Nữ Phụ Thêm Kịch Hằng Ngày

Chương 73

Editor: -JL-

-------------------- (❁'◡'❁)

"Chưa chắc đâu, hai người còn trẻ nhiều thứ không hiểu chuyện. Nếu thật sự tiểu thư Bạch mà mang thai, còn cần phải kiêng nhiều thứ." Dì Vương nghiêm túc nói.

Lúc đầu không có nghĩ tới, nhưng nghe dì Vương nói thế này, Bạch Túc Túc đột nhiên có chút chột dạ. Nghĩ lại thì tháng này bà dì của cô hình như không có tới.

Vừa muốn nói gì đó, cánh tay của cô bỗng nhiên bị Phó Sâm tóm lấy, anh đứng lên, thần sắc cực kì nghiêm túc: "Đi bệnh viện."

Vốn muốn nói không cần, nhưng nhìn dáng vẻ không thèm để câu nói của cô vào tai, Bạch Túc Túc chỉ đành đem lời sắp nói ra khỏi miệng nuốt xuống.

Cho dù như thế, cô vẫn cảm thấy hơi bồn chồn. Theo Phó Sâm đến bệnh viện, xét nghiệm kiểm tra một hồi kết qua rất nhanh đã có. Cô cũng không tin mình sẽ mang thai, bởi cô chưa chuẩn bị tốt cho việc làm mẹ. Cho nên lúc bác sĩ nói ra hai từ "chúc mừng", cả người cô như lạc vào cõi mộng.

Không biết cô đã trở về thế nào, thật lâu sau, Bạch Túc Túc vẫn còn ngơ ngác cầm lấy tờ giấy xét nghiệm, ngẩn ngơ nhìn vào dòng chữ trên ấy, một hồi vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh. Cho tới khi điện thoại đột ngột vang lên, Bạch Túc Túc giật nảy mình, đi tới cầm điện thoại lên xem thì phát hiện là ông nội Phó Sâm gọi đến.

Đột nhiên có chút khiếp đảm, do dự một chút, cô vẫn sững sờ kết nối. Trong chốc lát, bên kia liền truyền tới một tiếng cười ngập tràn vui vẻ: "Ha ha, đại hỉ đại hỉ! Ông vui quá đi mất! Không nghĩ tới vừa qua tuổi thọ liền được ôm ngay đứa chắt đầu lòng! Lần này ông nhất định phải quyên góp mấy chục triệu cho cơ quan từ thiện, tích lũy phước lành cho con cháu mới được." 

Niềm vui sướng của người già cho dù là Bạch Túc Túc ở cách hai mặt điện thoại vẫn có thể cảm nhận được. Tiếng cười đối diện vẫn không ngừng vang lên, không kịp đợi cô nói chuyện, Phó Lâm Năm đã vội tiếp lời:" Không được, ông phải ăn chay niệm phật đến khi đứa chắt ra đời, Phó gia nhà ông vẫn luôn là đơn truyền, Túc Túc, cháu nhất định phải sinh nhiều mấy đứa. Còn nữa, cháu nhật định phải dưỡng thai thật tốt, cả mẹ lẫn con. Nhớ kỹ để tên tiểu tử Phó Sâm gọi mấy chuyện gia dinh dưỡng về nhà sẵn, cháu muốn ăn cái gì nhất định phải nói. Tuyệt đối đừng bỏ đói chắt của ông. À, không được, sáng mai nhất định ông phải qua nhà thăm cháu!"

Một tràng câu nói cứ thế truyền tới, Bạch Túc Túc căn bản không nói được câu nào, chỉ vâng vâng dạ dạ vài tiếng. Cho đến khi điện thoại bị cúp, cô vẫn còn ngây ngốc xoa xoa bụng mình, cô thật sự đã mang thai sao?

Bỗng nhiên quanh hô hấp xuất hiện thêm một mùi thơm, cô sững sờ nhìn về phía người đàn ông đang bưng chén canh xương hầm đi tới. Một bên tay Phó Sâm bưng canh, còn tay kia cầm một chồng sách thật dày, có thể thấy lờ mờ được mấy chữ 'Sổ tay bảo vệ sức khỏe và dinh dưỡng cho phụ nữ mang thai'.

"Ăn hết chén này."

Phó Sâm để ở một bên, cúi đầu chăm chú nhìn sách. Bộ dáng nghiêm túc như anh đang ký một hợp đồng mấy trăm triệu vậy, thỉnh thoảng còn cau mày, tựa hồ không hiểu ở một số chỗ.

Bạch Túc Túc ngập ngừng, cô nằm mơ cũng không nghĩ tới Phó Sâm thế mà chăm chú đọc hết sổ tay sức khỏe cho phụ nữ? 

