“Ba mẹ, hai người đừng hoảng. Chuyện Ái Ân thích đọc sách, con cũng có nghe Ái Trạch nhắc qua. Ái Ân chịu nói cho con biết, chứng tỏ em ấy đã coi con là người một nhà, tin tưởng con. Thật ra con thấy đọc nhiều sách cũng khá tốt.” Nhớ đến chuyện lần trước lãnh đạo có đề cập qua với anh, Lâm Kiến Quốc tiếp tục nói, “Hồi trước Ái Trạch ở bộ đội cũng tích cóp được không ít sách báo, nói là tìm cho Ái Ân. Lần sau có cơ hội, con sẽ mang lại đây. Ba mẹ, Ái Ân thích đọc sách, hai người ngàn vạn lần đừng ngăn cản. Chắc cũng không bao lâu nữa, hai người liền không cần lại lo lắng vì chuyện này đâu.”
“Chị ấy gom sách cho em à?” Trần Ái Ân hết sức kinh hỉ.
Ba Trần: “Thật sự không sao chứ?”
“Hiện tại thế cục đã không còn căng thẳng như trước, hồng tiểu binh cũng bị giải thể gần hết rồi. Ái Ân muốn đọc sách cứ ở trong nhà tự mình đọc, không tuyên truyền ra ngoài thì không sao. Rồi thì, một ngày nào đó đọc sách, nghiên cứu sẽ không bị xem là phạm tội nữa.”
Trần Ái Ân đặc biệt muốn hỏi một câu, đây là thời kỳ chuyển giao hả?
Nhưng xét thấy hiện tại mình chỉ là một cô gái nông thôn bình thường, sao có thể biết hướng đi của những tin tức cơ mật chưa được công bố chứ. Trần Ái Ân nhếch miệng, một chữ cũng không nói.
Trần Ái Ân nguyên bản không phải người của niên đại này, đối này mười năm lịch sử hiểu biết cũng không nhiều lắm.
Bởi vì cô đã xem qua tiểu thuyết nên mới biết sơ một vài điểm. Hơn nữa, tiểu thuyết có khả năng tồn tại BUG, Trần Ái Ân hoàn toàn là ôm đá qua sông. Lá gan phật phùng lúc to lúc nhỏ, cứ như là làm ảo thuật. Nguyên nhân có thể là, cô còn chưa chân chính dung nhập vào bối cảnh thời đại lịch sử này.
Ba Trần mẹ Trần hai mặt nhìn nhau, chuyện này bọn họ đúng là không rõ lắm. Bọn họ chỉ là dân đen bình thường, chủ tịch nói thế nào, bọn họ liền cứ như thế mà làm, chỉ mong bình anh sinh sống. Ai mà được biết sau này có được như Kiến Quốc nói không, lắm khi thời thế lại càng không yên ổn ấy chứ.
Cơ mà, Lâm Kiến Quốc tốt xấu cũng là người bên quân đội, anh nói chắc không sai đâu?
Mẹ Trần đứng lên: “Cũng không còn sớm, Kiến Quốc à, tối hôm nay con cùng Bảo Quốc chắp vá một bữa đi.”
Trần Bảo Quốc không tình nguyện, vẻ mặt khó chịu. Nhưng trong nhà cũng không có phòng trống, hắn nếu không đáp ứng, vậy Lâm Kiến Quốc không lẽ phải cùng ba Trần mẹ Trần chen chúc. Trừ ba Trần mẹ Trần, cũng chỉ dư lại phòng Trần Ái Ân. Mà để Lâm Kiến Quốc ngủ phòng Trần Ái Ân, Trần Bảo Quốc càng không đồng ý.
Nghĩ tới nghĩ lui, Trần Bảo Quốc không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể dẫn Lâm Kiến Quốc đến phòng mình.
Về đến phòng, khi chỉ còn lại hai người, Trần Bảo Quốc mới nói với Lâm Kiến Quốc: “Nếu em gái nhà tôi đã kêu anh một tiếng anh rể, anh cũng chỉ được xem nó là em vợ thôi đấy. Đừng có mơ tưởng chuyện khác.”
Lâm Kiến Quốc cười: “Yên tâm đi, nếu cả nhà đã không có ý kia, vì Ái Trạch, anh sẽ xem Ái Ân như là em ruột mà đối đãi.”
“Biết là tốt!” Đã cướp chị gái hắn rồi, giờ đừng mơ mà đoạt luôn em gái độc nhất của hắn nữa!
