Nữ Phụ Tiên Lộ Từ Từ

Chương 147

Trần Lam cảm thấy lo lắng khi phải đứng trước một quyết định khó khăn khi tâm lý của hắn vẫn chưa sẵn sàn.

" Nếu ngươi để bọn họ đi, sự tồn tại của ta sẽ bị đe doạ. Và ngươi sẽ không còn có cơ hội để hối hận nếu một phút mềm lòng khi đặt cược an nguy của hai chúng ta vào đó, bởi vì tiếp theo ngươi sẽ chết và không còn tồn tại để mà bối hận cho việt mình làm." Mộ Ly lại một lần nữa cảnh báo mức độ nguy hiểm nếu Trần Lam đưa ra quyết định sai lầm.

Nghe Mộ Ly nói vậy, Trần Lam biết được mình không còn đường quyết định khác, bên cạnh năm hắc bào nhân cũng nghe thấy Mộ Ly lời nói quyết tuyệt, ý đã tìm đường thối lui.

" Trần Lam thiếu chủ, chúng ta sẽ không nói một lời nào khác cho bất cứ ai về chuyện hôm nay, xin ngài tha mạng cho chúng." Một trong số hắc bào nhân lên tiếng.

" Phải, phả, phải, vị đại nhân này xin rộng lượng tha thứ, bọn ta chỉ là phụng mệnh làm việc, xin tha cho chúng ta một đường sống." Một tên hắc bào nhân đã quỳ gạp xuống cầu xin, nhìn đến cảnh này Trần Lam cũng đã mềm lòng.

Trần Lam nào biết, khi tên kia đang quỳ xuống cầu xin, khuôn mặt cúi sầm bên dưới loé ra một ánh mắt âm ngoan.

" Sự phụ, thế này." Trần Lam hai mắt mềm nhũng nhìn Mộ Ly bên cạnh, đúng lúc này, tên hắc bào nhân kia ném về phía cả hai một viên cầu sắt như đạn dược.

" Bùm."

Khói mù bay ra che kín tầm nhìn, loại khí mù này dường như có thêm dược liệu đặc thù, khiến cho Trần Lam không tài nào dùng thần thức để dò xét.

" Không tốt rồi." Trần Lam lo lắng nhìn mù mịt khói mù, năm tên hắc bào nhân cũng nhân cơ hội này mà chia ra các hướng khác nhau mà đào tẩu.

" Haizzz, ngươi xem ngươi đã làm gì." Mộ Ly thở dài nói với Trần Lam, miêu trảo đưa ra xuất hiện năm sợi thuỷ tơ, như độc xà di chuyển khi tấn công con mồi, dứt khoát lại nhanh nhẹn xuyên qua dày đặc mây khói hư ảo.

Mộ Ly mắt lạnh như kiếm quang, miêu trảo như đang chơi đùa với con rối, những sợi thuỷ tơ cứ thể bị thu trở về mang theo năm người chạy trốn.

" phịch phịch."

Như gà đã bị chói chặt không tài nào di chuyển, năm tên hắc bào nhân hoảng sợ khi nhìn thấy đôi mắt lạnh lùng mờ ảo dưới làn khói bị che khuất gần hết.

" Đại nhân, đại nhân tha mạng, xin tha cho chúng ta một con đường sống." Năm tên hắc bào nhân rối rít xin tha, nhưng mặc dù có nói cỡ nào thì Mộ Ly vẫn tâm tro ý lạnh.

Thần thức mạnh mẽ quét ngang, như một cơn giông mạnh xoá tan mịt mù mây khói dày đặc. Mộ Ly một màng này khiến năm tên hắc bào nhân trở nên câm lặng, đầu óc như đang quay cuồng mông lung.

" Tiểu Lam ngươi biết vi sư lần đầu giết ngươi là như thế nào không." Mộ Ly đưa mắt nhìn phía xa bầu trời, con ngươi mang một loại hoài niệm khoảnh khắc. " Lần đầu vi sư giết người cũng là lần đầu giết chết tộc nhân của mình, khi đó ta xuất môn lịch lãm ở độ tuổi như ngươi, mặc dù ban đầu biết rằng có người theo dõi nhưng ta vẫn cố ý dẫn dụ hắn đến một nơi không người." Mộ Ly không chờ đợi Trần Lam trả lời, cứ thế mà tiếp tục: " Lúc đó, trong đầu ta không có bất kỳ một ý nghĩa do dự nào, ta chỉ biết, nếu như kẻ khác đánh chủ ý lên tính mạng của ta, dù bất cứ ai ta cũng sẽ cho họ nhận cái kết thảm khốc nhất.

Mộ Ly nói đến đây, cuối đầu nhìn một chân trước của mình, giọng nặng nề nói tiếp: " ngươi xem đôi tay này, chính đôi tay này ta đã đâm xuyên qua lồng ngực của hắn, lấy ra trái tim vẫn còn co thắt của hắn trong khi đối phương không hề hay biết gì."

