Nữ Phụ Thuần Ái Văn

Chương 71

Edit+Beta: Đặc Lôi Tây

Nghi thức quán đỉnh được bố trí tại một mảnh đất trống sau núi Thiên hạ đệ nhất chùa.

Thời điểm Tống Giản đến nơi đã nhìn thấy rất nhiều tăng nhân ngồi trên đất và rất nhiều hoa sen được trải xung quanh.

Tại vị trí trung tâm, có một nơi được vây quanh bốn phía bởi những chiếc gương lớn bằng thủy ngân, nhìn chẳng khác gì bình phong.

Kính thủy ngân ở cổ đại rất hiếm thấy, huống chi còn có kích thước lớn như vậy. Có lẽ chỉ khi sử dụng đồ vật trân quý nhường ấy mới có thể khiến người khác cảm thấy nghi thức này uy nghiêm, trịnh trọng và đặc thù, bất phàm bao nhiêu.

Tống Giản được Vân Chử dẫn đi vào khu vực bị gương vây kín mới phát hiện, bên trong có một tòa đài sen.

Sau khi ngồi xuống đài sen, bốn phía liền vang lên tiếng tụng kinh của các tăng nhân, cũng là thanh âm cầu phúc cho nàng. Cách đó không xa có đặt một chiếc bình sứ trắng tinh như tuyết đựng đầy nước sạch, trên mặt nước có một gáo gỗ vô cùng độc đáo nổi lềnh bềnh. Gáo gỗ kia được khắc thành đầu một con voi. Nếu quan sát từ bên cạnh, mặt ngoài của gáo như lỗ tai của voi, còn cái mũi thật dài lại chính là tay cầm.

Tống Giản trong lòng hoài nghi, đầu con voi kia là tượng trưng cho Phạn Thiên.

Ngài quản lý sự cân bằng và sáng tạo.

Một nhóm chú tiểu với diện mạo trắng trẻo đáng yêu đi theo Vân Chử và Tống Giản bước vào bên trong căn phòng gương. Bọn họ đứng phía sau Tống Giản, xếp thành một nửa vòng tròn.

Một bé ôm vòng hoa được đan từ nhiều hoa tươi đủ màu sắc; một bé cầm một thanh bảo kiếm; một bé cẩm cung tiễn; một bé cầm cây đinh ba; một bé cẩm rìu; còn những bé còn lại đều cầm một đoá sen trắng to bằng một cái tô.

Rất nhanh, giờ lành đã đến. Tống Giản ngồi trong không gian bốn phía toàn là gương, trong tiếng niệm kinh không dứt, đột nhiên nghe thấy có người thổi tù và.

Đi cùng với tiếng tù và trang nghiêm trầm thấp kia, ánh mặt trời sáng ngời đồng thời từ ba chiếc gương chiếu lên người nàng. Tống Giản theo bản năng nhắm hai mắt lại, chỉ trong chớp mắt lại cảm nhận được một sự nóng rực.

Cũng may rất nhanh đã có người đổ một gáo nước tưới từ đỉnh đầu nàng xuống, mang đến một sự thoải mái mát mẻ. Tống Giản thử mở mắt ra, liền thấy được trong mặt gương đối diện, chính là bộ dáng hiện tại của mình...

Trong gương, nữ tử mặc một bộ áo trong màu trắng, mái tóc dài màu bạc không được vấn lên, rối tung xõa xuống, lại cơ hồ hoà làm một với ánh sáng lộng lẫy đang bao vây lấy nàng, như thể nàng vừa dục hỏa trùng sinh.

Làn nước trong tưới xuống mái tóc dài của nàng, thấm ướt hàng mi mảnh dài như những dòng lệ, khiến nàng càng thêm đáng thương, yếu ớt. Dòng nước chảy dọc theo gương mặt trắng nõn tinh tế xuống chiếc cổ thon dài, thấm ướt bộ quần áo màu trắng, khiến vải dán sát trên da thịt, mơ hồ lộ ra thân thể đẫy đà.

