Đường Hoan né trái né phải, vô cùng chật vật, nhưng, cô chẳng định nhờ Mộ Bạch giúp. Là người cực kỳ cứng đầu, cô cắn chặt răng, nhất quyết không chịu hé miệng.
Đường Hoan tham sống sợ chết, không sai! Nhưng, cô có một tật xấu đó là cho dù làm việc gì cũng không thích bị người khác bắt ép. Cô cực kỳ cứng đầu!
Thấy dáng vẻ liều mạng của cô, không biết vì sao, đột nhiên trong đầu Thống rác rưởi lại lóe lên ý nghĩ: Boss phản diện của mỗi thế giới đều mắc “bệnh kiều”, hay để tâm vào chuyện vụn vặt, không nặng thì nhẹ, đây là thuộc tính vốn có của boss, nhưng, những thế giới trước, boss phản diện nào cũng bị Đường Hoan ngược chết đi sống lại, điều này chứng minh… Ký chủ rác rưởi mới thật sự là một nữ biến thái cố chấp, một nữ quỷ súc chân chính!? Chẳng qua cô luôn đè ép bản tính của mình xuống, khiến bản thân trông có vẻ lạc quan, cởi mở, nên người ta mới không cảm thấy cô điên cuồng, cố chấp mà thôi!
Nghĩ vậy, Thống rác rưởi không khỏi rùng mình. Còn quái gở hơn cả boss thì… đáng sợ đến mức nào cơ chứ! Không thể nào, không thể nào, không thể như thế được, đừng nghĩ lung tung nữa!
Sự kiên trì của Đường Hoan khiến Mộ Bạch càng thêm khó chịu, cậu hạ quyết tâm…
Đường Hoan cảm thấy cường độ của thứ dị năng hệ tinh thần đang quấy nhiễu mình bất chợt tăng lên. Đầu đau điếng, cô ngã quỵ xuống, ôm đầu lăn lộn trên mặt đất.
“Lăng Thần Hoan, tôi hỏi chị lần cuối, chị có đồng ý vứt bỏ Lăng Trầm để theo tôi không?” - Mộ Bạch đưa ra “tối hậu thư”.
Đường Hoan quật cường đến mức nào? Dù có ra sao, cô cũng không hé răng!
Con mẹ nó chứ!
Sau này chắc chắn sẽ tránh xa khí vận chi nữ và những tên đàn ông của ả, một đám đầu óc có vấn đề!
Sau này sẽ không bao giờ cứu người bừa bãi nữa!
Licker áp sát Đường Hoan, dùng móng vuốt đè cô xuống, sau đó, đầu lưỡi dài của nó đâm thẳng vào lưng cô.
Đường Hoan đau đến mức đầu óc trống rỗng, cô hoàn toàn không biết nên nghĩ tới cái gì bây giờ. Cô đau tới nỗi không thể nhúc nhích, nằm run rẩy trên mặt đất.
Cô thật sự không cam lòng!
Rốt cuộc thì cô đã làm sai cái gì chứ?
Rõ ràng là cô không hề sai, cô chỉ bất chợt mềm lòng cứu người khi vừa tới thế giới này thôi, ấy vậy mà cô lại phải hứng chịu tai họa một cách bất ngờ, oan uổng như vậy.
Thế gian này quá ác ý với bia đỡ đạn như cô!
Đều là nhân loại, tại sao kẻ khác cứu người xong lại được người đó toàn tâm toàn ý báo đáp, mà cô, cô cứu người xong lại bị “cắn ngược”?
Đau!
Nhất là quả tim, đau như bị cứa qua cứa lại, như bị đốt bằng ngọn lửa nóng cháy, rừng rực.
Cuối cùng, trước khi Đường Hoan thật sự bị giải quyết, Mộ Bạch nhào tới, cứu cô thoát khỏi cái lưỡi dài của Licker.
Chỉ là, cả người cậu toát ra hơi thở lạnh băng, đôi mắt màu máu đỏ trông càng thêm khủng bố.
Cậu đã cho Đường Hoan nhiều cơ hội như vậy nhưng cô lại không biết quý trọng, vậy thì đừng trách cậu sử dụng cách cực đoan!
Có điều, trước khi làm bất cứ việc gì, cậu sẽ nhân cơ hội Đường Hoan bị thương nặng, giết chết tên Lăng Trầm kia trước đã!
Lăng Trầm bị giải quyết, cô không còn người để bảo vệ nữa, lúc đó, cậu sẽ trói chặt cô bên mình. Lâu dần, không có gì xảy ra, tự nhiên mọi chuyện sẽ khác.
Mộ Bạch ôm Đường Hoan chạy khỏi phạm vi săn mồi của Licker, quay về nơi tạm dừng chân, đặt cô trong phòng mình rồi đi tới phòng thí nghiệm của Lăng Trầm….