Nhưng khi nhìn qua chén canh bên cạnh, mặt mày cô lập tức nhăn lại thành một cục, thống khổ nhìn Phó Sâm, làm nũng nói: "Thôi~ em không ăn có được không?"

Phó Sâm đi đến bên cạnh Bạch Túc Túc, ánh mắt khóa chặt trên cái bụng phẳng lì ấy của cô, khuôn mặt lạnh lùng có chút nhu hòa, nhưng giọng nói vẫn chắc nịch như cũ, không cho phép cô cự tuyệt: "Không thể."

Bạch Túc Túc: "..."

"Nhưng mà em không muốn ăn, chỉ cần ngửi thôi đã buồn nôn rồi. Em nghe nói không nên ép buộc phụ nữ mang thai ăn quá nhiều, như vậy đứa trẻ phát dục nhanh quá cũng không tốt." Bạch Túc Túc nhắm tịt mắt, hai tay ôm bụng lăn lộn mấy vòng trên giường, khuôn mặt nhăn nhó phụng phịu.

Nhìn động tác tùy ý đó của Bạch Túc Túc, Phó Sâm nhíu mày, không vui cúi người níu giữ cánh tay của cô, tay kia đỡ lên vùng bụng bằng phẳng, thần sắc nghiêm túc: "Về sau không cho vận động mạnh, mỗi ngày nhất định phải ăn một chén canh hầm xương. Ngày mai bác sĩ tâm lý sẽ bắt đầu qua hỗ trợ điều chỉnh tâm lý cho em, mọi lịch trình của em lập tức cho dừng tất cả."

Bạch Túc Túc: "..."

Tại sao người khác mang thai chính là bảo bối, còn cô mang thai càng mất nhân quyền?

Nghĩ đến phụ nữ mang thai cần phải giữ vững tinh thần vui vẻ, Phó Sâm ngừng một chút, ánh mắt nhẹ nhàng sờ sờ đầu cô, thấp giọng nói: "Trừ mấy cái này ra, em muốn làm gì cũng được."

Vừa đánh vừa xoa sao thì có gì vui chứ?

Bạch Túc Túc bĩu môi, bỗng nhiên tiến tới ôm cánh tay anh: "Vậy... đi xem phim thì sao?"

Phó Sâm: "..."

Ánh mắt của cô quá sáng rực, bên trong đều là hy vọng chờ đợi. Anh trầm mặc một hồi, cuối cùng hạ quyết tâm, môi mỏng khẽ mở: "Được."

"Thật không?" Bạch Túc Túc không dám tin lung lay cánh tay của anh, tựa hồ không nghĩ tới anh lại đồng ý dễ dàng như vậy.

"Không." Phó Sâm có chút bất đắc dĩ nhìn xuống cuốn sách trong tay, anh xem nghiêm túc tới nỗi so với xem hợp đồng trăm triệu còn nghiêm túc hơn.

Bạch Túc Túc chỉ cảm thấy nhân sinh của mình như đến ngày tận thế, cứ không được, không được, không được. Cũng không biết nghĩ đến cái gì, cả khuôn mặt nhỏ nhắn xụ xuống một đống, không khỏi vụиɠ ŧяộʍ liếc mắt nhìn người đàn ông bên cạnh: "Anh là bởi vì đứa bé mới chăm lo cho em như vậy đúng không?"

Trên sách nói phụ nữ mang thai thường suy nghĩ nhiều, Phó Sâm cũng nhìn ra, nghe cô nói vậy chỉ cúi người ép cô dưới người mình, bàn tay lớn áp nhẹ lên phần bụng của cô, giọng nói trầm thấp: "Vậy cũng phải xem mẹ của đứa bé là ai."

Giọng nói trầm thấp từ tính vang lên bên tai không khỏi khiến cho Bạch Túc Túc có chút giật mình trong lòng, khuôn mặt trắng nõn xuất hiện một mảng hồng hồng, khóe miệng không tự giác cong lên một độ cong hoàn mỹ, cứ như vậy chôn đầu vào ngực anh không nói lời nào. Hiển nhiên là đã bị lời của anh làm cho rung động.

"Uống canh đi."

Giây lát, cùng một giọng nói cứ thế vang lên, thần sắc Bạch Túc Túc sụp đổ, cứ như vậy nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt. Cảm động không quá ba giây có lẽ chính là tâm tình của cô trong thời khắc này.

Giống như phải uống thuốc đắng vậy, tuy Bạch Túc Túc ngán nhưng vẫn miên cưỡng nhắm mắt ăn một hơi hết canh trong chén. Sau đó quấn lấy Phó Sâm đòi đi xem phim, bất quá cái người đàn ông luôn luôn khiêm tốn này lại muốn mang thêm vài người vệ sĩ, nói là vì suy nghĩ cho an toàn của cô.