Mà mái tóc bạc sau khi bị làm sũng ướt càng như thể một tấm lụa mềm mại, lóng lánh như sóng nước.

Tống Giản nhìn chằm chằm mình trong gương, phảng phất như nhìn thấy một con người khác của nàng đang gào khóc, phát tiết hết thảy đau khổ mà bản thân đã trải qua.

Chú tiểu cầm vòng hoa, giờ phút này đi đến trước mặt Tống Giản sau đó đeo vòng hoa tươi vào cổ nàng.

Như thể đang cho cổ vũ, cho hy vọng, lại như một phần thưởng vì nàng vẫn tiếp tục sống đến hiện tại.

Ba chú tiểu cầm bảo kiếm, tam xoa kích và rìu, đi đến phía sau Tống Giản, đứng hai bên trái phải. Các em giơ cao pháp khí trong tay trên đỉnh đầu nàng theo ba phía khác nhau, với thần sắc trang nghiêm mà đập chúng vào nhau, phát ra những tiếng leng keng trong trẻo.

Vũ khí kia nhảy múa vì nàng, như đang nói, bất luận nguy nan thế nào, chắc chắn sẽ luôn có một sức mạnh phi phàm cứu vớt nàng.

Khi nhìn gần, Tống Giản mới phát hiện, trên thân bảo kiếm, rìu và đinh ba đều có khắc hình đầu sư tử sinh động như thật.

Sau đó, chú tiểu cầm cung tiễn tiến lên, mỗi hướng Đông Tây Nam Bắc bắn một mũi tên, như thể nhắc nhở thần linh, nơi này có người khao khát được đến sự quan tâm và cứu rỗi.

Đợi bọn họ kết thúc, Vân Chử mới dừng lại hành động tưới nước. Tống Giản thông qua mặt gương nhìn thấy y nhận lấy một đoá sen trắng do chú tiểu bên cạnh đưa qua, sau đó từ đỉnh đầu nàng, nhẹ nhàng buông lỏng tay.

Đoá sen trắng nở rộ kia cứ thế rơi vào lòng nàng, như sự thương xót và ban ân của thiên thần từ trên trời giáng xuống.

Tống Giản không khỏi đem đóa hoa sen chẳng khác gì đám mây kia ôm trong tay. Khi Vân Chử duỗi tay nâng nàng dậy, luồng sáng kia vẫn chưa tan đi. Trong gương, dung mạo của hai người toàn khác hẳn với nam nữ bình thường, lại xứng đôi chẳng khác gì một đôi trai tài gái sắc.

Bầu không khí thực hiện nghi thức trang nghiêm vốn đã khiến lòng người chấn động, trong muôn vàn tiếng tụng kinh, càng khiến người khác cảm thấy bản thân trở thành trung tâm của thế giới. Nếu là trên trời thật sự có thần minh, có lẽ cũng có thể khiến ngài chú ý và dõi mắt nhìn xuống.

Tống Giản vô tình đối diện với ánh mắt của Vân Chử, nhất thời cảm thấy bộ dáng tóc bạc đồng tử nhạt đầy xuất trần kia của y, chẳng khác gì hóa thân của thiên thần khi hạ phàm.

Nhưng trong lúc nàng thất thần, không biết vì sao Vân Chử cũng luôn nhìn chăm chú nàng, không hề dời mắt.

Đến tận khi chú tiểu bên cạnh nhận ra điểm khác thường, em khẽ kéo góc áo Vân Chử. Lúc này y mới rũ mắt, quay mặt đi, bắt đầu tiến hành bước tiếp theo...

Vị Phật tử này khẽ nâng cánh tay Tống Giản, kéo nàng đi về phía trước.

