Vì một người phụ nữ, không để ý đến an nguy của quân chủ, mặc dù là tâm phúc, là tri kỷ của Thái tử, kết cục của Phó Liệt cũng không thể tốt hơn được!
"Phó Liệt, chàng đừng nghe theo lời bà ta!" – Đường Hoan nóng ruột, la lớn với Phó Liệt.
Lời còn chưa dứt, Lương phi đã dùng chủy thủ vạch một đường trên cổ Đường Hoan khiến cô đau đến mức kêu lên một tiếng.
Tiên sư, mụ đàn bà chết tiệt này ra tay thật ác độc!
Nhìn thấy đường máu kia, mắt Phó Liệt lập tức đỏ ngầu.
Máu điên[1] của Đường Hoan như bị kích thích bởi sự đau đớn do Lương phi gây ra, cô cầm tay Lương phi, giãy giụa kéo bà ta cùng ngã ra đất. Chỗ giữa ngón cái và ngón trỏ bị chủy thủ cứa rách, chảy rất nhiều máu, Đường Hoan cũng không bận tâm, chỉ lảo đảo tiến về phía Phó Liệt....
[1] 血性: từ này có phiên âm hán việt là "huyết tính" nhưng Diệp mỗ tìm hiểu thì bên mình không có từ nào đồng nghĩa với từ này nên chỉ có thể dịch từ này sao cho phù hợp ngữ cảnh, tài học của Diệp mỗ kém cỏi, mong mọi người thông cảm. tính(性): tính tình/ tính chất/ tính cách/... ; huyết(血): máu. Theo từ điển của ông Nguyễn Quốc Hùng thì huyết tính có thể hiểu là tính tình nóng nảy. Tóc đen tán loạn, vô cùng chật vật.
Đường Hoan nghiêng ngả chạy về phía Phó Liệt.
Phó Liệt vội vàng xuống ngựa, muốn đón lấy thân hình thất tha thật thểu kia.
Nhanh lên!
Phải nhanh nữa lên!
Ôm cô vào ngực!
Chỉ vậy mới có thể khiến hắn an tâm!
Cách một tầng người, Thẩm Hàn Xuyên nhìn Phó Liệt, hắn ta biết rất rõ cuộc chiến tranh đoạt ngôi vị đã kết thúc, cuối cùng thì hắn ta vẫn thua. Nhưng, mặc dù hắn ta, Thẩm Hàn Xuyên thua, người thắng cũng đừng hòng sống tốt!
Nghĩ vậy ––––
Hắn ta nâng nỏ lên, cười lạnh.
Một mũi tên ngắn bay nhanh ra ngoài như sét đánh.
Đưởng Hoan cảm thấy có một luồng gió xông về phía lưng mình, sau đó là đau đớn kịch liệt, nhưng cô vẫn cắn răng, không dừng bước, nhào thẳng vào lòng Phó Liệt.
"Phó Liệt..." – Đường Hoan ôm eo Phó Liệt, dụi đầu vào ngực hắn.
"Hoan Nhi ngoan, đừng sợ, không có việc gì rồi!" – Phó Liệt vẫn chưa phát hiện ra sự khác thường, vùi đầu vào tóc Đường Hoan, hôn nhẹ.
Cảm ơn trời đất, cô bình yên vô sự, từ nay về sau, Phó Liệt sẽ không bao giờ trông mong vào cái gọi là tình thương của mẹ nữa, hắn có cô là đủ rồi! Chỉ cần cô vẫn ở bên hắn, mặc dù có mất đi tất cả, mặc dù có bị toàn bộ người trên thế gian này vứt bỏ, hắn cũng không để bụng!
Mẹ nó, tôi có việc đó!
Đường Hoan định lên tiếng thì một ngụm máu tràn lên từ cổ họng cô rồi theo khóe miệng chảy dọc xuống.
Sau đó, máu không ngừng dâng lên, thấm ướt ngực áo Phó Liệt. Mùi tanh nồng nặc xông thẳng vào mũi khiến cả người Phó Liệt cứng đờ.
Hắn không dám nghĩ, cũng không dám nhìn!
"Phó Liêt......" – Đường Hoan run rẩy lên tiếng, trong lòng lại thầm mắng nam chính chết tiệt, ngấm ngầm bôi độc lên mũi tên khiến tim cô đau thắt vô cùng, nói chuyện cũng không thể trôi chảy – "Ta... ta đau......"
Tay chân luống cuống, Phó Liệt đặt Đường Hoan xuống đất. Thấy miệng cô tràn ra máu đen, nước mắt hắn không chịu khống chế mà rơi xuống, chạm vào đáy lòng cô.
"Ta mang nàng đi gặp ngự y, đứng sợ, không có việc gì!"
"Không đau, không đau, hôn hôn một cái sẽ không đau nữa! – Phó Liệt cứ như trẻ nhỏ, hôn trán Đường Hoan, một lần rồi lại một lần.
"Về sau... ta... có lẽ... có lẽ sẽ không thể ở bên cạnh chàng..." - Nhìn thấy Phó Liệt tuyệt vọng như vậy, Đường Hoan vô cùng đau xót.
"Không được nói như vậy!" – Phó Liệt cứ như phát điên, quát lên.
"Chàng... phải tự chăm sóc mình... thật... tốt..." – Tầm nhìn dần biến thành màu đen, Đường Hoan nắm chặt tay Phó Liệt, cô biết mình sắp chết.
Từng tiếng, từng tiếng "Hoan Nhi" vọng lại bên tai.
Thần trí Đường Hoan đã không còn rõ ràng nữa. Mẹ nó, đau thật!
Nhưng may thay, ít ra thì trước khi cô chết, khí vận chi tử cũng không còn cơ hội để xoay người nữa, cô có thể ra đi thanh thản rồi.
Phó Liệt dụi mặt vào lòng bàn tay Đường Hoan. Người đàn ông trước nay luôn ôn hòa, nội tâm kín đáo, giờ lại khóc đến tê tâm liệt phế, sau đó trơ mắt nhìn bàn tay kia chầm chậm rơi xuống, như người chết, như đèn tắt, không có lấy một chút sức sống.