Nữ Phụ Phản Diện, Cô Có Độc

Chương 64

Đường Hoan đen mặt đi tới phòng Tiêu Liệt.

Tình trạng trong phòng vậy mà không khác với lúc cô rời khỏi cho lắm, Tiêu Liệt vẫn ngồi dưới đất như cũ, trên sàn gỗ rơi toán loạn đủ các loại đồ vật, là những thứ Tiêu Liệt đã ném trước đó.

"Tôi muốn tắm rửa." - Đôi mắt đen tối, trầm lặng khóa chặt trên người Đường Hoan, Tiêu Liệt lạnh mặt nói.

Đường Hoan tức đến mức bùng nổ: "Không phải tôi đã dặn người hầu giúp anh tắm rửa rồi à?"

Bực lắm rồi đấy!

Lại muốn làm cái trò gì nữa?

"Tôi không thích những người đó, tôi muốn cô làm." - Anh thật sự muốn giày vò người phụ không biết sống chết này!

Đường Hoan:...... Nếu không phải vì anh là boss phản diện, chắc chắn tôi sẽ vận công, tát thẳng lên mặt anh!

Tiêu Liệt có đầy đủ tất cả đặc tính của một vai phản diện, anh có thù tất báo, cực kỳ thù dai, bụng dạ lại đen tối!

Đường Hoan nhịn rồi lại nhịn. Thôi, ít nhất thì anh không đòi sống đòi chết nữa, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, coi như là cô đang hỗ trợ người tàn tật đi!

Tiêu Liệt thấy người phụ nữ này đầu tiên là nhe răng trợn mắt, sau đó nỗ lực hít sâu thở dài, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, lạnh mặt đi về phía anh, ngồi xổm xuống, thở hồng hộc nâng anh dậy.

Biểu cảm của cô vô cùng phong phú. Chỉ cần nhìn cô nhe răng trợn mắt là Tiêu Liệt đã đoán được cô đang thầm mắng anh rồi!

Cơ thể cô vô cùng nhỏ bé.

Khi nâng anh lên, động tác của cô không được ổn định cho lắm, có hơi loạng choạng, một lúc sau đã bắt đầu thở gấp. Thế nhưng, cô vẫn luôn cố ghì chặt tay, như thể sợ làm anh ngã xuống vậy.

Nhìn thấy dấu vết xanh tím trên mu bàn tay cô, Tiêu Liệt nhíu nhíu mày.

Anh nhận ra đó là dấu vết do anh dùng roi quất lên.

Vất vả lắm Đường Hoan mới đỡ được Tiêu Liệt lên xe lăn. Sau đó, cô đẩy anh vào phòng tắm rồi xoay người, đi tới tủ quần áo lấy đồ cho anh.

Khi mở tủ quần áo ra, Đường Hoan líu cả lưỡi.

Anh chắc chắn là người thuộc chòm sao Xử Nữ, mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế cực nặng rồi, quần áo trong tủ đều được phân loại, sắp xếp gọn gàng ngăn nắp, mỗi màu đều được đặt ngay ngắn ở một chỗ, không chút lộn xộn.

Một người đàn ông như vậy, trước khi xảy ra tai nạn xe cộ, chắc chắn là một con rùa lông[1] rất biết kiềm chế mình.

[1]Con rùa = vương bát = một câu chửi khá nặng của người Trung.

Khó có thể tin được là sau khi gặp tai nạn xe cộ, anh lại để mình rơi vào trạng thái tiêu cực, mất tinh thần như vậy, đã thế còn không thèm tắm rửa nữa chứ.

Áo, quần, quần lót tứ giác.

Sau khi lấy đồ xong, Đường Hoan quay lại phòng tắm, giơ quần áo trong tay lên: "Tôi cảm thấy, nếu đã vực dậy rồi thì nên mặc đồ tươi một chút, nhưng anh không có áo sơ mi đỏ, tạm thay bằng cái này nha, xem này xem này, anh thấy thế nào?"

Nội y màu đỏ bay bay theo gió. Trong lòng, Đường Hoan đang cười điên cuồng, a ha ha ha ha......

Mặt Tiêu Liệt hơi đỏ lên, sau đó anh lập tức nổi giận: "Lâm Dĩ Hoan! Cô là người phụ nữ không biết liêm sỉ. Cô cút ra ngoài cho tôi!"

Tiếng gầm của Tiêu Liệt chấn động đến mức khiến màng nhĩ Đường Hoan đau nhói nhưng cô vẫn không chùn bước, bỏ qua ánh mắt phẫn nộ của Tiêu Liệt, nhét đống quần áo vào lòng anh, còn cái thứ màu đỏ lóa mắt, khiến người ta sung sướng kia thì... bị cô tiện tay vung lên, bay bay nhẹ nhàng rồi rơi xuống đùi anh.

Ngay sau đó, Đường Hoan trốn nhanh như chớp.

Thấy Đường Hoan nguyên vẹn đi ra, người hầu đứng canh ngoài phòng mới yên lòng.

Lúc nãy nghe thấy tiếng quát, người hầu đã rất sợ sẽ gây ra mạng người.

Cảm ơn trời đất, thiếu phu nhân còn sống đi ra!

Sau khi chạy ra khỏi phòng Tiêu Liệt, Đường Hoan còn không quên quay đầu nhìn cửa phòng anh rồi nở một nụ cười đầy khiêu khích.

Muốn tôi hầu anh tắm rửa? Muốn thấy tôi bối rối?

Trò trẻ con!

Tố chất tâm lý chỉ có thế này, quả thật chẳng đáng để nói!
Bình Luận (0)
Comment