Những chú tiểu ban đầu tay cầm hoa sen liền lần lượt đi đến trước mặt Tống Giản, đặt hoa sen dưới chân nàng.

Tống Giản do dự một chút, nhìn về phía Vân Chử, không chắc chắn nhỏ giọng hỏi, "Bước lên sao?"

Vân Chử khẽ gật đầu, "Ừm" một tiếng, dịu dàng đáp, "Bước lên đi"

Y nhẹ giọng nói, "Đạp lên hoa sen đi về phía trước đi"

Vân Chử đỡ Tống Giản, một đường đạp lên hoa sen mà đi, khi họ sắp sửa ra khỏi vị trí trung tâm bị gương vây quanh, Tống Giản mới phát hiện, nơi này còn có hai chú tiểu, bé bên trái cầm một dải tơ lụa màu đỏ như lửa, bé bên phải cầm một miếng vải che đầu cùng màu, đang chờ bọn họ tiến đến.

Vân Chử nhận lấy dải tơ lụa, khoác lên quần áo màu trắng đã ướt sũng do bị xối của Tống Giản, sau đó y dùng dải sa mỏng màu đỏ, nhẹ nhàng che trên đỉnh đầu nàng.

Tống Giản muốn mở miệng hỏi, đây ngụ ý "hồng trần" sao?

Nhưng khi ra đến bên ngoài, tiếng tụng kinh càng lớn hơn nên nàng không hề lên tiếng.

Tay Vân Chử nhẹ nhàng nắm lấy dải sa bên hai má nàng. Y nhìn chăm chú vào đôi má vì phản chiếu hồng sa mà có vẻ hồng nhuận, kiều diễm tựa hoa hồng kia, khẽ khàng cất tiếng, "Chiếu sáng sự u ám, thanh tẩy cơ thể, dục hỏa trùng sinh, thể xác và tinh thần hoàn mỹ*"

(*Gốc, 光耀其秽,莲濯其身,浴火重生,身心无瑕)

Nói tới đây, lại có một chú tiểu mang một đĩa chu sa đến.

Vân Chử hơi nhúng đầu ngón tay vào đĩa thuốc màu đỏ thắm kia, sau đó chấm lên trán Tống Giản.

Nàng theo bản năng nhắm hai mắt lại, cảm nhận đầu ngón tay từ phần chân tóc trên cao nhẹ nhàng vuốt xuống giữa mày.

"Mọi chuyện trước đây đều đã là quá khứ, ngày mai chính là sự khởi đầu cho một tương lai mới. Quên đi tất cả, làm lại từ đầu*"

(*Gốc, 昨日种种,譬如昨日死;今日种种,譬如今日生, trích từ 了凡四训, Liễu Phàm Tứ Huấn, này Tây dịch theo ý nghĩa thôi nha)

Nghe xong những lời này, lúc này hàng mi Tống Giản mới có chút run rẩy, đôi mắt mở ra.

Nàng nhìn nam nhân với thần sắc nhàn nhạt trước mặt, trong lòng tràn ngập một sự cảm động khó lòng giải thích.

Sự dụng tâm và long trọng của lần nghi thức này, cơ hồ khiến nàng cảm thấy có chút hổ thẹn. Nếu vị thiên hạ đệ nhất mỹ nhân chân chính kia có thể trải nghiệm được nghi thức này, nàng ấy sẽ thoải mái hơn một chút sao?

Tống Giản không thể đưa ra kết luận, bởi vì nàng không thể thay nàng ấy trả lời bất luận vấn đề gì.

Nhưng nàng vẫn không kiềm được ôm lấy Vân Chử.

Nếu hiện tại không phải thế giới cổ đại mà thế giới tây huyễn, Tống Giản có lẽ sẽ trực tiếp cảm khái nói, "Ngươi thật sự quá tốt, cục cưng!".

