Trần Ái Ân trong lòng cân nhắc một chút, cô gây khó dễ lần này, dù không đói chết nhưng lại dễ dàng đắc tội Từ Lệ Anh.
Ngược lại, giờ Lâm Kiến Quốc còn ở lại nhà cô, cô để Từ Lệ Anh ở lại ăn bữa cơm này. Về sau Từ Lệ Anh dù có ý kiến gì với người Trần gia thì cũng phải suy xét một chút đến hình tượng của cô ấy trong long Lâm Kiến Quốc.
“Tôi có luộc mấy củ khoai lang đỏ, cậu ăn không?”
“Ăn!”
Trần Ái Ân dẫn Từ Lệ Anh vào nhà: “Vào đi, tôi đi lấy cho cậu.”
Mấy củ khoai lang luộc này thực ra là Trần Ái Ân chuẩn bị riêng cho Lâm Kiến Quốc. Qua hai bữa cơm vừa qua, Trần Ái Ân phát hiện lượng ăn uống của Lâm Kiến Quốc không phải là nhiều bình thường đâu.
Gạo trong nhà tổng cộng cũng chỉ được chừng đó, ngược lại là khoai tây, khoai lang có không ít, ăn bao no. Vì tiếp kiệm gạo, Trần Ái Ân liền nghĩ ra biện pháp này, miễn cho Lâm Kiến Quốc một người đem mà đem lu gạo Trần gia ăn cạn.
Ăn khoai lang đỏ mềm ngọt nhưng Từ Lệ Anh tâm tư lại không để ở khoai lang đỏ mà ánh mắt thường thường liếc về phía Trần Ái Ân đang ôm Dương Dương chơi đùa.
Ăn đại khái nửa củ khoai lang đỏ, Từ Lệ Anh đã không còn rỗng bụng, tâm tư cũng lên theo: “Ái Ân, hai ta vẫn là bạn tốt chứ?”
“…” Cô có thể trả lời không phải sao?
Trần Ái Ân do dự, nhưng trong mắt Từ Lệ Anh lại thành tán đồng: “Tôi hỏi cậu một chuyện, cậu nhất thiết phải thành thật trả lời tôi đó. Lần này Lâm đại… Lần này ba Dương Dương tới, nhà các cậu không phải luôn tò mò Dương Dương rốt cuộc có phải là con của chị Ái Trạch và Lâm Kiến Quốc hay không sao? Vậy nhà cậu đã hỏi anh ấy chưa, có phải con ảnh không?”
Trần Ái Ân cười ha hả mà nhìn Từ Lệ Anh, nhìn đến khi Từ Lệ Anh cắm thấy chột dạ mà quay mặt đi, sợ Trần Ái Ân nhìn thấu tâm tư chính mình: “Phải, sao có thể không phải chứ. Nếu Dương Dương không phải con trai của Lâm Kiến Quốc, cậu nói tại sao anh ấy lại có thể đối xử tốt với Dương Dương như vậy? Tôi chăn sóc Dương Dương cũng được trả công điểm, so với ba tôi xuống đất vất vả kiếm còn nhiều hơn đấy. Không phải con ruột sao có thể làm được đến vậy?”
Từ Lệ Anh ngượng ngùng cười: “Nói cũng đúng, nhưng Lâm Kiến Quốc đem tiền kiếm được toàn chuyển cho cậu, vậy anh ấy lấy gì ăn. Phía bên nhà Lâm Kiến Quốc không còn ai hả? Không thể nào?”
Lúc này, Trần Ái Ân trừ bỏ nhìn Từ Lệ Anh cười cười thì một chữ cũng không chịu nhiều lời.
Từ Lệ Anh thật ra có lòng muốn hỏi thêm vài câu, nhưng cô chịu không nổi Trần Ái Ân cứ nhìn cô cười cười như vậy, cười đến cô nổi da gà: “Ái Ân, cậu cứ nhìn tôi như vậy là có ý gì? Cậu cười đến tôi phát ngượng luôn.”
Trần Ái Ân thở dài, nếu biết ngượng thật thì còn tốt: “Nhà Lâm Kiến Quốc tình huống thế nào, tôi không biết. Cậu hỏi tôi cũng vô dụng.”
