*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Edit+Beta: Đặc Lôi Tây
Nghe cô hỏi vậy, Ikeda Akira hơi khựng lại, như thể chưa kịp phản ứng, giọng điệu cổ quái mà "A?" một tiếng.
Nhưng Tống Giản chỉ mỉm cười nhìn cậu, như thể vô cùng thấu hiểu.
Cô hẳn là con gái nhà thần quan rồi.
Ikeda Akira trong lòng thầm xác định, chỉ có những người ở cõi bồng lai như họ, mạch não mới không giống với người thường.
Đợi ăn sáng xong, Tống Giản theo thói quen đưa Ikeda Akira đến tận cửa, nói một câu như tiễn người thân ra ngoài, "Ikeda-kun, đi đường cẩn thận"
Ikeda Akira nhìn nụ cười dịu dàng của cô, trong lòng có chút khác thường hỏi, "Cậu không đi học sao?"
"Chuyện này à... tạm thời tôi sẽ ở nhà chờ Ikeda-kun về nha"
Tuy ý cười của cô vẫn tươi tắn như thường nhưng thái độ lại vô cùng kiên định, Ikeda Akira do dự một chút, cuối cùng không khuyên nữa.
Cậu bước ra khỏi cửa, vào lúc quẹo qua góc tường, do dự một chút, cậu bỗng dừng bước.
Cậu quay đầu nhìn lại, rõ ràng đã không nhìn thấy được thiếu nữ kia nhưng vẫn có chút không thể dời mắt.
Cậu thấy, việc được thiếu nữ tiễn ra tận cửa, nói với cậu "đi đường cẩn thận", "tôi sẽ ở nhà chờ cậu về nha", thật sự quá lạ lẫm.
Khi mẹ cậu qua đời, cậu còn rất nhỏ, ngoại trừ Naeko, Ikeda Akira cơ hồ chưa từng tiếp xúc gần gũi như thế với nữ giới.
Nhưng Naeko chỉ đến đây làm việc, cô cũng có gia đình riêng. Trước kia, cậu chưa từng thấy cuộc sống chỉ có mình và cha có gì không ổn, nhưng đến hôm nay, Ikeda Akira lại bất giác nghĩ...
Thì ra trong nhà có phụ nữ chính là cảm giác thế này sao?
Như thể không khí cũng mềm mại hơn rất nhiều.
...
Khác với những học sinh thuộc nhóm quyền quý, cơ bản đều được tài xế đón đưa, không ít học sinh có xuất thân bình dân ở Tokugawa như cũ sẽ đi học bằng giao thông công cộng, ví dụ như xe đạp hoặc tàu điện ngầm.
Ikeda Akira thuộc hệ tàu điện ngầm, tên trạm phải xuống được lấy theo tên học viện, trạm Học viện Tokugawa.
Mà mỗi một lần, đều sẽ có một ít người nhìn chằm chằm vào cậu, sau đó bắt đầu khe khẽ nói nhỏ, "Người kia là học sinh của Học viện Tokugawa đó!"
"Không thể nào, học sinh Học viện Tokugawa sao có thể đi tàu điện ngầm?"
"Vì là học sinh bình dân đi? Mấy năm gần đây không phải dân thường cũng có thể vào Học viện Tokugawa sao?"
"Aiz... có thể làm bạn học với con cái của những nhân vật tai to mặt lớn, về sau nhất định sẽ có nhiều mối quan hệ lắm nhỉ? Thật tốt biết bao!"
Mà lần nào Ikeda Akira cũng không kiềm được thầm cười giễu trong lòng.
Thật ngại quá, tuy thật là học sinh Học viện Tokugawa, nhưng vẫn đi học bằng tàu điện ngầm.
Luôn mồm bình dân bình dân, các người cũng có phải là người nhà phú quý gì đâu.
Xin lỗi, phải để các người thất vọng rồi, con cái nhà những nhân vật nổi tiếng kia cũng sẽ không đặt chúng ta vào mắt đâu, còn nhiều quan hệ gì đó... càng hoàn toàn không có.
Cậu lặng lẽ bước xuống trạm và đi về phía trường học.
Dần dần, trên đường đi, cậu gặp được rất nhiều bạn cùng trường.
Chỉ là những học sinh phải đi bộ vào trường, phần lớn đều là học sinh bình dân. Trong nhóm học sinh bình thường, đồng phục của Học viện Tokugawa trên người sẽ khiến họ có vẻ tỏa sáng và được mọi người chú ý.
Nhưng khi càng gần đến cửa trường, thấy được càng nhiều siêu xe, trực tiếp đưa những học sinh trên đỉnh Kim tự tháp kia vào cổng Học viện, nhóm học sinh bình dân ban nãy còn ngẩng đầu ưỡn ngực đi giữa đám đông hiện tại đều bất giác hơi cúi đầu, hiện ra bộ dáng lẩn tránh, u uất.
