"Thì ra cô thật sự là Bùi Hoan Tâm à...." - Giọng điệu của gã ngập tràn ẩn ý - "Tôi vốn chỉ đoán mò mà thôi, không ngờ cô lại bị tôi lừa dễ dàng như vậy."
Đường Hoan: "......"
"Cô mượn xác hoàn hồn à, hay, còn có một bí mật khác lớn hơn?" - Mộ Cửu Lăng dán sát vào người Đường Hoan, hơi thở ấm nóng của gã phả vào tai cô.
Biết mình vừa rồi quá mất kiên nhẫn nên đã làm ra một chuyện vô cùng ngu ngốc, Đường Hoan dứt khoát không lên tiếng nữa.
Mộ Cửu Lăng cũng chẳng ép buộc cô, gã nói chuyện một mình: "Tôi vốn cho rằng ngoài thằng súc sinh Túc Ảnh kia thì chẳng có thứ đồ chơi nào thú vị nữa, không ngờ tại thời điểm mấu chốt lại xuất hiện cô. Trong đầu tôi đột nhiên có một ý tưởng vô cùng tuyệt vời, cô muốn nghe không?"
Đường Hoan lạnh lùng "phun" lại: "Mày mới là súc sinh, cả nhà mày đều là súc sinh!" - Con gấu nhỏ mà cô nuôi lớn, kể cả muốn mắng cũng chỉ cô mới có quyền mắng, ai cho phép người khác lảm nhảm.
Nghe được những lời này, biểu cảm của Mộ Cửu Lăng cũng không thay đổi, gã chỉ thong thả lật tay, tát mạnh vào mặt Đường Hoan.
Cái tát của gã khiến mặt Đường Hoan lập tức trở nên tê dại.
"Muốn nghe ý tưởng tuyệt vời của tôi không?" - Cứ như chưa từng xảy ra chuyện gì, Mộ Cửu Lăng tiếp tục đề tài vừa nói.
Đường Hoan bưng mặt, không dám tiếp tục tranh cãi với gã biến thái này nữa.
"Túc Ảnh có vẻ rất coi trọng cô chị gái này của mình, mà xem ra, người chị là cô cũng cực kỳ yêu quý nó? Chậc chậc, chị em tình thâm ha, hay là uyên ương bỏ mạng?"
"Tôi vẫn luôn nghĩ cách khiến tên tiểu súc sinh kia thống khổ cùng cực, đau đớn tận xương tủy, để nó nếm thử nỗi đau lúc trước của tôi! Tôi luôn muốn được chứng kiến cảnh đó! Ngày trước tôi tiếp cận cô cũng vì muốn thực hiện việc này, không ngờ cô lại chết sớm như thế, tôi còn chưa kịp làm gì mà cô đã hương tan ngọc nát[1] rồi."
"Có điều, vận khí của tôi không tồi, trời cao lại cho tôi cơ hội thứ hai. Cô yên tâm, lần này tôi sẽ nắm chắc cơ hội trong tay. Tôi có một kế hoạch vô cùng hoàn mỹ. Tôi sẽ nhốt tên tiểu súc sinh kia vào đáy vực, làm nó mất đi tất cả, chưa đủ, cô nói xem, nếu tôi dồn nó vào hoàn cảnh chó nhà có tang ấy sau đó mang theo cô xuất hiện trước mặt nó, tâm trạng của nó sẽ thế nào?"
"Chó nhà có tang, chỉ có thể trơ mắt nhìn chị mình bị bắt nạt, nhìn người mình yêu thương nhất lại chết oan chết uổng lần nữa! Chậc chậc, không biết vì sao vừa nghĩ tới cảnh tượng bi thảm ấy, tôi lại cảm thấy cực kỳ hưng phấn."
Đường Hoan bất giác rùng mình.
Tên biến thái chết tiệt này!
Mộ Cửu Lăng thấp giọng an ủi: "Hoan Tâm, cô đừng lo lắng quá, cô yên tâm, hiện tại cô có tác dụng lớn với tôi, tôi sẽ không làm gì cô."
"Nếu mày còn là đàn ông thì tập tức giết tao đi. Đàn ông chúng mày tranh đấu với nhau, sao mày cứ phải kéo một người phụ nữ vào, chẳng lẽ mày không cảm thấy mày rất vô sỉ, xấu xa à?" - Đường Hoan cắn chặt răng, không sợ chết, nói.
Hiện tại cô cảm thấy chết thì chết, rơi vào tay tên biến thái này đúng là xui xẻo!
"Xấu xa? Vô sỉ?" - Mộ Cửu Lăng cứ như nghe được chuyện gì đó nực cười - "Cô cho rằng Túc Ảnh tốt đẹp hơn tôi à?"
"Vì muốn sưu tầm những người phụ nữ có vẻ ngoài tương tự cô, nó đã hại biết bao nhiêu gia đình vợ con ly tán, hửm?"