"Tiểu Hoan, cháu lại đưa chồng đi phơi nắng đấy hả?"
Hàng xóm bên cạnh là một đôi vợ chồng già, đầu tóc hoa râm. Mỗi buổi chiều, khi mặt trời ngả về phía tây, hai ông bà lại tay trong tay, dắt nhau tản bộ dưới hoàng hôn. Ánh sáng vàng óng chiếu vào mái đầu bạc, tựa như thần tiên quyến lữ[1] vậy.
[1]thần tiên quyến lữ: cặp đôi thần tiên."Vâng ạ." - Cười tủm tỉm, Đường Hoan đáp.
Rõ ràng là đẩy một người què, không thể đi đứng, thế mà cô còn cười hì hì được. Tiêu Liệt cảm thấy đầu óc cô có vấn đề rồi.
Còn nữa, ai là chồng cô? Không biết xấu hổ!
Tiêu Liệt tức giận, bất bình nghĩ thầm, sắc mặt u ám. Người tinh ý đều có thể nhìn ra được anh đang bực bội, không vui, không cam tâm tình nguyện.
"Đứng ngây ra đấy làm gì? Không phải cô nói đẩy tôi đi tản bộ à? Sao còn chưa đi?" - Tiêu Liệt lạnh lùng trừng mắt.
Cách bà lão nhìn anh và Lâm Dĩ Hoan cứ như đang nhìn con trai và con dâu khiến anh cảm thấy tức giận! Rõ ràng là anh chẳng có gì với Lâm Dĩ Hoan cả!
"Chàng trai trẻ, tạm thời không được như ý là trời xanh muốn tôi luyện cậu, cứ coi như đây là một lần mài giũa, cậu sẽ nhìn ra được rất nhiều điều." - Bà lão hiểu, người trẻ tuổi này gặp tai nạn bất ngờ nên tính tình có chút gàn dở, nhưng không thể vì thế trút giận lên người thân của mình được!
"Bất kể là lúc nào cũng mong cậu đối xử tử tế với cô gái bên cạnh, cô ấy luôn ở bên cậu không rời như vậy là sự nhân từ mà trời xanh ban cho cậu, cũng là tấm lòng của cô ấy. Nếu cậu cứ giẫm đạp lên nó, sớm muộn gì cũng sẽ hối hận!"
Bà lão vô cùng căm phẫn.
Ông lão có vẻ đã sớm quen với tính cách của vợ mình, vội vàng nói lời xin lỗi với Tiêu Liệt sau đó kéo vợ mình đi.
Hai người đã đi xa nhưng tiếng nói chuyện vẫn vọng lại.
Ông lão oán giận: "Bà đó, năm mươi năm trước hay năm mươi năm sau vẫn đều là cái tính tình này." - Tuy là "oán giận" nhưng vẫn không thể giấu nổi sự cưng chiều cùng bất đắc dĩ trong giọng nói.
Bà lão hờn dỗi: "Tính tình của tôi không tốt nhưng ông vẫn có thể nhẫn nhịn đến tận bây giờ đấy thôi. Còn nữa, tôi cũng chỉ muốn tốt cho hai người họ, trẻ tuổi không hiểu chuyện, chẳng biết quý trọng người trước mắt, không cẩn thận sẽ bỏ lỡ!"
"Đúng đúng, biết bà nhiệt tình rồi!"
"Đương nhiên, lúc trước không phải ông thích điểm này của tôi à?"
"......"
Nghe xong, mặt Tiêu Liệt như xuất hiện khí đen vờn quanh.
Người anh cưới là "hàng giả", sao Lâm Dĩ Hoan có thể đem "tấm lòng" cho anh được?
Anh hối hận? Anh có cái gì để hối hận cơ chứ?
Người già cái gì cũng chẳng hiểu còn thích xen vào chuyện không liên quan đến mình!
Tự nhiên bị nghe dạy bảo, còn phải nhìn đôi vợ chồng già tình tứ với nhau, trong lòng Tiêu Liệt nghẹn một đốm lửa giận, mãi không phát ra ngoài được.
Buổi tối.
Đường Hoan xách theo một cái thùng, gõ cửa.
Cùng lúc đó, Tiêu Liệt ngồi ở bàn đọc sách, bình tĩnh xem qua về tình hình sản nghiệp bị thôn tính trong thời gian gần đây của mình.
Tốt, tốt lắm! Toàn những kẻ bỏ đá xuống giếng[1], thừa dịp anh chưa gượng dậy, nhộn nhịp chạy tới đẫm đạp lên anh, hận không thể dìm anh xuống dưới bùn! Ha ha, đến ngay cả cha anh...
Ngay cả cha anh cũng thừa dịp này để xóa anh ra khỏi hội đồng quản trị, thay một tên con riêng nực cười vào!
[1]bỏ đá xuống giếng: vui sướng khi có người gặp họa, cười trên nỗi đau của người khác.Quả thật rất tốt, tốt vô cùng!
Tiêu Liệt vừa cười lạnh, vừa cảm nhận sự buốt giá nơi đáy lòng. Trước giờ anh vẫn biết quan hệ gia đình mình vô cùng mờ nhạt nhưng không nghĩ nó đã mờ nhạt đến mức này! Cái loại mặt hàng chẳng biết đến tình thân như Tiêu Kim Trung, anh có thể không để ý nhưng... anh chưa bao giờ nghĩ, mẹ anh...