Cậu là mắt của tôi?
Đường Hoan còn chưa kịp nghiền ngẫm xem những lời này có nghĩa gì thì đã bị đá vào trong thế giới nhiệm vụ...
X bà ngoại cậu!
Ấy thế mà lại học thói đánh lén!
[Tinh ——
Ký chủ: Đường Hoan
Số nhiệm vụ chủ tuyến đã hoàn thành: 2
Tuổi thọ đạt được: 2 tháng
Điểm công đức: 2
Đang trong quá trình tiếp nhận cốt truyện......]
Sau khi vào thế giới nhiệm vụ, Đường Hoan tạm thời chưa thể mở mắt, cô hơi sững sờ: "Sao điểm công đức của tôi lại tăng?" Không hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh cũng được cộng công đức à?
[Nhiệm vụ chi nhánh của thế giới trước: Tình yêu là gì, cô đã dạy Tiêu Liệt thế nào là tình yêu, dạy anh biết quý trọng người trước mắt.] Cũng dạy anh biết đau thấu tim gan là gì.
"Cậu tuyên bố nhiệm vụ chi nhánh quá tùy hứng, hoàn thành cũng chẳng có chuẩn mực rõ ràng." - Nhịn không được, Đường Hoan nhổ nước bọt, cô chưa từng muốn làm nhiệm vụ chi nhánh, thế mà lần nào cũng hoàn thành!
Trước mắt chỉ toàn một màu đen kịt khiến Đường Hoan có chút sợ hãi.
"Phòng tối" play[1]?
Sau khi cốt truyện "chảy" ùn ùn vào đầu, Đường Hoan tức đến mức suýt nữa thì dậm chân.
"Tôi X cả nhà cậu! Thế giới thứ nhất là đồ tể cao lớn thô kệch, thế giới trước là con ma chết sớm, thế giới này lại là người mù, hệ thống, cậu muốn chết hả?!"
[Ta đã nói cô là người trời sinh làm bia đỡ đạn, mới bắt đầu, giá trị may mắn sẽ rất thấp......]
Đường Hoan không thể kìm nén được cơn phẫn nộ của mình...
[Thế giới này có chút u ám, Hoan Hoan thân ái, cô phải cố gắng lên! Không phải sợ, bổn hệ thống vĩnh viễn là hậu thuẫn tinh thần mạnh nhất của cô!] Nhanh nhanh, mau chạy thôi, ký chủ muốn bùng cháy rồi.
Đường Hoan: "......"
[1]phòng tối play: giam cầm trong phòng tối, có thể có hoặc không có đạo cụ,...Tiếp nhận cốt truyện xong, Đường Hoan thật sự không thể cười nổi...
Nguyên chủ Bùi Hoan Tâm, đúng, cô chẳng liên quan gì tới cốt truyện cả.
Nếu như nhất định phải nói có dính dáng tới cốt truyện thì chính là Boss phản diện Túc Ảnh mang đàn em đến nơi Bùi Hoan Tâm làm việc để ăn cơm, kết quả, Bùi Hoan Tâm bị một trong số thuộc hạ của Túc Ảnh để ý. Sau đó, vào một đêm trăng mờ gió lớn, Bùi Hoan Tâm đang trên đường tan tầm về nhà thì bị tên đấy nổi thú tính, kéo vào một ngõ nhỏ, muốn cưỡng hiếp cô. Bùi Hoan Tâm cực kỳ bi phẫn, tự đâm đầu vào tường tự sát, cuối cùng, người ta phát hiện cô chết trong hẻm nhỏ, quần áo không chỉnh tề.
Cái chết của cô, không có ai quan tâm đến, giống như một bông tuyết bị gió thổi tan, chẳng thể khiến người ta thương hại và chú ý. Những kẻ gây thương tổn cho cô cũng không nhận được sự trừng phạt thích đáng, bởi sẽ chẳng có người để tâm tới nguyên nhân cái chết của một cô gái yếu đuối, không nơi nương tựa.
Đây chính là thế giới này, lạnh nhạt, u ám, khiến lòng người chết lặng.
Đường Hoan:...... con mịa nó chứ.
Thế giới này tràn ngập tối tăm và thù hận, nói như vậy là vì ngay cả khí vận chi tử của thế giới này cũng chạy lệnh vượt mức bình thường.
Khí vận chi tử Cửu Mộ Lăng, người thừa kế thứ ba mươi sáu của Mộ gia. Mộ gia lấy kinh doanh súng đạn, dược phẩm sinh hóa, thí nghiệm trên cơ thể người sống và các hoạt động không thể ra ánh sáng làm chủ, trải qua ba mươi sáu thế hệ đã phát triển thành chuỗi ngành nghề hoàn chỉnh và khép kín. Trong dòng máu người nhà này đều có gen tàn bạo, ích kỷ và nhân phẩm đều có vấn đề.
Nếu nói Mộ Cửu Lăng có điểm yếu thì đó chính là mẹ gã.
Người phụ nữ ấy rất yếu mềm vậy mà lại luôn cố giữ vững vị trí thừa kế của Mộ Cửu Lăng trong hoàn cảnh mịt mù tăm tối. Nhưng, không biết cha của Mộ Cửu Lăng lên cơn động kinh hay bị gì mà đột nhiên lại yêu một tình nhân mình bao dưỡng, hơn nữa liều lĩnh muốn đưa đứa con của người tình đó lên vị trí thừa kế.
Chính vì vậy, tam quan[2] của khí vận chi tử bắt đầu sụp đổ.
Gã đuổi tận giết tuyệt tất cả tình nhân và con riêng của cha mình, chỉ giữ lại một người suýt nữa thì thay thế vị trí của gã. Gã đùa giỡn thiếu niên kia như mèo vờn chuột, nhìn cậu giãy giụa sống sót tựa cỏ dại ở tuyệt địa[3], vào thời điểm cậu cho rằng mình đã thấy được hy vọng thì sẽ ra tay hủy hoại hy vọng đó.
[2]tam quan: Nhân sinh quan (attitude on life) giá trị quan (outlook of value) Thế giới quan (world view)[3]tuyệt địa: nơi cực kỳ nguy hiểm, nơi cằn cỗi khó sinh sống,....