Từ Lệ Anh không chịu thừa nhận: “Ái Ân, cậu hiểu lầm rồi, tôi cũng không tò mò chuyện Lâm gia. Tôi chỉ là quan tâm cậu, quan tâm Dương Dương thôi. Lâm Kiến Quốc là ba của Dương Dương, anh ấy đối xử với Dương Dương tốt hay không sẽ ảnh hưởng đến cậu có thể kiếm được công điểm nhiều hay ít đó. Ái Ân, hai ta là bạn tốt mà, cậu sao có thể hiểu lầm tôi như vậy? Huống chi, người khác không biết, tôi còn không biết sao? Chị Ái Trạch chẳng phải đã nói, muốn Lâm Kiến Quốc cưới cậu mà!”
Đương nhiên, đây cũng là điểm mà Từ Lệ Anh lo lắng nhất.
Lúc đầu cô chỉ biết Dương Dương chẳng những có một người ba cái tham gia quân ngũ, hơn nữa Lâm Kiến Quốc ở bộ đội lăn lộn không tồi, làm đến bài trưởng, đãi ngộ khá cao.
Chính mình là thanh niên trí thức, Lâm Kiến Quốc lại là quân nhân.
Chỉ bằng thân phận hai người họ, nếu bọn họ ở bên nhau, khẳng định là tư tưởng đồng bộ, có cùng đề tài chung là cộng đồng cách mạng, khát vọng tiến bộ.
Trước khi gặp Lâm Kiến Quốc, bởi vì băn khoăn đó, Từ Lệ Anh chỉ có chút tơ tưởng đến Lâm Kiến Quốc.
Nhưng sau khi thấy mặt Lâm Kiến Quốc rồi, Từ Lệ Anh tâm tư càng nhiều.
Lâm Kiến Quốc là loại đẹp trai phi phàm lại có khí chất nam tính. So với những thanh niên nông thôn đen sì, Lâm Kiến Quốc đẹp trai hơn hẳn. Còn nếu so với các thanh niên tri thức xuống nông thôn thì, Lâm Kiến Quốc lại nhiều hơn chút nam tính, cương nghị của quân nhân.
Huống chi, nam thanh niên trí thức xuống nông thôn tương lai sẽ thế nào, ai cũng nói không rõ. Nhưng Lâm Kiến Quốc thân là bài trưởng lại khác, ở bộ đội nhiều ít cũng là người đã làm ra thành tích.
Tới tuổi này, thật vất vả cô mới gặp được một người đàn ông khiến cô cảm thấy không tồi. Thế mà, bởi vì nhờ quan hệ thân thiết với Trần Ái Trạch, lại khiến cho Trần Ái Ân trở thành chướng ngại vật trên con đường thành lập tình cảm cách mạng của cô cùng Lâm Kiến Quốc. Từ Lệ Anh làm sao có thể không khẩn trương, không để ý chứ.
“Ái Ân, nếu Lâm Kiến Quốc chịu cưới cậu, cậu có gả không?”
“……” Trần Ái Ân nhéo nhéo thịt trên chân nhỏ của Dương Dương, “Không biết.”
“Sao cậu lại có thể không biết được?” Từ Lệ Anh sốt ruột, “Ái Ân, đây là chuyện chung thân đại sự của cậu đó, liên quan đến hạnh phúc cả đời cậu. Có đáp ứng hay không, cậu phải suy xét cho rõ ràng chứ. Hiện tại đã là thời đại dân chủ, người trẻ tuổi chúng ta có thể làm chủ cuộc sống của mình. Cậu ngàn vạn đừng khuất phục theo phong kiến ép duyên kiểu cũ. Đối tượng, hoặc là không tìm thì thôi, nếu muốn tìm thì phải tìm người có cùng lập trường cách mạng, tư tưởng đồng bộ với mình, mới có thể cũng nhau tiến bộ được. Cậu nhớ nha, người thích hợp nhất mới là người tốt nhất.”
Lâm Kiến Quốc không thích hợp với cậu, cho nên không cần suy xét, cũng không cần do dự, trực tiếp cự tuyệt là được rồi.
“Ưm.”