Nữ Phụ Nhưng Vẫn Có Thể Tồn Tại

Chương 29

Úc Noãn cứ đứng bất động mắt nhìn ngay vị trí thang máy.

Lúc này vị Giám đốc điều hành của nhà hàng Gaël, ông ta nhìn thấy cô nên mới từ phía sau tiến lại gần cô, lên tiếng:

- Chào cô.

Bị tiếng chào hỏi làm cho tỉnh, cô quay lại phía sau cười ngượng rồi cúi đầu chào vị Giám đốc đó.

Nhìn có vẻ là trạc tuổi 50, vóc dáng cao cỡ 1m7, hơi mập một xíu.

Nhưng ông ta là con lai Việt với Pháp, nên có một vẻ đẹp rất chi là lãng tử, ưa nhìn.

Cả người của ngài đều toát lên vẻ chín chắn, chững chạc.

Cô đưa tay tới trước mặt, ngỏ ý muốn bắt tay làm quen với vị Giám đốc.

Ông ấy trông cũng rất là hoà nhã, nhanh chóng bắt tay với cô.

Chào hỏi nhau xong, vị Giám đốc ngửa lòng bàn tay của mình ra, đưa về hướng phòng và mời Úc Noãn đi vào để bàn tiếp công việc.

Úc Noãn cúi đầu lịch sự cười rồi đi theo vị Giám đốc vào phòng.

Vừa ngồi vào bàn ghế số pha, là ở phía ngoài đã có một cô thư ký nhanh nhẹn đem vào một phần nước trái cây cho cô.

Thật sự mà nói cô rất thích sự chu đáo và thái độ hoà nhã của nhân viên ở đây.

Lại nhìn tới vị Giám đốc kia, ngài cũng lịch sự như thế.

Quả là chủ như nào thì nhân viên như nấy.

Úc Noãn hít một hơi lấy tinh thần mạnh mẽ của mình.

Cô lên tiếng giới thiệu trước và đồng thời lấy một sấp giấy trong túi hồ sơ của mình ra.

Cô nói:

- Chào ngài Pierre, chắc hẳn ngài cũng biết lý do mà tôi tới đây rồi có phải không.

Vì thế tôi sẽ không vòng vo nữa, và xin phép đi vào vấn đề chính đó là...Tôi muốn được hợp tác và muốn nhận sự đầu tư của nhà hàng Gaël.

Pierre thấy được sự tự tin của cô thì khẽ cười nhưng ông nào dễ mềm lòng như vậy, ông nói:

- Hãy cho tôi xem lý do vì sao tôi phải cần hợp tác với cô.

- Dạ, đây là hợp đồng và những thống kê lợi nhuận mà tôi đã tính toán.

Mời ông xem xét kỹ và rồi ông sẽ biết lý do thôi ạ.

Úc Noãn tự tin, quyết đoán trong lời nói của mình.

Cô mạnh dạn đưa cho ngài Pierre bản thống kê mình đã soạn hồi tối hôm qua.

Cô nhìn thấy ông ta chăm chú xem xét kỹ bản thống kê của cô.

Có lúc lại thấy ông ta nheo mắt lại làm cho cô hồi hộp vô cùng, cô sợ rằng có chỗ nào đó mình làm sai nên bị ông ấy bắt lỗi được.

Tim cô đập thình thịch, dù đang trong phòng có máy lạnh nhưng cô lại cảm thấy giống như ngồi trong lò thiêu vậy.

Nóng đến độ mồ hôi mẹ lẫn con chảy ra vì do quá lo lắng.

Cô nhẹ nhàng đưa tay lên vuốt trán.

Mắt vẫn cứ chăm chú nhìn vị Giám đốc kia.

Mãi đến khi kim đồng hồ chỉ đúng 10 phút, ông Pierre đóng sấp giấy tờ lại với nhau.

Ông ngước lên nhìn Úc Noãn, sắc mặt không cảm xúc mắt chằm chằm nhìn vào Úc Noãn.

Cô thì đang lo lắng cực kỳ, chưa bao giờ lại hồi hộp đến thế.

Ngay cả kiếp trước vào bàn mổ cô cũng chưa từng hồi hộp như thế này.

Bởi vì vị Giám đốc trước mặt sẽ như vị cứu tinh giúp cô có thể thành công kinh doanh nhà hàng Rustic của mình.

Nếu ông ấy mà từ chối thì cô chả biết phải kiếm đâu ra nguồn đầu tư hợp tác tốt hơn ông ta.

Hai người cứ thế chạm mắt nhau, cô bình tĩnh lắng nghe kết quả.

Ông Pierre thấy cô lo lắng, mặt trắng bệt ra thì cười nhẹ.

