Từ khi sức khỏe bắt đầu xuống dốc, tốc độ thực hiện các thí nghiệm của Bác Uyên cũng chậm đi rất nhiều. Thật ra, ông chỉ đang làm thí nghiệm giết thời gian trong khi chờ cái chết đến mà thôi. Đáng tiếc, ông vẫn chẳng thể chết một cách tự nhiên.
Người phụ nữ kia là thiên kim tiểu thư được nâng niu, yêu chiều của Lăng gia. Ngày trước, bà đột ngột bị bắt cóc, sau khi trở về Lăng gia, bà lại luôn trầm mặc, chẳng nói lấy một lời nên không ai biết kẻ bắt cóc bà là người nào. Thế nhưng cuối cùng, mọi chuyện vẫn bị anh trai bà phát hiện.
Anh trai bà trực tiếp tìm tới nhà Bác Uyên. Vừa thấy Bác Uyên, anh trai bà đã vung tay đấm mạnh vào mặt ông.
Ngày nào cũng làm thí nghiệm trong phòng kín, cơ thể của Bác Uyên đã sớm rơi vào trạng thái suy kiệt, sau khi ông lãnh trọn vài cú đấm, máu tươi bắt đầu chảy ra ồ ạt từ miệng và mũi ông.
Bị người anh Lăng gia đánh trong lúc thịnh nộ, Bác Uyên không thể tỉnh dậy được nữa.
Cậu bé trong phòng thí nghiệm dưới tầng hầm được phát hiện và đưa về Lăng gia. Cùng cậu bé về Lăng gia chính là tin tử của Bác Uyên.
Nghe được tin Bác Uyên đã qua đời, người phụ nữ ngẩn người một lúc lâu. Chẳng ai biết bà đang nghĩ gì, ánh mắt cứ ngơ ngơ ngác ngác, giống như không tin vào sự thật, lại như tuyệt vọng, bi thương không nói thành lời.
Cuối cùng, anh trai Lăng gia còn chưa kịp hỏi em gái mình xem nên sắp xếp cho cậu bé kia thế nào thì một tiếng súng đã vang lên trong toà biệt thự của Lăng gia…
Chẳng ai giải thích được vì sao người phụ nữ lại tự sát, rõ ràng Bác Uyên chết, bà phải là người vui vẻ nhất mới đúng.
“Từ giờ trở đi, cháu là Lăng Trầm, là con trai cả của tôi, rõ chưa?”
Tuy anh trai Lăng gia không thích cái thứ nghiệt chủng chảy dòng máu của Bác Uyên nhưng ông cũng đâu thể làm gì khác, dù sao thì cậu cũng là con trai ruột của em gái ông, và cũng là đứa con duy nhất của bà, trừ việc chấp nhận thì ông cũng chẳng biết nên làm gì.
Từng hình ảnh, từng sự việc tựa thước phim cũ cứ thế xẹt qua trong đầu Lăng Trầm rồi dần dần yên tĩnh lại.
Trong bóng tối, anh mở mắt.
Cha sai rồi! Rõ ràng anh đã đối tốt với thú cưng của mình nhưng cô vẫn chẳng có chút lương tâm nào cả, cứ thể bỏ anh lại, chạy trốn một mình.
Lăng Trầm mím chặt môi, hiển nhiên, anh không thể hiểu được vì sao cô lại làm vậy, cũng cảm thấy cực kỳ không vui.
Sau khi anh thoát khỏi nơi này, nếu thú cưng của anh chẳng thể cho anh một lời giải thích hợp lý, chắc chắn anh sẽ trừng phạt cô! Nếu không thì anh cũng sẽ xích cô lại như cha anh đã từng làm, để cô không thể bỏ mặc anh, chạy trốn một mình thêm lần nào nữa!
*
* *
Mộ Bạch không thể ngờ được cậu triệu hoán Đường Hoan lại khiến cô táo bạo như vậy.
Cậu cho rằng cảnh hai người gặp lại nhau sẽ là cảnh tượng khiến lòng người rung động.
Nhưng, sự thật thì sao?!
Cậu không đề phòng, suýt nữa bị Đường Hoan cắn đứt cổ! May mà cậu phản ứng nhanh, dùng tinh thần lực trấn áp Đường Hoan.
Chẳng biết qua bao lâu, trạng thái cuồng bạo của Đường Hoan mới dịu dần đi.
Sau khi thần trí khôi phục, Đường Hoan cảm thấy có gì đó không đúng lắm. Dường như trong lúc cuồng táo, cô đã làm một việc cực kỳ ngu ngốc…
[...... Ký chủ rác rưởi, cô sắp toi đời rồi!]
Mẹ nó! Cô còn biết mình đã làm chuyện ngu ngốc cơ à? Cô hố boss phản diện nhà ta thế nào, cô có biết không?
Ở trong không gian, hệ thống tức đến mức muốn dậm chân.