Nhóm học sinh "thuần huyết" sống lưng thẳng tắp, mắt nhìn thẳng, từ phía giữa cổng chính đi vào trường. Trong khi nhóm "tạp huyết" đều vô cùng khiêm nhường, đi vào từ sát hai bên trái phải của cổng.
Hơn nữa, nếu thấy mình có thể phải cùng "thuần huyết" đồng thời bước vào cổng trường, nhóm "tạp huyết" đều sẽ theo bản năng dừng một chút, nhường đối phương đi trước.
Nếu phát hiện trong lúc đi, khoảng cách giữa mình và "thuần huyết" quá gần, "tạp huyết" liền sẽ bất an đi chậm lại, đến tận khi đối phương đi cách mình trước ba bước, mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Ngay cả "sóng vai mà đi" còn không được phép thì đừng nói đến việc từ phía sau chạy vượt qua họ.
Từng có người không hiểu quy tắc, lỡ làm ra một việc "mạo phạm" như thế, do đó đã bị Ngự Tứ gia đặt "lệnh chế tài". Tình trạng thảm thiết của những người vi phạm lệnh cấm khiến nhóm học sinh còn lại đều thấy kinh hồn bạt vía, sau đó vô cùng cẩn thận học cách "tuân thủ quy tắc".
Đối với việc này, Ikeda Akira đã quá quen thuộc.
Đầu tiên cậu nhường một vị đại tiểu thư vừa bước xuống xe đi trước, sau đó vô cùng quy củ từ phía bên hông tiến vào trường, đi đến phòng học của mình.
Học viện Tokugawa hiện tại tuy cho phép học sinh bình dân nhập học, nhưng lại chia lớp khác nhau.
Bình dân và bình dân học cùng một lớp, hậu duệ sĩ tộc và hậu duệ sĩ tộc học cùng một lớp.
Dù việc này bị nhận đôi chút phê bình của xã hội, cho rằng đó là phân biệt đối xử, nhưng Ikeda Akira lại cảm thấy, chưa biết chừng là trường học đang cố gắng bảo vệ họ.
Chỉ mới chung trường với hậu duệ sĩ tộc đã gian nan như vậy, nếu còn phải trải qua vô số ngày tháng học chung một lớp, đó quả thật chính là tra tấn.
Lỡ như còn cùng lớp với Ngự Tứ gia, chỉ sợ ngay cả thở cũng không dám.
Nếu đều là bình dân, ngược lại sẽ thấy nhẹ nhõm hơn một chút.
"Kimura", Ikeda Akira ngồi xuống chỗ của mình, nhìn sang người bạn ngồi cùng bàn hỏi, "Gần đây trường chúng ta có học sinh nào chuyển đến không?"
"Học sinh chuyển trường? Không biết... Nhưng lớp bình dân chúng ta hẳn là không có", bọn họ tự giễu, gọi lớp của mình là "lớp bình dân", nhưng thật ra trong lớp này cũng có không ít người là con cái của những chủ tịch công ty. Trong mắt người thường, đại bộ phận cũng được xem như con nhà giàu thuộc xã hội thượng lưu.
Kimura nhún vai nói, "Nhưng tôi không biết rõ tình huống của mấy lớp sĩ tộc, cũng không dám hỏi thăm"
Quả thật không ai dám tùy tiện làm gì quá nổi bật trước mặt những học sinh hậu duệ sĩ tộc kia.
Ikeda Akira hỏi tiếp, "Vậy cậu có biết dòng họ Mizuno không?"
"Ở nơi nào?"
"Nhà Mizuno ở Edo"
Mẹ của Kimura là giáo sư của Đại học Đế quốc, học viện cao cấp của Doanh Châu, chuyên môn nghiên cứu về lịch sử.
Có lẽ do mưa dầm thấm đất nên Kimura cũng rất hiểu biết về lịch sử quý tộc. Chỉ là cậu đặc biệt thích so sánh thời kỳ đỉnh cao và tình huống hiện tại của những gia tộc quý tộc trong lịch sử, thông thường còn cảm thán, thổn thức một phen, gì mà "xuống dốc", "hết thời" mấy câu linh tinh như vậy, khiến người khác không khỏi lo lắng, lỡ như bị nhóm thuần huyết nghe được, nói không chừng sẽ bị đặt lệnh chế tài.
"Ồ, Nhà Mizuno ở Edo? Là nhà có gia huy là Kirimon* đó sao?", Kimura có vẻ có chút kinh ngạc, "Sao cậu lại hỏi chuyện này?"