Bên kia, Trần Ái Ân ôm Dương Dương ngủ: “Xem ra ba con không định đem con mang đi, nói như vậy, giờ con lại tiếp tục theo dì nhỏ sống qua ngày ha.”
Dương Dương bị đùa giỡn sờ soạng mà không hề có cảm giác, bẹp bẹp một chút cái miệng nhỏ mà rúc vào trong ngực Trần Ái Ân, ngủ say sưa như con heo nhỏ.
Sáng sớm hôm sau, Trần Ái Ân bị mẹ Trần vỗ dậy.
Trần Ái Ân vừa mặc quần áo, vừa hâm mộ mà liếc nhìn Dương Dương còn đang ngủ say mà không bị ai gọi dậy: “Mẹ, sớm như vậy gọi con dậy làm gì? Dương Dương còn ngủ, một lát nữa mới tỉnh.”
Sau khi xuyên tới, phần lớn thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Trần Ái Ân đêì xoay quanh Dương Dương. Cháo để ăn hôm sau, Trần Ái Ân thường sẽ trước một đêm dùng lửa than chậm rãi hầm mềm.
Bởi vậy, mẹ Trần buổi sáng có thể ngủ nhiều hơn một chút. Nhà có ba người là lao động chủ lực, buổi sáng chỉ cần rửa mặt cơm nước xong là có thể trực tiếp ra ruộng làm việc, tiết kiệm được không ít thời gian. Đương nhiên, biện pháp này là sau khi Trần Ái Ân xuyên tới mới nghĩ ra.
Nhìn thấy mẹ Trần lao động một ngày mà không ngủ được bao lâu, phải dậy sớm hầm cháo, Trần Ái Ân tỏ vẻ, là con gái bà, cô phải thể hiện lòng hiếu thảo chứ. Có cách làm này, mẹ Trần không cần dậy sớm. Sau khi tỉnh giấc, chỉ cần lấy thêm rau ngâm là trực tiếp dọn cơm sáng được rồi. Trần Ái Ân vẫn nhất trí giữ nguyên lịch làm việc và nghỉ ngơi theo Dương Dương, không cần dậy quá sớm.
Hôm nay lại bị mẹ Trần đánh thức, Trần Ái Ân mờ mịt, dậy giờ này làm gì?
“Cái con bé ngốc này, con quên là trong nhà có khách hả?” Trần mẹ tức giận giơ ngón tay dí dí đầu con gái. Con gái thì phải chăm chỉ chịu khó chút thì người ta mới thích. Về sau Bảo Quốc muốn cưới vợ, làm mẹ chồng, bà chướng mắt nhất là mấy cô lười biếng.
Thừa dịp Lâm Kiến Quốc ở nhà trong thời gian này, con gái bà nên biểu hiện tốt một chút, tranh thủ nhiều hảo cảm chút chứ. Con bé này phải nắm chắt thời gian, để Lâm Kiến Quốc hiểu được nó là đứa con gái biết quán xuyến nhà cửa.
Trần Ái Ân ngáp một cái: “Khách đâu ra, đó là ba Dương Dương, là anh rể con, con rể của ba mẹ, là người một nhà. Con dậy sớm hay trễ, liên quan gì anh ta? Mẹ, không thì mẹ lại để con ngủ thêm một lát? Cháo sáng hôm nay, con bỏ thêm nửa chén gạo, giờ hẳn là chín rồi nhỉ?”
“Chín rồi!” Trần mẹ đặc biệt kiêu ngạo mà nói, “Mẹ có nói cho Lâm Kiến Quốc, đây là ý tưởng của con, Lâm Kiến Quốc khen con thông minh lại đảm đang, quả nhiên là người thích đọc sách, đầu óc linh hoạt hơn người khác nhiều!”
Cơ hội tốt như vậy, mẹ Trần sao có thể bỏ lỡ.
Trên thực tế, Trần Ái Ân dùng biện pháp này nấu cháo, ba Trần mẹ Trần rất vui. Con gái nhà mình thật thông minh, vậy nên nhà họ cũng để cho cô dậy muốn hơn nhà khác. Con gái đã thông minh lại tri kỷ, phúc khí như vậy, không phải người bình thường mong là có đâu.
Trong nhà ít con thì sao, bà chỉ có một nam một nữ thì thế nào?
Nhà người ta con gái nhiều, so ra lại đều kém một đứa nhà bọn họ!
Tác giả có lời muốn nói:
Ái Ân: Em là em vợ anh.
Bảo quốc: Em cũng là em vợ anh.
Nam chủ:…