Nữ Phụ Pháo Hôi Và Nam Chính Thành Đôi Rồi!

Chương 4

6

Sáng hôm sau, ta bị hương thơm của cháo ngọt đánh thức.

Phó Chỉ Xuyên đã sớm chỉnh trang gọn gàng, y phục ngay ngắn, ngồi bên mép giường. 

Trên chiếc bàn thấp cạnh hắn đặt một bát cháo nóng hổi, hơi nóng tỏa ra nghi ngút.

Thấy ta tỉnh dậy, hắn khẽ cong môi, cúi người in một nụ hôn nhẹ lên môi ta.

"Sớm a, Oanh Oanh."

"Phu quân, sớm a."

Ta đưa tay vòng qua cổ hắn, chủ động hôn lên môi hắn một cái.

Suốt một năm thành thân, mỗi buổi sáng chúng ta đều như thế này mà thức dậy.

Thậm chí có lần, thím Lưu nhà hàng xóm mang bánh đến tặng, lại tình cờ bắt gặp cảnh Phó Chỉ Xuyên đang giúp ta mặc y phục.

Từ đó, danh tiếng "nô thê" của hắn liền truyền xa. 

Ai ai cũng khen số ta tốt, có thể cưới được một phu quân vừa tuấn mỹ lại vừa biết thương thê tử.

Nhưng ta không khỏi tự hỏi, tương lai, hắn cũng sẽ đối xử như thế với Tống Nhược Vi sao?

Cả buổi sáng, tâm trí ta bị những suy nghĩ ấy quấn lấy không buông.

Sau khi rửa mặt chải đầu xong, ta ngồi nhấp từng ngụm cháo, đầu óc vẫn mãi trôi dạt tận nơi nào.

Phó Chỉ Xuyên thấy ta tâm bất tại yên, liền vươn tay giúp ta lau đi hạt cơm dính bên khóe môi.

"Oanh Oanh đang nghĩ đến chuyện tối qua sao?"

Ta gật đầu:

"Ừm, phu quân hóa ra có gia quyến, vậy mà chưa từng nhắc với ta."

Hắn bất đắc dĩ thở dài:

"Thân thế ta có chút phức tạp, đợi sau khi hồi kinh, ta sẽ kể tường tận cho nàng nghe."

"Đừng giận được không?"

Thấy ta vẫn còn ủ dột, hắn dứt khoát ôm ta vào lòng, nhẹ giọng dỗ dành:

"Oanh Oanh?"

Ta buồn bực đáp:

"Chàng vẫn luôn giấu ta..."

Phó Chỉ Xuyên còn chưa kịp mở miệng giải thích, bỗng nghe thấy tiếng "vút" vang lên, một mũi tên sắc bén xuyên thẳng qua cửa sổ, cắm phập vào khung gỗ, tạo nên một tiếng động không nhỏ.

Ta giật nảy mình, còn tưởng kẻ thù của hắn tìm đến tận cửa. 

Nhưng nhìn kỹ, trên thân tiễn có buộc một phong thư.

Phó Chỉ Xuyên nhanh chóng gỡ thư xuống đọc.

Sau khi xem xong, sắc mặt hắn lập tức trầm xuống, vẻ nghiêm túc hiếm thấy hiện rõ trong đáy mắt.

Ta thấp thỏm hỏi:

"Phu quân, có chuyện gì xảy ra sao?"

Hắn gật đầu:

"Mẫu thân ta lâm bệnh, ta cần lập tức hồi kinh."

Nói đoạn, hắn nghiêm túc nhìn ta:

"Oanh Oanh, ta để lại ám vệ bảo vệ nàng, nàng cứ ngoan ngoãn chờ ta trở về."

Nghe vậy, tâm ta bỗng dâng lên một tia mừng rỡ.

Trong đầu, một kế hoạch đào tẩu lập tức hình thành.

Ta vươn tay ôm lấy eo hắn, giả vờ luyến tiếc, giọng nói chất chứa u oán:

"Phu quân, chàng đi như thế này… có phải sẽ không quay lại nữa không?"

Phó Chỉ Xuyên cúi đầu, nhẹ nhàng đặt lên trán ta một nụ hôn, giọng nói dịu dàng trấn an:

"Đừng suy nghĩ lung tung, xử lý xong chuyện kinh thành, ta nhất định quay lại đón nàng."

"Được rồi."

Ta vùi vào lòng hắn, lặng lẽ tận hưởng khoảnh khắc cuối cùng này.

Bình Luận (0)
Comment