Không có gì quá bất ngờ, trong khoa khảo, Phó Liệt tỏa sáng rực rỡ, bộc lộ hết tài năng của mình.
Sau đó, khi vào thi đình, hắn được thánh thượng cực kỳ tán thưởng, khâm điểm[1] thành Trạng Nguyên.
[1] khâm(钦):từ chỉ hành động của hoàng đế một cách tôn kính; điểm(点): chỉ tên/ chỉ danh/...Theo lệ thường, Trạng nguyên phải làm việc ở Hàn Lâm viện, vài năm sau lại bị điều ra ngoài kinh rèn luyện, sau đó mới được về kinh nhận trọng trách. Nhưng, Phó Liệt rất được lòng vua, trực tiếp nhảy qua các bước, trở thành tâm phúc của thánh thượng, chưa nói đến việc được ban cho một tòa phủ "Trạng Nguyên" nguy nga, Phó Liệt còn lập tức được phong làm quan tứ phẩm.
Thiếu niên anh tài![2]
[2]thiếu niên anh tài: thiếu niên có tài chí xuất chúng, hơn người.Nhìn thấy Phó phản diện khí phách như vậy, Đường Hoan vừa bội phục, vừa tiếc than.
Quả nhiên không hổ là boss phản diện của một thế giới, khí vận nghịch thiên như vậy, chỉ sợ ngoài quang hoàn của nam chính là có thể so bì thì chẳng còn ai bằng được nữa!
Nhưng, vừa nghĩ tới cảnh một củ cải trắng bị heo húc, bản thân mình lại chính là con heo kia, Đường Hoan lại than tiếc không thôi.
Ngày Phó Liệt vào triều làm quan, đủ mọi quan chức đều tụ tập ở tửu lầu để chúc mừng hắn. Chờ đến tối về, thiếu niên trước nay trên người chỉ có mùi giấy mực, giờ cả cơ thể đều nồng đậm mùi rượu.
Ánh trăng như nước.
Nửa đêm, phải đối mắt với Phó Liệt say rượu, Đường Hoan có chút đau đầu.
Ngày thường Phó Liệt cực kỳ ngạo kiều, giờ phút này lại ngoan ngoãn như một con cún trung thành, nhắm mắt theo đuôi, đi sau Đương Hoan, chịu để cô nắm tay kéo vào trong phòng. Phó Liệt nhìn cô với đôi mắt trong veo, Đường Hoan thấy bản thân trong đôi mắt hắn cứ như được đính thêm cả bầu trời đầy sao vậy.
Ngay khi cô vừa định ra ngoài múc nước cho Phó Liệt thì thiếu niên vừa nãy còn ngoan ngoãn như trung khuyển[3] giờ lại hóa bá đạo, túm lấy cổ tay cô, kéo mạnh, ôm chặt cô vào lòng.
[3]trung khuyển: danh từ: con chó trung thành; tính từ: chỉ bản tính trung thành với đối phương, nuông chiều đối phương vô điều kiện.Phó Liệt duỗi tay sờ sờ đầu Đường Hoan, dung nhan tuyệt thế dần lộ ra vẻ say rượu. Ngay sau đó, hắn mượn rượu "hành hung".
Môi mỏng hôn lên đôi môi anh đào của Đường Hoan, lúc thì mút mạnh, khi thì mút nhẹ, vang lên tiếng nước chậc chậc.
Không khí trong phòng sền sệt mùi ái muội, đầu óc Đường Hoan máy móc nghĩ linh tinh.
Tại khoảnh khắc Phó Liệt hôn lên môi cô, cô đã nghĩ lúc trước hắn vì khảo thí nên khẩn trương, không khống chế được hành vi, giờ phút này có lẽ là... say rượu làm loạn?
Đường Hoan còn đang suy đoán lung tung, Phó Liệt đã dời môi, mê mang cúi đầu nhìn cô, lẩm bẩm tự nói: "Hoan Nhi, ta, là của ta...."
Sau khi uống say, Phó Liệt khá khó chơi.
Đường Hoan đã thu xếp ổn thỏa cho Phó Liệt nằm trên giường nệm trong phòng, kết quả là đến nửa đêm, thần không biết quỷ không hay, hắn bò đến bên cạnh cô... nằm xuống.
Hơn nửa đêm, Đường Hoan nằm nghiêng, cảm nhận được phía sau nhiều thêm một người, cô tự động bổ não ra n bộ phim kinh dị, sau đó sợ tới mức đá Phó Liệt lăn thẳng xuống giường.
Khi uống say, có một cái lợi đó là không biết đau, hơn nữa cực kỳ cố chấp.
Sau khi bị đá xuống giường, Phó Liệt lại nhắm mắt sờ soạng bò lên giường, rồi sau đó ôm chặt eo Đường Hoan, mặt cọ cọ lên lưng cô, yên lặng ngủ ngon lành.
Sáng sớm hôm sau tỉnh dậy, khi phát hiện ra trong vòng tay mình nhiều thêm một người.... Phó Liệt vô cùng bình tĩnh.
Đường Hoan yên lặng nhìn hắn.
Hắn yên lặng nhìn Đường Hoan.
"Chàng phải tin tưởng ta, ta không hề làm gì chàng cả!" Nếu không tin thì cậu nhìn vào đôi mắt to tròn chân thành của tôi mà xem.
Đường Hoan cố gắng trợn tròn mắt.
"Nương tử..." – Phó Liệt khàn khàn nói, vươn tay vén những sợi tóc lòa xòa của Đường Hoan ra sau tai. Giọng hắn nghe có chút quái dị, cứ như đang phải kiềm chế gì đó.
Khi cảm nhận được cái thứ nóng rực đang chạm vào mình, Đường Hoan nghĩ, mọe nó, cô biết hắn đang kiềm chế cái gì rồi. Nghe nói sáng sớm là thời điểm đàn ông có hứng thú cao nhất, cho nên...
Phó phản diện muốn kéo cô làm một "nháy"?
Cô nên bỏ qua liêm sỉ mà tiếp thu hay... không cần liêm sỉ mà tiếp thu?