Bất quá, có lẽ vì ban nãy bị ánh mặt trời trực tiếp chiếu vào, khi mặt nàng dán vào mặt Vân Chử, Tống Giản cảm thấy độ ấm của y có chút cao hơn bình thường.

Y an tĩnh để nàng ôm lấy, không quan tâm nhóm chú tiểu chung quanh nhìn một màn này mà kinh ngạc mở to mắt, nhưng Tống Giản thấy y vẫn luôn không ôm lại mình, trong lòng ngược lại cảm thấy đối phương quả nhiên là một thân sĩ chú ý đúng mực lại cực kì lễ phép.

Nàng mỉm cười buông y ra, cảm giác đây sẽ là "món quà" đưa tiễn khó quên nhất trong tất cả những thế giới mình từng trải qua.

Nhưng khi Tống Giản thấy hai mắt có chút ướt, mới vừa nói xong câu "cảm ơn ngươi", đột nhiên từ bốn phương tám hướng, không biết từ đâu lại có rất nhiều viên đạn kì lạ ném vào đám đông.

Những viên đạn đó nhanh chóng toả ra những làn khói đen kịt, phút chốc, tiếng tụng kinh ban nãy còn đều nhịp, khiến người cảm giác bản thân đang được linh sơn đại Lôi Âm Tự tinh lọc, tức khắc bị hàng loạt tiếng sặc sụa cắt ngang.

Vân Chử thần sắc biến đổi, lập tức nói với nhóm chú tiểu bên cạnh, "Chạy mau!"

Đệ tử của thiên hạ đệ nhất chùa đều tập võ từ nhỏ, nhóm chú tiểu kia thoạt nhìn nhỏ tuổi nhưng đều có chút võ nghệ phòng thân. Còn Tống Giản, người một chút võ công cũng không biết, mới là người nguy hiểm nhất.

Vân Chử một tay ôm nàng vào lòng, muốn nhanh chóng mang nàng rời đi. Nhưng lúc này, màn khói đen dày đặc đã hoàn toàn lan rộng, đừng nói đến việc nhìn rõ người cách ba bước, không biết khói đen kia được chế tạo thế nào, chỉ cần mở mắt liền sẽ cảm thấy cay rát, căn bản không nhìn rõ được gì.

Giọng Nam Cung Thuần không biết từ đâu truyền đến, mang theo vẻ trào phúng và ngạo mạn, "Trong thiên hạ không phải chỉ mình ngươi biết dùng dược đâu, Nam Cung Tĩnh"

Chỉ chốc lát sau, màn sương đen không còn lan rộng như ban đầu nữa, nhưng dù bị gió dần thổi tan, cũng đã để lại độc.

Vân Chử bên cạnh lảo đảo ngã xuống đất, Tống Giản mơ hồ có một loại dự cảm không tốt...

Chẳng lẽ... đây chẳng lẽ là loại độc dược khiến người có nội lực càng thâm hậu thì trúng độc càng nặng sao??

Nói cách khác, vì sao nàng không bị gì cả?

Đợi đến khi màn sương đen hoàn toàn tan đi, quả nhiên sau núi hai bên trái phải, nằm rạp một đám người.

Thiên hạ đệ nhất chùa dù cao thủ nhiều như mây, dưới ảnh hưởng của độc dược này cũng chỉ có thể bị đánh bại. Trong khoảng thời gian ngắn, người có thể đứng thẳng chỉ còn một mình Tống Giản.

Lúc này, đám ám vệ Ma giáo mới sôi nổi xuất hiện, bắt đầu bao vây xung quanh.

Mà Nam Cung Thuần ngồi trên xe lăn, lạnh lùng nhìn Vân Chử đang bảo vệ Tống Giản đứng bên cạnh, hắn hơi nhướn mày nói, "Phu nhân mặc hồng y là vì biết ta hôm nay sẽ đến, chuẩn bị gả cho ta sao?"

Tống Giản đứng lên, Vân Chử dùng chút sức lực cuối cùng, nắm lấy cổ tay nàng.

