Nữ Phụ Nhưng Vẫn Có Thể Tồn Tại

Chương 7

Vài ngày trước, trong căn phòng đầy u ám bóng tối phủ khắp căn phòng xa hoa.

Những ánh sáng nhỏ nhoi từ ánh trăng len lỏi chi chít xuyên qua từ cánh cửa sổ.

Khuân mặt được ánh trăng chiếu rọi lộ vài phần góc cạnh, mạnh mẽ của một người đàn ông khoảng chừng tuổi 35 đầy khí thế, sắc lạnh..

Tiếng chửi rủa đánh đập vang lên làm cho không khí ở trong căn phòng rộng lớn trở nên ngột ngạt vô cực.

Tiếng roi quất xuống cộng thêm bài tiếng mắng chửi khủng khiếp vang lên giữa căn phòng.

- Chó má tụi chúng mày, sao lại vô dụng thế.

Chỉ có một con đàn bà bụng mang dạ chửa thôi mà tìm mãi cũng không xong.

Vô dụng.

Chết đi.

- Á á...!làm ơn...tôi đã cố gắng rồi nhưng thật sự không tìm ra được tung tích...!đàn em mà tôi chỉ bảo cũng không tìm th..ấy.

Làm ơn hãy tha cho tôi.

Tên đàn ông đang cầu xin trên người khắp nơi đều là máu, có những vết thương chi chít chồng lên nhau, vài chỗ có vệt máu đen đã khô lại.

Không ai biết rõ tên đó đã bị đánh bao lâu rồi.

Cả người lẫn quần áo đều rách nát te tua.

Tên đàn ông đáng thương cúi lạy van xin người đàn ông đầy uy lực lẫn khí thế đáng khiếp sợ đang ngồi trước mặt mình.

Dù biết chắc bản thân mình thật sự đã chậm trễ và hết cơ hội cầu xin.

Nhưng tên đó vẫn ấp ủ một niềm hy vọng nhỏ nhoi, cố gắng nài nỉ giữ cái mạng hèn mọn của chính mình.

Một trong bọn thuộc hạ của người đàn ông đầy nguy hiểm này nói to:

- Thưa lão đại, tên này chỉ là đồ vô dụng, giữ lại cũng không giúp ích được gì, hãy để thuộc hạ xử lý cho ạ.

- Đừng...Giang Mạc....!à không...lão đại, làm ơn tha cho tôi đi mà.

Tên này thật là cứng đầu, còn dám mở miệng cầu xin.

Mấy tên thuộc hạ nghe hắn nói, giật mình quay sang nhìn cái tên không biết điều này còn dám gọi thẳng tên của lão đại.

Bọn thuộc hạ trong đầu đều nghĩ "Tên ngu ngốc này đã xác định được con đường chết rồi.

Chậc chậc."

Sẵn trên tay có cầm cây gậy đánh golf, một tên thuộc hạ đứng ra dứt khoát dùng phần đầu của gậy đập mạnh xuống bắp chân của tên đàn ông đáng thương, làm lủng một lỗ khiến máu tuôn trào ngày một càng nhiều hơn.

Tiếng rên la đau đớn thét lên khắp căn phòng rộng lớn.

Nghe mà đau nhứt cả tai.

Giang Mạc ngồi phía trước một tay cầm ly rượu vang màu đỏ sẫm, lắc nhẹ làm cho rượu bên trong sóng sánh đầy lấp lánh.

Tay còn lại thì đặt lên thành ghế, những ngón tay thon dại lại thô ráp gõ từng nhịp lên thành ghế.

Hắn ta nhếch mép cười.

Vốn dĩ ai trong bang Hắc Đạo đều biết rằng, người nào dám gọi thẳng tên hắn thì sẽ nhận hậu quả khó lường.

Mặt khác chỉ cần hắn cười hay chỉ nhếch mép với ai đó thì chắc hẳn người xấu số đó phải tự xác định rằng mình chỉ có một con đường.

