Sau khi tiếp nhận toàn bộ cốt truyện, Đường Hoan:......
Trong lòng cô xuất hiện một vạn câu chửi thề.
Có thể trời xanh đã bị mù, tạo ra cái mặt hàng khí vận chi tử như vậy...
Nói dễ nghe là phong lưu không chịu trói buộc, nói thẳng ra thì rõ ràng là một tên cặn bã.
Còn Lẫm Dĩ Nhu... khó mà diễn tả hết chỉ trong một câu!
Khi Đường Hoan tỉnh lại đã là đêm khuya.
Nhìn thấy trên cánh tay có một vệt máu, Đường Hoan đau đến mức nhe răng trợn mắt. Cô vô cùng tức giận, hận không thể chơi chết Tiêu Liệt.
Hiện tại là một tháng sau khi Lâm Dĩ Hoan được gả tới, Tiêu Liệt vừa xuất viện, chuyển khỏi phòng chăm sóc đặc biệt, đang trong thời kỳ suy sút vì biết mình bị hỏng mất hai chân. Hôm nay, Lâm Dĩ Hoan bị đánh là vì cô đã khuyên Tiêu Liệt ăn một chút, đừng tự chà đạp mình, ai ngờ Tiêu Liệt chó cắn Lã Động Tân, không biết lòng tốt của người khác[1], cầm roi quất cô một cái.
Khí vận chi tử là cặn bã! Nữ chính là cặn bã! Boss phản diện Tiêu Liệt, mẹ nó cũng là cặn bã!
[1]Cẩu Diễu Lã Động Tân, bất thức hảo nhân tâm (chó cắn Lã Động Tân, không biết lòng tốt của người khác): đây là một câu thành ngữ. có cả một điển cố về câu thành ngữ này, vì khá dài nên Diệp mỗ sẽ không nói thêm ở đây.[Tất cả đều vì mạng sống.] - Hệ thống rác rưởi đúng lúc nhảy ra, làm giảm hồi chuông "bỏ gánh không làm" đang rung lên trong lòng Đường Hoan.
Đường Hoan nắm chặt tay thành nắm đấm, cố gắng làm dịu nỗi lòng đang dậy sóng của mình...
Đúng, tất cả là vì sống sót!
Chẳng sợ boss phản diện có là một tên cặn bã, tôi cũng sẽ đẩy anh ta đi lên đỉnh nghịch tập!
Dù đã ôm trong lòng loại ý nghĩ này nhưng ngày hôm sau, Đường Hoan vẫn nhịn không được, đập bát cơm xuống đất trước mặt Tiêu Liệt...
Lúc đó, Đường Hoan ngủ thẳng đến trưa ngày hôm sau, người hầu sợ sệt gõ cửa phòng cô, nói cho cô biết, Tiêu Liệt vẫn không chịu ăn cơm. Đường Hoan nghĩ thầm, liên quan gì tới tôi à, dù sao thì cô cũng là người thù cực kỳ dai, đánh cô một roi, cô có thể nhớ tới khi trời hoang đất cỗi[2]!
Tuy là nói vậy nhưng cơ thể Đường Hoan vẫn rất thành thật, cô nhận khay trong tay người hầu rồi đi về phòng Tiêu Liệt.
Dù sao thì tất cả đều vì tồn tại! Nếu boss phản diện chết đói, cô còn làm cái lông gì được nữa?
[2]地老天荒 (đất cỗi trời hoang): dùng để chỉ một khoảng thời gian dài đằng đẵng, cũng có thể để dùng để nói đến một chuyện cực kỳ cảm động hoặc triều đại thay đổi.Từ một thiên chi kiêu tử, đột ngột biến thành kẻ tàn phế, không đi đứng được, người thường còn khó tiếp thu chứ nói gì đến Tiêu Liệt. Chính vì vậy nên giờ phút này, ngoại trừ cáu kỉnh, phẫn nộ, Tiêu Liệt chỉ biết tự chà đạp mình.
Sau khi anh nhìn thấy Đường Hoan, tất cả đều biến thành lửa giận!
Cái... mặt hàng giả này!
"Cút đi!" - Đường Hoan vừa đẩy cửa bước vào, nghênh đón cô chính là tiếng gầm đầy giận giữ.
"Anh không ăn thì sẽ chết đói." - Đường Hoan là người tùy tiện, lại thích bông đùa[3] nhưng tất cả chỉ giới hạn trong lúc tâm tình tốt, còn khi đối mặt với kẻ có thái độ không ra gì, cô thường sẽ nói một câu nghẹn chết đối phương!
[3]逗比 hay 逗B (đậu bỉ): ngôn ngữ mạng. Khi dùng với người thân quen thì từ này dùng để hình dung một người vui tính, hay bông đùa, thỉnh thoảng còn hơi ngớ ngẩn và đáng yêu; khi dùng với người xa lạ, không thân, hoặc có chút ghét thì từ này có thể mang ý xấu nhiều hơn.Tiêu Liệt tức giận, quất roi về phía Đường Hoan. Đường Hoan nhanh chóng nhảy ra phía sau một bước, lạnh mặt bồi thêm một câu: "Kể cả anh có đói chết, anh cũng sẽ không chiếm được người mà anh muốn chiếm."
"Cô cút ra ngoài cho tôi!" - Tiêu Liệt càng thêm phẫn nộ.
Đường Hoan dùng ánh mắt cực kỳ bình tĩnh, cũng cực kỳ ác liệt nhìn Tiêu Liệt: "Anh cảm thấy bực bội là vì bị dẫm đúng chân dau."
Hệ thống:...... Mang thù thật ý, chẳng qua chỉ quất cô một roi thôi mà.
Dưới cơn tức giận, Tiêu Liệt di chuyển xe lăn tới cạnh bàn, sau đó cầm lên con dao gọt hoa quả, ném thẳng về phía Đường Hoan. Con dao gọt hoa quả kia loe lóe ánh kim, nếu không phải Đường Hoan nhanh chóng tránh ra, có khi con dao đó đã cắm thẳng vào giữa đầu cô, tạo thành một cái lỗ như bổ dưa hấu rồi.
Thậm chí Đường Hoan còn có thể tưởng tượng ra âm thanh khi con dao đó cắm sâu vào quả dưa hấu, à nhầm, cắm sâu vào đầu.
Lập tức, Đường Hoan bực bội trong lòng, cô đem cả khay cơm nện xuống bên chân Tiêu Liệt, cơm canh văng đầy đất, nước canh nóng hầm hập bắn tung tóe lên ống quần Tiêu Liệt, nhìn vô cùng bừa bộn.
"Thích ăn thì ăn, không ăn mà chết đói thì thôi! Đàn ông gì mà gặp chút khó khăn đã tự chà đạp mình, không gượng dậy nổi, chỉ biết tức giận với người khác. Anh đúng là đàn ông!" - Đường Hoan vừa mỉa mai lại vừa giễu cợt, nói xong là đi thẳng ra ngoài, đóng sầm cửa vào luôn.