Nhưng vì đã quá mức yếu ớt, nên mặc kệ cố gắng thế nào, bàn tay run rẩy của y đều không có chút sức lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tống Giản mang vẻ xin lỗi, dễ dàng tránh thoát.

Nữ tử khoác trên người bộ hồng y xoay người lại, nhìn về phía Nam Cung Thuần nói, "Ngươi muốn gì?"

Nhìn dáng vẻ này của nàng, Nam Cung Thuần mới bỗng nhiên phát hiện, hắn tựa hồ chưa bao giờ thấy nàng mặc y phục màu đỏ, màu mang sắc thái vô cùng nùng liệt.

Mà màu đỏ, cũng là một màu sắc đặc biệt.

Đó là màu của áo cưới.

Nam Cung Thuần không khỏi hơi khựng lại, chậm rãi nói, "Ngươi nên gả cho ta"

Tống Giản nhìn Vân Chử phía sau, lại nhìn nhóm người Nam Cung Tĩnh, Văn Nhân Lạc đứng cách đó không xa, vốn dĩ đang xem lễ mà đứng bên ngoài nhóm tăng nhân, trong lòng dù cảm thấy có chút xin lỗi, nhưng vẫn như cũ nghĩ, không ai có thể lại ngăn cản nàng!

Không ai cả!!

"Ta có thể đi theo ngươi", Tống Giản chậm rãi đi về phía Nam Cung Thuần, "Nhưng nếu ta đi theo ngươi, ngươi và thủ hạ của ngươi đều phải rút đi hết"

"Ngươi cảm thấy...", Nam Cung Thuần hơi nghiêng người về phía nàng, ra vẻ lạnh lùng, cao ngạo hỏi, "Ngươi hiện tại có tư cách ra điều kiện với ta sao?"

Lúc này, Tống Giản đã sắp đi đến trước mặt Nam Cung Thuần. Khi khoảng cách hai người ngày càng gần, Nam Cung Thuần không biết nghĩ đến điều gì, sắc mặt bỗng dưng nổi lên một mảng ửng hồng kì dị, ngay sau đó lại chuyển sang xanh mét.

Ngay khi ám vệ bên cạnh hắn chuẩn bị tiến lên bắt lấy nàng, Dạ, Thanh Phượng, Đông Phương Ẩn cùng Nam Cung Tĩnh đột nhiên có động tĩnh.

Nam Cung Tĩnh vốn am hiểu dùng độc, đương nhiên cũng am hiểu giải độc, mà tính cảnh giác của Dạ và Thanh Phượng cực cao, trong nháy mắt đã nín thở nên hít vào không nhiều lắm. Hơn nữa còn uống giải dược của Nam Cung Tĩnh, tuy rằng còn có chút suy yếu, nhưng hoạt động đã không đáng ngại.

Văn Nhân Lạc vì không có võ công, căn bản không bị xem như uy hiếp. Hắn giống như Tống Giản, có thể tự nhiên hoạt động, nhưng vừa rồi vì bảo đảm an toàn, hắn vẫn luôn nằm yên trên đất. Hiện tại hắn đã cầm lấy giải dược Nam Cung Tĩnh đưa cho, chạy về phía Vân Chử.

Nhưng lúc bọn hắn đều đang khoẻ mạnh còn chưa chắc là đối thủ của Nam Cung Thuần, huống chi hiện tại là sau khi hấp tấp giải độc? Dù Nam Cung Thuần giờ phút này tay chân không tiện, nhưng một thân nội lực hùng hậu, lại có thể truyền vào cơ thể ám vệ bên cạnh, khiến bọn họ trong khoảng thời gian ngắn võ công tăng cao.

Cho nên, hắn không khỏi lạnh lùng cười, ngạo nghễ nói, "Đúng là tự tìm đường chết!"

Bình Luận (0)
Comment