Nữ Phụ Tiên Lộ Từ Từ

Chương 163

“ Ta là Trịnh Mẫn Uyên.” Đôi tay non nớt sờ lên khuôn mặt của chính mình, Mộ Ly ý thức liền nhận ra nàng đã vào một loại ảo cảnh chân thực.

“ A..” mê mang giữa hư thực, bổng một cơn đau nhức phát ra từ đại não của nàng, khiến Trịnh Mẫn Uyên đau đớn kêu rên một tiếng.

Nhìn khả ái nữ hài thống khổ ôm đầu, trung niên nữ phụ đứng trước mặt liền hốt hoảng chạy bắt lấy tay nàng, trên mặt không che dấu vẻ sốt ruột lo lắng.

“ Mẫn Uyên, con bị sao vậy, đừng làm viện trưởng sợ.” Trung niên nữ phụ chính là viện trưởng của cô nhi viện Tâm Phúc, cũng là người đã nuôi nấng cưu mang những đứa trẻ mồ côi như Mẫn Uyên.

“ Viện... viên trưởng.” Cơn đau đầu đến lại nhanh đi cũng nhanh, chậm chạp ngẫn đầu lên nhìn trước mặt vị này quen thuộc khuôn mặt, vốn đôi mắt cơ trí trầm tĩnh lúc này của nàng đã trở lại bằng sự ngây thơ vốn có.

“ Mẫn Uyên con không sao chứ, sao lại ôm đầu rồi ngây ngốc như thế này.” Trịnh viện trưởng sờ tới sờ lui xem xét cơ thể của nàng, thấy Mẫn Uyên lắc đầu không sao nàng mới thở phào nhẹ nhõm.

“ Nhanh, nhanh thôi, đã có người muốn nhận nuôi còn từ trước, hôm nay đến dẫn con đi.” Trịnh viện trưởng bắt lấy đôi tay gầy yếu của Mẫn Uyên, mặt mày vui vẻ như hoa nở, đối với nàng mà nói, tìm được một gia đình tốt cho những đứa trẻ bất hạnh tại đây là một niềm hạnh phúc không gì sánh bằng.

“ Viện... viện trưởng, Mẫn Uyên không đi có được không, con không muốn rời xa viện trưởng, lại càng không muốn rời xa các bạn.” Nghĩ đến việc phải rời xa mái ấm mấy năm qua của mình, Mẫn Uyên vẻ mặt ủ rũ cuối đầu, giọng đầy tiếc nuối không muốn xa cách.

Mặc dù nàng lúc này nói như vậy, nhưng đứa trẻ nào mà không muốn có một gia đình thật sự yêu thương mình như những đứa trẻ may mắn ngoài xã hội kia. Nàng mong muốn có cha lẫn mẹ, mong muốn có một mái ấm tình thương của một gia đình bình thường, mong muốn mỗi ngày là được sống trong sự yêu thương vô bờ bến từ hai người nuôi nấng, đặc biệt càng khát khao hơn khi được gọi hai tiếng cha mẹ.

Nhưng tình cảm nàng dành cho nơi đây không hề thua kém, những đứa trẻ cùng cảnh ngộ như nàng luôn khắn khít như một gia đình tập thể, những con người, cảnh vật nơi đây là nơi cất giữ rất nhiều kĩ niệm của tuổi thơ, những truổi ngày tháng vui buồn khi sống trong một tập thể được gọi là đại gia đình.

Mẫn Uyên đấu tranh mâu thuẩn giữa sự khát khao và tình thương thân thuộc dành cho nơi đây, mặc dù là một đứa trẻ hồn nhiên vô tri, nhưng nàng vẫn cho rằng một khi bước chân ra khỏi nơi này là một cuộc đánh cược cho vận mệnh của mình.

“ Thôi nào bé ngoan, con không phải rất muốn có cho mình một mái ấm gia đình sao, mặc dù nơi đây cũng xem như một gia đình của con, nhưng một ngày nào đó các con mỗi người sẽ rời đi nơi này, tìm kiếm cho mình một chân trời mới, một cuộc sống tốt đẹp hơn như những người bình thường khác.” Trịnh viện trưởng cảm nhận được chần chờ của Mẫn Uyên, tay xoa đầu nàng cười nói giải thích, nhưng dường như còn nhận ra đứa bé này vẫn còn không nở, bản thân nàng cũng đành che dấu nổi buồn mà miễn cưỡng an ủi tiếp. “ Con sợ sẽ không gặp lại các bạn, đứa bé ngoan, con yên tâm mà rời đi, nơi này vẫn luôn mở cửa để chào đón con quay trở về mà, đến lúc đó nói không chừng đứa bé khả ái ngày nào sẽ trở thành một cô nương xinh đẹp mà ta không nhận ra đây.”

“ Viện trưởng.” Mẫn Uyên e thẹn cuối đầu, giọng còn mang một ít tiếc nuối khó bỏ.

“ Đi thôi đi thôi, đừng để mọi người chờ đợi.” Trịnh viện trưởng mĩm cười kéo lấy tay nàng, Mẫn Uyên bất đắc dĩ mặc sự lôi kéo, đi qua những căn phòng quen thuộc, nàng nhìn xung quanh không bỏ sót một trỗ, giờ phút này nàng chỉ muốn in sâu những khung cảnh quen thuộc này vào trong kí ức của mình.

Phía trước đại sảnh đơn sơ của cô nhi viện, một số giáo viên nuôi dưỡng lẫn những đứa trẻ khác đã đứng đây chờ đưa tiễn Trịnh Mẫn Uyên.

“ Uyên cậu đi thật sao.”

