Nữ Phụ Ở Thập Niên 70 Được Cưng Chiều

Chương 38


“Có khi chúng ta sẽ thành phụ huynh của sinh viên đại học, thử tính đến trường hợp xấu đi, dù không thi vào đại học, nhưng nó vẫn là học sinh cấp 3, ở lại mỏ than Sóc Châu làm trợ lý, tiền ăn tiền lương chắc chắn sẽ được được mỏ than cung cấp cho, anh Diệp, anh nói xem, anh thực sự không cảm thấy ý tưởng này tệ lắm à?”Trong bóng tối, hô hấp của Diệp Hồng Trung nặng thêm mấy phần, ông ta quả thật là con cả của nhà họ Diệp, nhưng Diệp Lương Thư là con ruột của ông ta, so với Diệp đứa cháu Kinh Chập ở phòng bên, bên nặng bên nhẹ, ông ta biết rõ.

Vả lại, ông ta còn là đại đội trưởng, nếu có một người con trai là sinh viên đại học hoặc là trợ lý của mỏ than Sóc Châu, đó là một chuyện vô cùng vinh dự.

Nhưng cho dù trong lòng Diệp Hồng Trung đã dao động, nghĩ đến mẹ già của mình, ý tưởng trong đầu lập tức bị dập tắt: “Mẹ sẽ không đồng ý đâu, chưa kể, Kinh Chập là cháu trai của anh, anh không thể làm chuyện ức hiếp người như này được.

”Ông ta vẫn còn lương tâm.

Lư Phượng Lan trợn mắt một cái, “Mẹ đương nhiên sẽ không đồng ý, nhưng anh là anh ruột của Hồng Vệ cơ mà! Cha mất sớm, mấy người em trai đều phải trông cậy vào anh.

Người ta nói anh cả như cha, nếu anh đi nói với Hồng Vệ, chắc chắn Hồng Vệ sẽ không từ chối.


”Diệp Hồng Trung trầm ngâm: “Để….

để anh suy nghĩ kỹ đã——”Diệp Lương Thư ở bên cạnh lập tức tỉnh dậy, đôi mắt sáng ngời một cách lạ thường, đưa ra một liều thuốc mạnh: “Cha, mẹ, nếu con được đi học ở thành phố, không cần biết là thi đỗ đại học hay ở lại mỏ than Sóc Châu, con chắc chắn sẽ đưa hai người lên thành phố hưởng thụ, để hai người cũng được ăn cơm ngon mỗi ngày, mỗi bữa đều có thịt!”Diệp Lương Thư vẽ ra một cái bánh lớn thật là lớn, làm cho hô hấp của Diệp Hồng Trung và Lư Phượng Lan trở nên gấp gáp hơn, hàng ngày được ăn cơm ngon, mỗi bữa đều có thịt, còn được sống trong thành phố, cái này vẻ vang đến nhường nào cơ chứ!Lư Phượng Lan vươn tay véo eo Diệp Hồng Trung: “Anh Diệp, anh nghe đi, con trai mình có chí tiến thủ như thế, chúng ta làm cha mẹ, có thể lùi bước sao?”Diệp Hồng Trung im lặng: “Ngày mai anh sẽ đi tìm em trai nói chuyện một chút.

”Sau khi nghe Diệp Hồng Trung nói vậy, Lư Phượng Lan và Diệp Lương Thư đều thở phào nhẹ nhõm.

Bất chợt—Họ không chắc liệu có phải mình bị ảo giác hay không, nhưng từ thanh xà ở trên cao bỗng rơi xuống thứ gì đó, rơi lên tấm chăn “lộp bộp”.

Tiếng động không lớn, nhưng trong bóng tối yên tĩnh, nó cực kỳ rõ ràng.

"Anh Diệp, cái gì rơi xuống thế?" Lư Phượng Lan vươn tay ra sờ, rồi bỗng nhiên có một tiếng hét chói tai vang lên khắp căn phòng, "A! Nó mềm—lại còn cử động—"Ngay sau đó, không chỉ có Lư Phượng Lan mà cả Diệp Hồng Trung và Diệp Lương Thư cũng bắt đầu la hét.


Những thứ vừa rơi xuống chính là những con rết, chúng bò qua làn da, dường như có hàng chục đôi chân đang lúc nhúc trên da thịt, da gà nổi lên khắp cơ thể.

Chỉ cần họ hơi động một chút, rết lập tức cắn xuống không trượt phát nào.

Cảm giác đau đớn mạnh mẽ lan tỏa.

Tiếng hét của những người ở trong phòng lớn dần lên, cho đến khi nó làm phiền đến những thành viên khác trong nhà họ Diệp, mọi người bật đèn dầu, ánh sáng chói lọi lập tức chiếu sáng cả căn phòng.

Sau đó, mọi người được chứng kiến một cảnh tượng khiến ai cũng phải hoảng sợ.

Trên chiếc giường sưởi ấm của phòng lớn chứa đầy những con rết lúc nhúc.

Trên người Diệp Hồng Trung, Lư Phượng Lan và Diệp Lương Thư còn có một số con rết đang bò lên bò xuống.

.

Bình Luận (0)
Comment