Nữ Phụ Phản Diện, Cô Có Độc

Chương 17

Thư phòng phủ thái tử.

Phó Liệt cầm trên tay một chiếc lệnh bài bằng kim loại đen.

Lệnh bài nhìn đơn giản nhưng chữ "Hàn" khắc bên trên lại vô cùng mạnh mẽ cứng rắn, để lộ ra sát khí và uy nghiêm.

Vào đêm cả trấn bị đồ sát, mọi người đều bị giết chết chỉ bằng một kiếm, không còn ai sống sót, cũng không có manh mối, trừ...

Chiếc lệnh bài bằng kim loại đen này!

Kim loại đen không phải chất liệu mà một bình thường có thể sử dụng, chỉ quý nhân mới có thể khắc tên lên kim loại đen, chế thành lệnh bài.

Trước khi gặp được Giang Mộng Thiến, Phó Liệt đã định tử thả bay chính mình nhưng sau khi vô ý thấy được ngọc giác bên hông Giang Mộng Thiến...

Bên trên ngọc giác cũng khắc một chữ "Hàn", giống hệt chữ "Hàn" bên trên lệnh bài bằng kim loại đen ở hiện trường.

Đây cũng chính là lý do vì sao hắn lại nhận đồ ăn của Giang Mộng Thiến.

Thái tử gần như chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra chiếc lệnh bài kia là lệnh bài chuyên dụng của phủ Yến Vương: "Sao trong tay Tử Vũ lại có..."

Không hổ là một hoàng tử trưởng thành trong thâm cung dơ bẩn, trong nháy mắt, Thái tử đã bổ não ra đủ các loại âm mưu quỷ kế. Hay Phó Liệt là người của Thẩm Hàn Xuyên? Không đúng, nếu là người của Yến Vương, sao có thể tự phơi bày thân phận. Vậy là...

"Toàn bộ hương thân phụ lão của Tử Vũ đều bị tàn sát sạch sẽ chỉ trong một đêm. Chiếc lệnh bài này là manh mối duy nhất." – Cừu hận thấu xương hiện lên trong đôi mắt đen sâu thẳm của Phó Liệt.

"Đây là lệnh bài của Yến Vương phủ." – Thái tử nghiêm mặt nói – "Chẳng lẽ người đứng sau việc đó là Yến Vương? Có điều, vì sao Yến vương phải tìm đến sơn thôn xa ngàn dặm để giết huynh?"

Phó Liệt lắc đầu.

"Lí do trong đó, Tử Vũ cũng chưa biết. Nhưng Tử Vũ biết, một mình mình khó có thể lay động được Yến Vương, từ nay về sau nguyện làm tùy tùng, cống hiến hết tất cả sức lực cho điện hạ. Không biết điện hạ có bằng lòng cho Tử Vũ cơ hội hay không?"

Nghe Phó Liệt nói vậy, tất nhiên là thái tử sẽ gật đầu trong vui sướng.

Nếu lúc trước thái tử tiếp cận Phó Liệt là vì tài hoa của hắn thì giờ thái tử đã coi Phó Liệt là tâm phúc của mình, là người một nhà!

Một người có huyết hải thâm thù với Yến vương Thẩm Hàn Xuyên sẽ trở thành một lưỡi dao sắc bén.

Ở trong thư phòng, một quân một thần vô cùng ăn ý, đạt chung mục đích. Cuối cùng, hai người nhìn nhau, hiểu mà không nói ra lời.

Phó Liệt coi thái tử là quân vương của mình.

Thái tử tín nhiệm Phó Liệt, để hắn trở thành phụ tá, cánh tay đắc lực, tâm phúc của mình.

Đi ra khỏi thư phòng, hận ý trong mắt Phó Liệt đã bị hắn thu lại, hắn bình tĩnh đến cực điểm, không chút gợn sóng. Sâu thẳm trong đồng tử của Phó Liệt không có lấy một tia tình cảm, cứ như thể người vừa phát ra hận ý ngập trời chẳng phải là hắn.

Nếu Đường Hoan ở chỗ này, chắc chắn sẽ cảm khái, tổ sư, không hổ danh boss phản diện, rõ ràng vẫn còn là một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, vậy mà đã có bản lĩnh khống chế cảm xúc rồi, thật khiến cho người khác tức sôi máu mà!

Ảnh đế, hãy nhận một lậy của tôi!

*

* *

Trong phòng.

Đường Hoan run run tay, tự bôi thuốc cho mình. Ngày hôm qua bị tên quai nón kia tát một cái, cô đau đến mức lệ rơi đầy mặt.

Đánh người không vả mặt, chẳng lẽ hắn ta không biết sao?

Mẹ nó, nếu hắn ta dịu dàng một chút, không chừng cô sẽ chỉ ra vẻ phản kháng rồi thuận theo luôn ấy chứ. Hung tàn, không biết thương hoa tiếc ngọc, hắn ta làm gay đi thôi, rác rưởi!

Trở về từ thư phòng thái tử, Phó Liệt đẩy cửa tiến vào.

Đường Hoan giật mình, tay run lên, ấn vào dấu vết xanh tím trên mặt, đau đến mức cô hít lấy một hơi, xuýt xoa: "Đau... đau đau đau!"

Cảm giác đau đớn nóng rát vô cùng rõ ràng khiến Đường Hoan lại tiếp tục mắng tan tác cái hệ thống vô dụng kia 360 lần không ngừng. Mọe nó chứ, nữ chính bị đao chém, lửa thiêu, nhảy vực, thắt cổ đều sáng lấp lánh như hồ lô biến[1], tất cả đều hóa không. Còn ta chẳng qua chỉ bị tát một cái lại đau đến....

[1]hồ lô biến: Hoạt hình, ai nhớ hoạt hình này không?

Ps: Tiếp thu góp ý của bạn, hôm nào chương ngắn, diệp mỗ sẽ đăng 2 chương một lần, cảm ơn "ấy ấy" rất nhiều ^^~
Bình Luận (0)
Comment