Mẹ nó, mang tiếng có quang hoàn mà nữ chính lại phân biệt đối xử như thế
Lâm Dĩ Nhu nhớ rõ sở thích của Trình Ánh và Tiêu Liệt nhưng lại không thể nhớ cô em gái của mình bẩm sinh đã yếu ớt, cần phải kiêng ăn.
Đường Hoan muốn bùng cháy!
Chỉ cắn một miếng thôi mà đầu lưỡi cô đã chết lặng, nước mắt sinh lý lập tức dâng đầy hốc mắt. Cô muốn nhổ thứ trong miệng ra nhưng lại không dám, chỉ có thể miễn cưỡng nuốt vào bụng.
Nhìn thấy biểu cảm lúng túng, nụ cười miễn cưỡng của Đường Hoan, không hiểu vì sao Tiêu Liệt lại càng thấy bực bội hơn.
Đúng lúc này, Đường Hoan đặt đũa sang một bên, cúi đầu nói: "Con ăn no rồi, con ra ngoài hít thở không khí trước." - Dứt lời, cô kéo ghế ra, rũ đầu, nhanh chóng rời đi.
Từ đầu đến cuối, cô không hề ngẩng đầu vì sợ người khác nhìn thấy dáng vẻ chật vật của mình.
Trình Ánh cười khẽ một tiếng, nói với Tiêu Liệt: "A Liệt, tính cách của cậu đến lúc phải sửa lại rồi. Cậu vừa quát một tiếng, tôi thấy mắt em vợ tôi đỏ hết lên rồi.
Đường Hoan nhìn xung quanh sau đó nhanh chóng chạy tới phòng dành cho khách.
Nước nước nước, cô rất cần nước!
Phòng khách ở ngay trước mặt rồi, nhanh lên!
Ai?
Mẹ nó, ai đang kéo tôi?
Đường Hoan vội đến mức dậm chân, không biết ai ở sau kéo tay cô nữa.
"Ơ, Tiểu Hoan Hoan, em làm sao vậy?" - Một người đàn ông trẻ tuổi, mặc áo khoác cao bồi hoàn toàn không phù hợp với hôn lễ, kéo Đường Hoan lại, cười hì hì hỏi.
Vì vội vàng tìm nước nên Đường Hoan không hề chú ý tới ánh mắt chợt lóe lên và tràn đầy kinh hỉ của người đàn ông kia khi mới thấy cô,.
Đường Hoan dậm chân, hơi lè lưỡi, lắp bắp nói: "Nước! Em cần nước..."
Lúc này Vinh Dịnh mới để ý tới đôi môi hơi sưng lên và đôi mắt hồng hồng đẫm nước của cô, giống hệt như một con thỏ.
"Em làm sao thế? Ăn đồ cay phải không?" - Vinh Dịnh vội vàng kéo Đường Hoan vào trong phòng dành cho khách, đổ ra một cốc nước rồi cho thêm đá, đưa cho cô.
Đường Hoan ôm cốc nước không chịu buông tay.
Vinh Dịnh vừa giữ vững cốc nước, không cho cô uống quá nhanh, vừa chọc chọc vào chán cô.
"Chẳng lẽ em chưa biết mình không thể ăn cay à? Biết mình dị ứng với đồ cay còn tham ăn, đầu óc em có hố hả?"
Chọc rồi lại chọc.
Thấy Đường Hoan lè lưỡi thở thư cún con, môi cũng bắt đầu sưng lên, y vừa tức vừa buồn cười, thu tay về.
Sau khi lục lọi trong ký ức, Đương Hoan mới nhớ ra Vinh Dịnh...
Tuy Lâm gia cũng được coi là một đại gia tộc nhưng nhà ông ngoại của Lâm Dĩ Hoan chỉ là một gia đình bình thường, Lâm gia phát tài đều là nhờ cha Lâm và mẹ Lâm dốc sức gây dựng. Vậy nên khi nguyên chủ ở nhà ông ngoại đã quen biết Vinh Dịch.
Vinh Dịch, cái tên này thật tùy tiện, chỉ cần nghe thôi cũng biết khi sinh y ra, cha mẹ y đã vô tâm đến mức nào, đặt tên mà lại lấy cái tên đồng âm với "dễ dàng".
"Vinh Dịch, sao anh có thể trà trộn vào đây?" - Đường Hoan hỏi.
Từ cấp hai, Vinh Dịch bắt đầu ra xã hội, y vẫn luôn cà lơ phất phơ, không đứng đắn. Tuy rằng ở thành phố Lâm, y cũng được người ta gọi một tiếng "Vinh ca" nhưng cũng chỉ là thương mại thổi phồng lẫn nhau[1] mà thôi. Chênh lệch của y với xã hội thượng lưu thật sự rất lớn, cũng không có giao tình gì với Lâm gia, theo lý mà nói, sẽ không thể vào đây được.
Vinh Dịch tức giận gõ lên đầu cô một cái: "Nói chuyện kiểu gì đấy, dù sao thì anh cũng là Vinh ca của em, còn cần trà trộn mới có thể vào đây à?"
"Vậy anh vào bằng cách nào?"
"Anh nịch ông ngoại em, để ông mang theo anh tới!"
[1]商业互吹 (tạm dịch: thương mại thổi phồng lẫn nhau): ngôn ngữ mạng, dùng để chỉ việc khích lệ, tâng bốc đối phương để khiến đối phương vui vẻ. tìm hiểu thêm tại: - ------
Hôm nay mát trời, đăng thêm hai chương:v