(*桐纹, đồng văn, dùng các loại hoa, lá để tạo thành gia huy của một gia tộc)
Bộ dáng kinh ngạc như nói "gia tộc này hoàn toàn không dính dáng gì đến cậu" kia khiến Ikeda Akira có chút do dự hỏi, "Nhà Mizuno, rất lợi hại à?"
Kimura nhìn cậu, mở to hai mắt mà cười, "Cậu cho rằng gia tộc nào cũng có thể dùng Kirimon sao? Kirimon là hoa văn mà trước kia hoàng thất chuyên dùng. Nếu nói Cúc văn (hoa văn hoa cúc) là hoa văn cách điệu tối cao vậy Kirimon chính là hoa văn cách điệu đứng thứ hai. Từ sau khi được Thiên hoàng Go-Daigo ban cho đại tướng quân Shogun, chỉ có gia tộc samurai lợi hại nhất mới có tư cách sử dụng hoa văn này"
"Gia chủ đời đầu của nhà Mizuno là anh em kết nghĩa với đại tướng quân đời đầu, từ nhỏ phụng dưỡng tướng quân, toàn bộ con cháu cũng làm thần tử trực thuộc dưới trướng con cháu tướng quân. Gia chủ đời thứ hai nhà Mizuno cưới người con gái thứ ba của tướng quân, đồng thời được tướng quân ban cho Kirimon, trở thành vỡ gia Kirimon. Trong lịch sử, số đất phong sỡ hữu nhiều nhất hơn 300 thạch*, mặc dù là dưới danh nghĩa quản lý của Quốc thụ nhưng thế lực vẫn có thể xem là cực kì cường thịnh"
(*1 thạch= 100 lít)
Ikeda Akira dừng một chút, lại vô cùng bình tĩnh nghĩ, những lịch sử hiển hách lại kinh người kia cũng đã là việc của vài trăm năm trước.
Bởi vậy cậu trấn định hỏi, "Vậy hiện tại thế nào?"
"Hiện tại sao?", Kimura khẽ lắc đầu, bày ra bộ dáng thở dài tiếc nuối vô cùng quen thuộc, "Đương nhiên vẫn là suy sụp. Thời điểm cận đại, chế độ rung chuyển thay đổi, Kouke còn đỡ, nhưng võ gia... Đã là thời đại của súng ống đạn dược, đao kiếm còn có ích lợi gì? Đại bộ phận võ gia đều đã biến mất, nhà Mizuno cũng xem như không tệ lắm. Hiện tại gia chủ nhà Mizuno hình như đang làm trong bộ ngoại giao thì phải?"
Bộ ngoại giao...
Ikeda Akira theo bản năng hơi mím môi, phát hiện các chi tiết tựa hồ đều giống với những gì mà thiếu nữ kể về gia cảnh của mình hôm qua.
Nhưng cô thoạt nhìn thật sự không giống một người xuất thân từ gia tộc võ sĩ với gia giáo nghiêm ngặt.
"Kimura!!"
Mà lúc này, một học sinh sắc mặt tái nhợt chạy vào lớp.
Kimura có chút sửng sốt hỏi, "Sao vậy?"
"Người của câu lạc bộ kiếm đạo đến! Tôi nghe nói họ đến tìm cậu!", học sinh kia ngày thường chơi rất thân với Kimura, nhưng giờ phút này, cậu ta lại có vẻ sợ hãi khi phải đến gần đối phương.
Bộ trưởng câu lạc bộ kiếm đạo chính là người thuộc Ngự Tứ gia, Furukawa Kawaichi. Cũng là người duy nhất có xuất thân võ gia trong bốn người.
Gia huy của nhà Furukawa, cũng là đồng văn, ngũ thất đồng văn.
Có nhiều lúc, đều do y chỉ huy thành viên câu lạc bộ kiếm đạo, phụ trách trực tiếp truyền đạt lệnh chế tài đến học sinh bị đặt lệnh.
Trong nháy mắt, toàn bộ phòng học đều chết lặng.
Sắc mặt Kimura tựa hồ lập tức cứng đờ.
Đột nhiên có một học sinh nữ nhảy dựng lên, luống cuống nói, "Nhất định là do cậu cả ngày than ngắn than dài về lịch sử của những gia tộc sĩ tộc kia, hở một chút liền nói cái gì mà 'xuống dốc' này 'xuống dốc' nọ nên mới mạo phạm đến họ!! Đã sớm bảo cậu bớt soi mói mấy thứ đó đi mà không chịu nghe đâu!"
Kimura sắc mặt cực kỳ khó coi nhìn cô, nhưng lại chẳng nói được gì.
Cô là bạn gái của Kimura, giờ phút này vừa khủng hoảng vừa phẫn nộ, kích động đến mức nước mắt đều chảy ra.
