếp tục cái gì? Nói cũng không rõ ràng, còn muốn làm diễn viên?"
Lăng Độ nhắm mắt.
Lông mi dài run rẩy, in bóng xuống mí mắt dưới, giọng nói nén lại: "Xin chị tiếp tục… bao nuôi tôi."
Cậu ta quỳ xuống một cách nhục nhã, nói ra lời nói nhục nhã, tôi lại thấy rất sướng!
Tôi hài lòng, sảng khoái, xoay người lên lầu: "Đi ninh canh, một tiếng nữa tôi muốn uống."
Cậu ta đứng dậy, bước vào bếp với vẻ mặt đờ đẫn.