Quá khoa trương! Đi như vậy còn xem phim cái gì nữa, là người khác xem cô còn có lý hơn.

Cuối cùng hai người vẫn không đi xem phim. Sau khi hoàn toàn tiếp nhận tin tức chính mình mang thai, cô lại gọi điện thoại thông báo cho ông nội. Bạch Côn nghe được tin cô thì xúc động, thuận tiện nói hai ba câu về tình trạng của Bạch Quốc Hoa, cũng dần chuyển biến khả quan hơn, thỉnh thoảng cũng có ý thức, tin tưởng rất nhanh sẽ tỉnh lại.

Bạch Côn cũng nói sớm thôi ông sẽ trở về, còn dặn cô chú ý thân thể. Bất quá coi như cô không có chú ý cũng rất khó khăn, bởi vì Phó Sâm nhìn cô như gà mẹ vậy, giám sát gắt gao. Bình thường cô chạy hai bước vội lên lầu anh liền lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, thật như cô chạy hai bước là con không còn vậy.

Ngày hôm sau Phó Sâm cũng không đến công ty, cơ bản đều là ở nhà xử lý mọi việc, giống như nhất định phải từng giây từng phút nhìn chằm chằm cô mới được. Đến khi Phó Lâm Năm tới nhà, đằng sau còn có một người đàn ông lạ lẫm trẻ tuổi đi theo. Vừa nhìn thấy cô, người già lập tức vui vẻ ra mặt nhanh chân đi tới. Bước chân vững vàng chẳng hề giống với độ tuổi 80 của ông.

"Ông nội..."

"Ây ây, đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích!" Phó Lâm Năm vội vàng phất tay, ngăn cô từ trên ghế đứng dậy, sau đó thận trọng tới gần cô: "Con bây giờ đang mang thai, nhất định phải thật cẩn thận mọi hành động. Cái tên Phó Sâm này cũng thật là vô ý quá đi, vợ có thai cũng không biết trải thảm lông cừu trên sàn nhà cho vợ. Biết ngay giao hết cho thằng nhóc này làm là chẳng đâu vào đâu hết mà!"

Bạch Túc Túc: "..."

Nhìn người gia đang khẩn trương trước mặt, Bạch Túc Túc cũng dở khóc dở cười, không hổ là ông nội của Phó Sâm, ông cháu giống nhau như đúc. Bởi vì trước đó Phó Sâm cũng đã từng nói như vậy, nhất định phải trải thảm lông cừu hết hành lang và phòng ngủ, chỉ là hiện tại phòng khách không có trải mà thôi. Bất quá ông nội đã nói vậy rồi, xem ra trong nhà nơi nào cũng đều phải lót thảm lông cừu mất thôi.

"Ông đừng suy nghĩ nhiều, con ngẫu nhiên mới lên phòng khách tí mà thôi. Bình thường con đều nằm trong phòng ngủ, mà phòng ngủ đã lót thảm đầy đủ hết rồi, ông có thể yên tâm." Bạch Túc Túc ngượng ngùng cúi đầu, bên tai còn có chút ửng đỏ.

Trong phòng khách rộng lớn, Phó Sâm vẫn ngồi xử lý văn kiện, thỉnh thoảng còn ngước mắt nhìn Bạch Túc Túc ở bên kia. Ngược lại là người đàn ông mặc âu phục màu xám theo Phó Lâm Năm đến đây bỗng nhiên đi lên lên trước, nhướng mắt thích thú nhìn Phó Sâm nói: "Mới bao lâu không gặp mà cậu đã có đứa bé luôn rồi?"

Cái tốc độ tên lửa gì vậy?

"Quên giới thiệu cho cháu, đây là Lâm Trị, tiểu tử này mấy năm nay vẫn luôn ở nước ngoài giúp ba mẹ nó làm ăn. Lần này đặc biệt về nước dự đám cưới của hai cháu. Mà cũng lớn như vậy rồi nhưng ngay cả đối tượng cũng chưa có, điểm này chính là không bằng Phó Sâm nhà ông rồi." Phó Lâm Năm cau mày cảm thán một câu.

Dứt lời, Bạch Túc Túc kém chút không có cười ra tiếng, bất quá cô cũng có ấn tượng với người này. Anh ta chính là đứa bạn thiếu gia thuở nhỏ với nam chính, thẳng đến phần kết của truyện mới được xuất hiện một lần, hiện tại cũng coi như là ra sân sớm.

Nghe vậy, Lâm Trị cũng chỉ cười một tiếng, ánh mắt cũng có chút bất đắc dĩ. Lâm Trị vốn cho rằng Phó Sâm cùng Bạch Túc Túc chính là bằng mặt không bằng lòng, dù sao người anh em này của anh ta cũng không thích miễn cưỡng chính mình, nên mới hợp tác ngoài mặt một chút. Ai ngờ thằng bạn này lại tốc chiến tốc thắng như vậy. Không những sắp kết hôn mà ngay cả đứa bé cũng đã có. Càng quá đáng hơn là đến giờ mới thông báo cho anh ta biết!

