“Chàng tạo phản mà còn dông dài đàn bà như vậy không sợ mấy chục vạn tướng sĩ sau lưng thất vọng ư?”
Đường Hoan chuyển đề tài, giọng cô vang vọng trên không trung, nơi hai quân đang giao chiến.
Thương thay cho Thái tử, biến cố xảy ra quá đột ngột, một lúc lâu sau, gã cũng chưa phản ứng kịp.
Đường Hoan gần như dùng toàn bộ sức lực của mình để gào thét với người dưới thành, từng câu từng chữ vô cùng mạnh mẽ, rõ ràng.
“Nếu chỉ vì chàng lưỡng lự như đàn mà mà thất bại trong gang tấc, không thể rửa sạch oan khuất cho Thụy Vương, chàng không sợ ông ấy trên trời có linh thiêng sẽ thất vọng ư?”
“Mau kéo ả xuống cho ta!”
Sau khi phản ứng lại, Thái tử lạnh giọng quát lớn.
Tiện nhân Bình An này bị gã nắm trong tay mà còn dám nói những lời như thế!
Gã nào ngờ được trong lúc cấp bách này, cô lại chiếu tướng[1] gã cơ chứ!
Trên tường thành chật hẹp, Đường Hoan tránh né một cách khó khăn, chỉ cần bất cẩn một chút thôi là cô sẽ rơi xuống ngay. Tướng sĩ giữ thành cũng không dám làm quá, sợ chẳng may xảy ra chuyện gì thì sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục!
“Đương kim thánh thượng mơ ước thê tử của Thụy vương, cường đoạt không thành nên đã lạnh lùng ra tay giết hại Thụy Vương!”
Vừa tránh né, Đường Hoan vừa dõng dạc nói lớn: “Kể cả có phong ta làm Trưởng Công chúa thì đã sao?”
“Cho rằng chỉ một phong hào Trưởng Công chúa nhỏ nhoi là có thể che giấu được hành động hãm hại trung lương của cha con hai người?”
“Thiên hạ này là thiên hạ của dân chúng! Ai đã vì dân chúng chinh chiến ngoài biên cương thì người đó mới thật sự đáng để tôn trọng!”
“Các ngươi giả tạo, gian dối đến tột cùng! Thiên tử như vậy, Thái tử như vậy thì có ích gì với người trong thiên hạ?”
Ngày này, tất cả mọi người đều nhìn thấy bóng hình của một cô gái đi trên “vách núi cheo leo”, cô nhỏ bé, yếu đuối nhưng vẫn quật cường, kiên trì thảo phạt[2] quân vương bất nhân.
Những tướng sĩ bên dưới đều coi Thụy Vương là quân hồn của quân đội, khi nghe được những lời này, ngọn lửa căm phẫn trong lòng họ càng lúc càng cháy lớn, nhiệt huyết sôi trào, hận không thể lập tức chạy vào thành giải oan cho Thụy Vương.
Hiên Viên Võ lại trái ngược hoàn toàn với họ.
Anh chỉ cảm thấy máu chảy trong cơ thể trở nên lạnh lẽo.
Anh giương cung bắn tên, mặc dù hoảng loạn nhưng lại không bắn lệch một mũi tên nào. Chỉ cần nhìn thấy có người tới gần Đường Hoan, định kéo cô xuống là anh lập tức bắn tên.
Anh cực kỳ sợ hãi!
Mắt hổ trừng lớn, không dám chớp lấy một cái, anh nhìn chằm chằm chân Đường Hoan, chỉ lo cô không cẩn thận sẽ rơi xuống tường thành.
“Đội bắn cung, bảo vệ Trưởng Công chúa!”
“Người đâu, bắc thang, công thành!”
Hiên Viên Võ cảm thấy mình không thể chờ thêm bất cứ một giây nào nữa. Khi binh tướng tiên phong đặt thang lên tường thành, anh nhảy xuống lưng ngựa, dùng tốc độ nhanh như một cơn gió lốc để leo lên thang.
Vò rượu lớn nặng nề rơi xuống, sau đó, cô số cây đuốc, tảng đá và cổn mộc[3] dùng để thủ thành cũng được ném xuống.
Hiên Viên Võ võ công cao cường, tốc độ cũng nhanh hơn người thường nên nháy mắt, anh đã leo tới tường thành.
Đá nện xuống mũ giáp trên đầu anh khiến nó bị lõm hẳn vào, máu cũng theo đó chảy xuống, nhưng anh vẫn chẳng thèm chớp mắt lấy một cái.
Lúc này, Thái tử nào còn tâm trạng quan tâm đến Đường Hoan.
[1]Chiếu tướng; (将军) là một thuật ngữ trong cờ tướng, khi hai bên chơi cờ, muốn hạ đối phương thì phải ăn được con tướng của đối phương, gọi là chiếu tướng. Sau này, người ta còn thường dùng "chiếu tướng" trong câu: "Cho cậu một quân(cờ) - 将你一军", câu này có nghĩa là lợi dụng thứ mà người khác kiêng kỵ, chờ đúng thời cơ thì mang ra gây khó dễ, cản trở, khiến người đó rơi vào cảnh bị động, khó giải quyết.
[2]thảo phạt: lên án, vạch tội.
[3]cổn mộc: hình ảnh dưới bình luận.