Trần Lam nghe đến một màn này, bàn tay theo bản năng che lấy lồng ngực mình, cực kỳ hoảng sợ dù chỉ là trong tưởng tượng của hắn.

" Vi sư nói với ngươi điều này không phải muốn ngươi sợ hải vi sư hay sợ hải bản thân mình sau này, bởi vì bất cứ ai khi bước vào tu chân cũng phải bước qua ngưỡng cửa này." Mộ Ly tiếp tục nói: " vi sư chỉ muốn cho ngươi biết, nếu là đồ đệ của vi sư, phải biết tàn nhẫn đúng lúc, và mềm yếu đúng nơi. Ta không muốn đồ đệ của ta là một khôi lỗi vô tri chỉ biết giết chóc, hay là một kẻ mềm yếu đứng trước sự sợ hải của bản thân."

" Ngươi nếu không qua được cửa ải này, dù cho ngươi có cố gắng cách mấy cũng không đi xa hơn được nữa." Mộ Ly rũ mắt xuống, một bên chờ đợi Trần Lam xuống tay.

Trần Lam một bên bị Mộ Ly thuyết giáo, lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi. Trong đầu hắn như mối tơ vò rối loạn, sợ hải, lương tâm, dày vò. Trần Lam phải đạp qua những định kiến của bản thân, lột xác thành một con người hoàn toàn khác để có thể bước tiếp con đường đại đạo.

Trong chốc lát, hàn băng linh lực ngưng tụ từ trong lòng bàn tay của Trần Lam, một thanh băng truỵ với hai đầu bén nhọn được tạo ra nằm yên trong tay hắn.

Cố nén đi nhịp tim nhảy loạn lên, Trần Lam cố gắng hít sâu một hơi, trước mắt hắn là năm tên hắc bào nhân vẫn còn trong mông lung choáng váng.

Bàn tay xiết chặt lên khối băng lạnh lẽo, Trần Lam cố gắng hạ thủ, hai mắt nhắm lại không giám nhìn tràng cảnh.

Huyết hoa tung bay lây nhiễm đất nâu bên dưới, mỗi lần vung tay xuống, một mạng người cứ thế mất đi, tiếng kêu đau đớn vang trong rừng rậm một cách thầm lặng không khoa trương, nhưng mỗi tiếng thất thanh là minh chứng cho sự trưởng thành và vượt qua rào cảng của một người mềm yếu.

Trần Lam tay cầm băng truỵ loạn xạ vung xuống, tàn nhẫn đến khiến hắn không nhận ra bản thân mình đã làm gì.

Vết máu khắp nơi, năm nhân mạng chỉ thấy chằng chịt vết thương, những vết đâm xuyên thủng da thịt rắn chắc.

" leng keng."

Băng truỵ rơi xuống rồi hoá thành băng vụn, Trần Lam run rẩy từng bước lui về sau. Đôi tay thấm đẫm huyết tanh chậm chạp đưa lên, Trần Lam không còn nhận ra đây chính là đôi bàn tay của mình, không còn trắng nõn mềm yếu, nó trở thành một lãnh khốc huyết tanh.

" Giết, giết, ta đã giết người rồi sao." Trần Lam hai mắt mất đi tiêu cự, giọng như kẻ điên lẫm bẫm nhìn hai tay mình.

Trần Lam đầu óc trở nên quay cuồng, điều đột ngột này khiến hắn khó mà tiếp thu cho kịp.

Lảo đảo hai chân như một kẻ say rượu, gầy yếu thân thể cứ thế mà ngã xuống, bất tĩnh dưới mặt đất đầu máu bẫn.

Mộ Ly trầm lặng đứng đó, tiếng thở dài lặng trong tiếng gió thổi, mặc dù có thương sót, nhưng nàng không còn cách nào khác để Trần Lam cải thiện tính cách bản thân.

~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~

Trăng khuyết lên cao soi sáng một góc rừng rậm rộng lớn.

Một nơi vô danh hang động, đen kịt hàng mi chợt run nhẹ, từ từ trong phút chốc, một đôi con ngươi xanh thẫm như bầu trời xuất hiện trong màn đêm đen kịt.

" Đã tĩnh." Mộ Ly chậm chạp đi đến Trần Lam bên cạnh.

" Sự phụ." Trần Lam vốn còn trong mông lung, nghe được Mộ Ly giọng nói nổi sợ hải lại chợt ùa về.

" Tốt rồi, điều dưỡng tinh thần mấy ngày, tiếp theo chúng ta phải đi tìm thích hợp yêu thú để ngươi hấp thu thần thông." Mộ Ly nói vừa dứt câu, lặng lẽ đi ra hang động để Trần Lam một mình trong tĩnh lặng trầm tư.

Trần Lam không biết rằng, bóng lưng lặng lẽ đó mang theo một nỗi cô độc, tự trách bản thân cách làm nhưng không thể làm gì khác để tốt hơn.

Tg: lại lo vụ nhà trọ???? mọi người thông cảm, đầu óc cũng không tốt nên không thể viết hay nhất có thể.
Bình Luận (0)
Comment