"Đồ của tôi đâu?" Phó Sâm nhàn nhạt nhìn Lâm Trị, không để ý đến ánh mắt đang lên án của anh ta.

Thấy thế, Lâm Trị miễn cưỡng lấy ra từ trong túi một cái hộp ném lên bàn, nhíu mày nói: "Mới nghiên cứu ra từ tuần trước, để làm ra nó mà tôi tiêu hao không ít khí lực đấy."

Phát hiện hai người còn có chuyện muốn nói, Bạch Túc Túc cũng không quấy rầy bọn họ, cô đứng dậy đi về phòng, chỉ là vừa về đến phòng, Chu tỷ liền gọi điện thoại tới.

Khi cô vừa nhấn kết nối, bên kia liền truyền tới giọng nói vui mừng: "Chị có một tin tốt cũng tin xấu, em muốn nghe cái nào trước?"

Nằm ở trên giường xem tạp chí, Bạch Túc Túc hiếu kỳ hỏi vào điện thoại: "Tin tức xấu?"

Dứt lời, đâu bên kia điện thoại lấp tức vang lên một giọng nói nghiêm túc: "Hôm nay cấp trên truyền xuống lệnh đình chỉ tất cả lịch trình của em trong 1 năm kế tiếp, có phải em lại cãi nhau với Phó tổng không?"

Còn tưởng là chuyện gì, Chu tỷ nói vậy Bạch Túc Túc cảm thấy hơi muốn cười, cô thà cãi nhau còn hơn bị kèm cặp từng li từng tí kiểu này.

"Em với anh ấy vẫn tốt, chỉ là em mang thai rồi."

Khi cô nói xong, đầu bên kia điện thoại trầm mặc một hồi sau đó lập tức truyền đến một trận tiếng thán phục khó tả bằng lời: "Cái này... thật sự là đại hỉ. Chúc mừng, chúc mừng em, mấy cái lịch trình đó cho dừng hết, an toàn mẹ và bé là quan trọng nhất."

Hiện tại câu đầu tiên mọi người nói với cô đều là câu "chúc mừng", Bạch Túc Túc đã nghe nhiều nhưng vẫn có chút ngượng ngùng ho nhẹ một tiếng: "Vậy tin tức tốt thì sao?"

Nói đến đây, Chu tỷ càng thêm hứng thú, đột nhiên cười mỉa một tiếng: "Còn cái gì nữa, chị nghe nói Tô Nguyệt bị người đàn ông nhà ba đời làm quân nhân đá vào một xó. Cô ta thế nhưng trước đó đắc tội không ít người, hiện tại trên mạng nhiều người bôi đen cô ta như vậy, bộ phận quan hệ xã hội cũng không có hành động gì. Quả báo của cô ta đúng là đáng đời!"

Lướt một vòng trên mạng, Bạch Túc Túc phát hiện trên mạng chửi bới Tô Nguyệt rất nhiều, chửi luôn hình tượng của cô ta bởi cô ta đi theo con đường quyến rũ táo bạo. Cô cũng không ngờ Tô Nguyệt lại bị Vệ Kỳ đá, kỳ thật cô nghĩ Vệ Kỳ không phải là người như vậy, chẳng lẽ hào quang mary sue của nữ chính đã hết hiệu lực?

"Bất quá Mục Hạo nghe nói cũng bị người nhà ép hôn cùng một thiên kim tiểu thư danh giá nào đó. Mà Tô Nguyệt từng đắc tội với nhiều người, bây giờ không còn đạo diễn nào dám mời cô ta về tổ kịch."

Giọng điệu Chu tỷ cười trên nỗi đau của người khác, bất quá chuyện bên trong chỉ có đương sự mới hiểu. Bạch Túc Túc cảm thấy Tô Nguyệt phải làm ra hành động gì không thể tha thứ mới có thể khiến cho Vệ Kỳ tức giận như vậy.

Nghĩ đến những chuyện trước kia cô ta làm với mình, Bạch Túc Túc đột nhiên hừ lạnh một tiếng, nói vào trong điện thoại: "Trước giờ cô ta cũng cứ thích bôi đen em, bây giờ bị nhiều người bôi đen, chửa rủa như vậy, cũng vừa lòng em lắm. Nghiệp quật!"

-11/12/2021-

xxxxxxxxxxxx

Editor -JL-: Cầu góp ý (✿◡‿◡) - Mong ủng hộ (✿◡‿◡) - Theo dõi tớ để tiếp thêm động lực nhé, cảm ơn các cậu (✿◡‿◡)- 

Bình Luận (0)
Comment