Mà trái tim Kimura, cũng co thắt lại vì sợ hãi.
Ngay từ đầu, cậu thật sự chỉ vì đơn thuần thích lịch sử nên khi nhìn thấy sự khác biệt quá lớn của các hậu duệ sĩ tộc giữa thời kỳ hưng thịnh và hiện tại, trong lúc vô thức không khỏi cảm khái vài câu. Sau này khi thấy không có ai để ý, cậu liền cho rằng Ngự Tứ gia cũng sẽ không để ý cho nên không hề cố kỵ.
Thấy thế, trái tim Ikeda Akira dần trầm xuống.
Đây là lần đầu tiên "lệnh chế tài" xảy ra ở nơi gần cậu đến thế.
Ngay trong lớp của cậu, thậm chí đối tượng còn là người bạn ngồi cùng bàn.
...
"Ikeda-kun, hoan nghênh trở lại!"
Vì khi cậu tan học luôn là lúc quán ăn đang trong thời gian hoạt động, Ikeda Akira sẽ luôn đi từ cửa sau vào.
Ba cậu thường luôn bận bịu trong bếp, bình thường đều không có thời gian để ý cậu. Phải đến khi cậu lên lầu thay quần áo, làm xong bài tập và xuống lầu giúp đỡ, ông mới nói được một câu, "Về rồi à?"
Sau đó Ikeda Akira sẽ trả lời, "Vâng"
Nhưng lúc này, khi cậu vừa chuẩn bị lên lầu lại bỗng nhiên nghe được một câu thăm hỏi hết sức nhẹ nhàng.
Khi cậu quay đầu nhìn, lại kinh ngạc phát hiện, người ngồi phía sau quầy thế nhưng là thiếu nữ hôm qua đột nhiên xuất hiện.
Mà nơi đó, từ trước đến nay luôn là vị trí của bà chủ Long Dã Đình.
Long Dã Đình thật ra là sản nghiệp nhà ngoại của cậu, vì vài thế hệ liên tiếp đều sinh con gái, cho nên để giữ được cửa hàng này, nhà Ideka chỉ có thể kén rể.
Ikeda Akira còn nhớ khi mình còn nhỏ, lúc mẹ còn sống, bà vẫn luôn ngồi phía sau quầy thu ngân.
Bà mỉm cười ôm Ikeda Akira nói, "Đợi sau này khi Akira trưởng thành, kế thừa Long Dã Đình, vị trí này chính là của vợ con đó"
Sau này khi bà qua đời, vì thật sự không còn cách nào khác, tiên sinh Ikeda mới để Naeko, người đã làm việc ở nhà họ nhiều năm phụ giúp thu tiền. Do đó còn bị nhiều người hiểu lầm Naeko và ba cậu có quan hệ mờ ám.
Thời điểm Ikeda Akira lớn hơn một chút, Naeko lập tức đem vị trí này nhường cho người thừa kế là cậu. Sau này, khi cậu phải đi học, Naeko mới tạm thời thay thế.
Nhưng, Naeko là người làm công lâu năm, đáng tin cậy, còn thiếu nữ này?
Cậu kinh ngạc nói, "Sao cậu lại ngồi đây??"
Tống Giản không hề có khái niệm gì về sự đặc biệt của vị trí này, ngay cả văn hóa Doanh Châu cô cũng không quen thuộc. Trong cốt truyện gốc, Ikeda Akira chỉ là một pháo hôi bị Ngự tứ gia đặt lệnh chế tài trước khi nữ chính Esawa Kazuko lên sân khấu.
Cho nên giả thiết của cậu không được tỉ mỉ, chi tiết như những nhân vật quan trọng.
Cô cười đáp, "Hôm nay tiểu thư Naeko có thể đến muộn một chút, cho nên tiên sinh Ikeda để tôi ngồi đây thu tiền giúp"
"..."
"Sao vậy?", như đã nhận ra sắc mặt cậu không tốt lắm, Tống Giản có chút do dự hỏi, "Xảy ra chuyện gì sao?"
Ikeda Akira nhìn cô chăm chú, bỗng nhiên có chút muốn hỏi, "Gia huy nhà cậu là Kirimon dạng nổi (浮线桐纹 = phù tuyến đồng văn) sao?", nhưng không biết vì sao, cậu bỗng nhiên có chút sợ nghe được đáp án.
Nhớ đến Kimura sáng nay còn hoạt bát vui tươi, đến buổi chiều đã trở thành dáng vẻ lẻ loi chật vật, một người ngồi ru rú trong góc, Ikeda Akira cắn chặt răng nói, "Không, không có gì"
Sau đó cậu vội vã lên lầu.
30/06/2022