Nữ Phụ Phản Diện Chỉ Muốn Học Tập

Chương 47


Đây là lời thật lòng.

Trường nữ sinh giới quý tộc quy định nghiêm khắc, chưa nói đến việc không có diễn đàn để học sinh trò chuyện giao lưu, ngay cả việc nói chuyện ngày thường cũng rất để ý đến phép tắc lễ nghi, đột nhiên nhìn thấy nhiều người dở hơi lên mạng ăn nói thoả thích như vậy, cô không thể không cảm thán.“Trọng điểm không phải bọn họ!” Có vết xe đổ vừa rồi, Hạ Tiểu Hàn không dám để lộ điện thoại ở nơi đông người quá lâu, thành thạo giấu điện thoại thật nhanh vào trong túi: “Cái quan trọng là cuối cùng cậu cũng được nhiều người mến mộ hơn rồi.


Ôn Du, cậu ưu tú như vậy, tớ biết mà, sớm muộn gì cậu cũng sẽ được mọi người yêu thích thôi.”Cô ấy là thật lòng mừng cho Ôn Du, đôi mắt cười tít như muốn biến thành vầng trăng khuyết.

Ôn Du xoa xoa đầu cô ấy, đang định mở miệng thì bỗng chốc nghe thấy phía sau truyền đến một trận châm chọc: “Có gì mà đắc ý? Còn tưởng rằng bản thân mình lợi hại lắm à.

Chỉ là đúng lúc lọt vào ống kính với Hứa Sí thôi mà, chưa gì mà đã tự mình đa tình tự đi cọ nhiệt rồi à.”Ôn Du quay người lại thì nhìn thấy Lư Vi Vi đang dựa người vào ghế, mặt tỏ vẻ khinh thường.


Quan hệ giữa cô ta và nguyên chủ từ trước đến nay đều rất tệ, nó ở cái mức tồi tệ đến nỗi mà cả hai đều không ưa nhau, lúc này Ôn Du đang được săn đón, cô ta đương nhiên là người không hài lòng nhất - chưa kể Lư Vi Vi thường âm thầm đến sân vận động để xem Hứa Sí đánh bóng, đây là điều mà hầu như tất cả mọi người trong lớp đều biết.“Cũng đúng.

Ngoài việc Tiểu Du xinh đẹp hơn cậu, giọng hay hơn cậu, chỉ số thông minh cao hơn cậu một chút, tính cách cũng tốt hơn cậu một chút ra thì hình như cũng không có gì cái gì đáng để khoe khoang cả.” Kỹ năng cãi nhau của Hạ Tiểu Hàn thật sự là đỉnh cao, cô ấy không chút nể nang mà đứng tại chỗ khịa cô ta: “Cậu còn nhớ chiếc áo khoác nam cậu ấy mang về ký túc xá không? Là Hứa Sí nhờ cậu ấy giặt giúp đó.”Nghe cô ấy nhắc đến chuyện này, Ôn Du cũng mơ hồ nhớ lại, lúc đầu khi cô mang áo khoác của Hứa Sí về, Lư Vi Vi đã từng nói những lời với vẻ khinh thường như “Thứ đồ này tặng free cho tôi, tôi cũng không thèm nữa là”.Mặc dù Hạ Tiểu Hàn đã che giấu phần quan trọng nhất của toàn bộ sự việc, đó là Hứa Sí để cho cô giặt cái áo đó chỉ đơn thuần là một thứ hình phạt, chứ không phải là những nguyên nhân mập mờ như Lư Vi Vi thầm nghĩ, nhưng… Ôn Du hiếm khi có ác ý, không nói sự thật với cô ta dường như cũng không có vấn đề gì.Đứa con gái mà mình ghét nhất lại có mối quan hệ thân thiết với chàng trai mà mình thầm thương, tin tức này đối với Lư Vi Vi mà nói chẳng khác nào sét đánh ngang tai.

Cô ta còn muốn vùng vẫy thêm một chút, cứng mồm nói: “Các cậu đang lừa tôi à! Hứa Sí chắc chắn sẽ không thèm để ý tới hạng người như Ôn Du…”Cô ta còn chưa nói xong đã bị một bạn học ngồi cạnh cửa hét lên: “Ôn Du, có người tìm!”Ba người cùng nhau quay đầu lại, chỉ thấy một thiếu niên ngoài cửa với thân hình thon dài, giống như một cây tùng cao lớn đứng ở trước cửa phòng học, dưới ánh đèn sưởi đốt anh hiện lên với khuôn mặt đầy góc cạnh và vẻ lạnh lùng, kiêu ngạo, không gần gũi người lạ.Sau đó Hứa Sí khẽ nhếch khóe miệng nhìn về phía Ôn Du, giơ tay lắc lắc quyển sách toán trong tay.*Hứa Sí rất phiền não.Mặc dù đã hứa với Ôn Du sẽ chăm chỉ học tập, nhưng đống sách giáo khoa chất thành núi này đối với anh mà nói chẳng khác nào là thiên thư.


Anh thậm chí còn không biết đọc những ký hiệu vật lý, toán học kỳ lạ đó chứ đừng nói đến việc vận dụng chúng để giải bài tập.“Anh Sí, bức ảnh của Ôn Du đã được đăng lên diễn đàn rồi, cậu cũng được vinh dự lọt vào ống kính đó!”Giờ tự học buổi tối của lớp A10 từ trước đến nay chẳng có ai quản, cho dù thầy cô có đi ngang qua thì cũng mắt nhắm mắt mở, dần dà, tiết tự học trở thành thời cơ tốt nhất để cho học sinh chơi điện thoại, tán gẫu.Nghe thấy tên của Ôn Du, Hứa Sí bất giác giật mình, một tay cướp lấy cái điện thoại mà Sầm Dương đưa cho, xem hết một lượt bài đăng và những dòng bình luận trong bài đăng đó với cảm xúc phức tạp.Sầm Dương cười với vẻ thâm sâu khó dò: “Đây chắc hẳn là bức ảnh chụp chung đầu tiên à.”Hứa Sí nghiêng người dựa vào ghế, mím môi liếc cậu ta một cái, trong lòng nổ tung như bắn pháo hoa.Anh thích thấy cảnh hai người họ bị mọi người thảo luận chung với nhau, cũng thích bức ảnh chỉ có hai người họ trong đó, cho dù bản thân chỉ có một cái bóng mơ hồ, nhưng chỉ cần có thể có dính líu đến Ôn Du thì cho dù nó có như thế nào đi nữa anh cũng cam tâm tình nguyện..

Bình Luận (0)
Comment