Ông lên tiếng:

- Không cần căng thẳng như thế.

Quả là người của Mr.Jacob giới thiệu, cô thật sự là một người có tài đấy.

Nghe được lời khen của ông Pierre, cô ngờ hoặc hỏi nhỏ:

- Dạ...?

- Bản thống kê và hợp đồng tôi rất thích.

Cô đã chỉ rõ cụ thể và rất chắc chắn đấy.

Vì thế cho nên....!Tôi đồng ý hợp tác.

Cô bất ngờ lẫn vui mừng nên vô thức to giọng nói:

- Thật chứ ạ!?

Nói xong lại nhận ra thất lễ quá nên cô cười ngượng nhìn ông.

Ông ấy thì thấy cô vui vẻ như thế cũng bật cười ra.

Xong, ông nói thêm:

- Tôi mong cô sẽ không làm tôi thất vọng.

Tôi đã đánh cược nhiều thứ vào năng lực của cô đấy.

- Vâng ngài cứ yên tâm.

Úc Noãn chắc như nít khẳng định lời nói của mình.

Cô đã thành công trong việc bàn bạc hợp tác và kêu gọi vốn đầu tư.

Cảm giác trong lòng như nhẹ hẳn ra, nó không còn sự lo lắng thấp thỏm lúc mới sang nữa.

Ông Pierre không nhanh không chậm lấy bút ký tên vào bản hợp đồng.

Ông thật sự rất hài lòng với cô gái trẻ tuổi Úc Noãn này.

Lúc đầu ông đồng ý gặp mặt cô chỉ vì nể tình lời giới thiệu của Mr.Jacob.

Nhưng thật sự thì ổng quả là hết hồn, khi phát hiện ra một nhân tài trẻ tuổi mới.

Chính vì thế ông đã không ngần ngại gật đầu đồng ý đầu tư và hợp tác lâu dài.

Ông Pierre mong rằng cô sẽ còn chứng tỏ thật lực của mình nhiều hơn trong việc hợp tác sau nay.

Cô và ông Pierre cùng ngồi lại với nhau một chút để nhắc đến Mr.Jacob.

Ông ấy là thầy dạy nấu ăn cho cô, vì thế rất là thân thiết với cô.

Còn quan hệ giữa thầy Jacob với ông Pierre là quan hệ bạn bè thân thiết.

Nhờ vậy mà Úc Noãn mới có cơ hội để mà gặp trực tiếp ông Pierre bàn chuyện làm ăn.

Mãi trò chuyện đến gần 12 giờ trưa.

Úc Noãn không dám chậm trễ việc ăn trưa và công việc của ông Pierre nữa, nên xin phép về trước.

Ông Pierre rất lịch thiệp, còn tự thân đứng lên mở cửa phòng giúp Úc Noãn.

Hai người cùng bắt tay lần cuối và cô cúi chào xin phép đi.

...-------------------------...

Một mình trong thang máy, cô đưa tay lên YEAH một cái, miệng cười sảng khoải.

Hôm nay thật sự quả là một ngày may mắn với cô mà.

Vừa làm xong hai vụ làm ăn lại còn vừa nộp thành công đơn xin nhập học của Dalziel.

Cô cảm thấy hôm nay thật là hạnh phúc.

Mãi nghĩ ngợi, đắm chìm trong niềm vui, lúc cửa thang máy mở ra cô lại chạm ngay ánh nhìn sắc bén của Giang Mạc.

Hắn ta đang ngồi ngay sảnh trước, đối diện thang máy.

Cửa vừa mở ra lại chạm ngay mặt hắn, cô đành nuốt lại cái lời nói khi nãy vào trong bụng.

Hôm nay là "Đại xui xẻo" chứ không hề may mắn chút nào.

Úc Noãn bước chân ra khỏi thang máy, cô nuột ực một cái rồi hít sâu, bước những bước chân dứt khoát đi ngang qua vị trí mà Giang Mạc đang ngồi.

Khu vực hắn ngồi là ngay vị trí trung tâm, vì thế nên dù cô có đi hướng nào cũng phải bắt buộc đi ngang qua hắn.

Cô thật sự không còn đường lui nữa

Nhưng chưa kịp đi ngang qua, chỉ còn cách hai bước chân nữa thôi, thì Giang Mạc đột nhiên ngồi dậy tiến lại gần cô.

Cô lo lắng né qua một bên, bất ngờ hắn ta nhanh tay chụp lấy cánh tay trái của cô.

Hắn đem cô sát lại gần người hắn, và chậm rãi tiến sát ngay tai cô nói nhỏ:

- Lại gặp được em rồi, "con gái nuôi" của ta.
Bình Luận (0)
Comment