Chính là CHẾT!!!

Và rồi tiếng "pằng...pằng", hai tiếng súng vang lên, máu văng khắp nơi, tên đàn ông đáng thương khi nãy bị đàn em của Giang Mạc không nhanh không chậm lôi ra ngoài phòng và xử lý gọn ràng, sạch sẽ không một dấu vết nào được để lại.

...-------------------------...

Hiện tại trong phòng chỉ còn lát đát vài ba tên đang báo cáo một số chuyện của công ty.

Hắn chính là một kẻ ác hiểm giết người không nương tay, nhưng cũng là kẻ rất giỏi trong việc kinh doanh lẫn điều hành cả một gia tộc cỡ lớn.

Xong phần báo cáo, Giang Mạc ra lệnh cho những người còn lại ra khỏi phòng:

- Tất cả ra ngoài hết đi.

Giọng điệu đều đều nhưng chất giọng trầm khàn, uy nghiêm khiến người nghe cũng phải áp lực toát cả mồ hôi, ai nào dám trái lại lời hắn.

- Dạ rõ, thưa lão đại.

Bọn đàn em thức thời nhanh nhẹn đi ra khỏi căn phòng đen tối u ám, ngột ngạt đó.

...---------------------...

Giờ đây chỉ còn mỗi người đàn ông uy lực là Giang Mạc một mình trong căn phòng, xung quanh vốn yên tĩnh nay lại càng tĩnh lặng hơn.

Giang Mạc vẫn cứ tiếp tục ngồi uống ly rượu vang trên tay, miệng bỗng khẽ kêu lên " Giang Úc Noãn...Noãn..."

Ánh nhìn của hắn lại càng sắc bén hơn, nhưng sâu trong ánh mắt của hắn lại hiện lên đâu đó vài nét bi thương mà ngay cả hắn ta cũng không nhận ra được.

Rốt cuộc, vẫn không ai có thể hiểu được hắn thật chất đang có ý nghĩ gì trong đầu.

Hắn chỉ im lặng rồi lại im lặng mặc kệ thời gian đang dần trôi qua.

Rrrrr...rrrr

Điện thoại trên bàn kính nhỏ rung lên.

Giang Mạc liếc mắt nhìn sang, thấy cái tên quen thuộc hiện trên màn hình.

Hắn cười dịu hẳn đi, khác xa cái nhìn sắc bén, đáng sợ khi nãy.

Hắn vươn tay cầm điện thoại nằm trên bàn lên, nhanh chóng bấm nút Nghe và đưa sát lên tai của mình.

- Anh à, em và đám anh Lý Thắng ở sòng bài Caroline nè.

Anh tới đây đi.

Bọn em đợi.

Giọng nói ngọt ngào, trong trẻo phát ra từ điện thoại.

- Được rồi, đợi anh 10 phút.

Hắn chẳng vội cúp máy, mà còn chờ xem người bên kia có còn nói gì nữa không.

Hắn đang mong đợi được nghe thêm giọng nói ấy nữa.

Nhưng tiếc rằng chỉ còn nghe được tiếng tút...tút.

Thở dài ra, hắn uống cạn ly rượu còn xót lại.

Ngửa cổ lên một hơi một uống sạch hết.

Động tác có vẻ hơi thô tục nhưng dáng vẻ của hắn lại toát lên sự quý phái lạ thường.

Yết hầu được nhô ra rõ rệt, làm bật lên cái sự quyến rũ chết người ở trên người hắn.

Hắn đứng dậy, một mạch đi ra khỏi căn phòng.

Hướng tới nhà xe nhìn bao nhiêu loại xe mắc tiền của mình.

Hắn chọn đại lấy một con xe BMW 8i màu đen.

Màu xe rất hợp với con người của hắn.

Loại xe vừa nhìn đã thấy được sự sang trọng, giàu có khó ai cưỡng lại được.
Bình Luận (0)
Comment