“ Uyên, bọn này sẽ rất nhớ đến cậu.”

“ Uyên, khi nào gặp lại cùng bọn này chơi trốn tìm tiếp nhé.”

Hai người Mẫn Uyên vừa ló đầu liền gặp bọn trẻ nhốn nháo chạy lại quanh cả hai, có người tiếc nuối, có người vui vẻ khi bạn mình có gia đình mới, nhưng sâu trong nội tâm tất cả của bọn họ là nổi buồn không muốn rời xa.

“ Uyên, đây là trái táo mà tớ không nở ăn, mỗi ngày ngưởi nó liền cảm thấy no bụng rồi, bây giờ tặng cậu, mỗi lần nhớ mình liền lấy nó ra ngưởi nha.” Một bé gái nhỏ nhắn ôm trong lòng một quả táo đỏ mọng, chỉ cần thấy cảnh này liền nhận ra, đối với cô bé đây là báo vật quý giá của mình.

“ Uyên, ngươi xem đây là cái áo mà tớ đã cất rất kĩ, nhớ thường xuyên mặc nó nha.” Nam hài da có chút đen, ngây ngô tặng cho một nữ hài một cái áo thun nam, khiến cho Trịnh viện trưởng đứng kế bên không khỏi lắc đầu tức cười.

“ Được rồi được rồi, tiểu Uyên sau này còn quay lại gặp các con mà, nhanh chóng cho nàng gặp cha mẹ mới của mình đi nè.” Thanh âm mỗi lúc một nhốn nháo, Trịnh viện trưởng cũng chỉ đành lên tiếng trấn an bọn nhỏ, bắt lấy tay Mẫn Uyên đi đến bên hai người nam nữ đang chờ đợi ở phía trước.

“ Mẫn Uyên, đây là cha mẹ mới của con, sau này con gọi họ là cha Khang cùng mẹ Nhàn, có biết không.” Trịnh viện trưởng vò đầu nhỏ nhắn của Mẫn Uyên rồi dặn dò, khoé mắt của nàng lúc này đã bắt đầu ương ướt không kiềm chế.

“ Bé ngoan lại đây, cha Khang cho kẹo ăn.” Trung niên nam tử tên Khang tay chìa kẹo ra, một tay ngoắc ngoắc Mẫn Uyên lại.

“ Mau mau thưa cha mẹ.” Nhìn thấy đứa bé này còn chần chừ, Trịnh viện trưởng lau đi khoé mắt còn ước, vỗ vỗ lưng thúc dục nàng.

“ Cha.... mẹ.” Mẫn Uyên ôm theo một thân lễ vật vừa nhận được, gầy yếu thân thể khép nép đi lại bên họ.

“ Ngoan, Trịnh viện trưởng, cũng đã trễ rồi, chúng tôi xin đi trước.” Thục Nhàn mặt tươi cười nhìn Mẫn Uyên xem ra rất hài lòng nàng, một bên lại từ biệt Trịnh viện trưởng khi nhìn sắc trời đã buông xuống.

“ Đi thôi đi thôi, đường xa nên đi đường cẩn thận.” Trịnh viện trưởng cười cười xua tay, trong lòng nàng lúc này rất không nở xa Mẫn Uyên, nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ khiến nàng càng thêm khó xử buồn rầu, thay vì vậy chi bằng dục nàng nhanh rời đi.

“ Vậy chúng tôi đi trước.” Ông Khang ôm lấy Mẫn Uyên rồi cười từ biệt, bắt lấy tay vợ mình nhanh chóng rời đi.

“ Hajzzzz, không lấy một tiếng cảm ơn.” Nhìn đi xa bóng người, Trịnh viện trưởng không khỏi thở dài, lấy biểu hiện của hai người này khiến nàng có một nổi bất an, nhưng ván đã đóng thuyền, lo lắng cũng không giúp ích được gì.

Bọn trẻ lúc này đã chạy ra sân tiễn biệt Mẫn Uyên lần cuối, tiếng hò hét, tiếng khóc nức nở kéo theo những cảm xúc buồn ảm đạm.

Ngoáy nhìn lại những khuôn mặt quen thuộc, ánh hoàng hôn nhuộm vàng khuôn mặt, khi ánh nắng tà xen lẫn nước mắt ứa đọng trong đôi mắt, hình ảnh quen thuộc dần nhoè đi trong tầm mắt nàng.

“ Tạm biệt.” Mẫn Uyên khóc nấc nhỏ giọng, đôi tay xiết lấy kiểm chế bản thân.

“ Tạm biệt, tạm biệt mọi người.” Tiếng tiễn biệt mỗi lúc một nhỏ, khi phía trước chỉ còn những điểm đen, Mẫn Uyên khóc rống trong nức nở.

~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~

Mẫn Uyên ngất liệm trong nổi buồn, khi đôi mắt nặng nề cố mở ra, phía trước mắt nàng đã là hoàng cảnh xa lạ.

“ Đã tĩnh.” Trầm thấp giọng nam từ phía trước vang lên, Mẫn Uyên mệt mõi nhìn lại người phát ra giọng nói.

“ Cũng gần đến nơi rồi, tĩnh rồi thì nên im lặng đi.” Thục Nhàn ngồi trên xe kế bên Mẫn Uyên, xoa xoa mi tâm giường như rất khó chịu.

“ Dạ.” Mẫn Uyên nhỏ giọng lẫm bẩm, nhìn ra cửa kính xung quanh cảnh vật đang thay đổi, bầu trời lúc này đã tối om, bên đường nhà cửa đã rất ít, nói như vậy nàng đã ra ngoại ô thành phố.

“ Hajzzz, nếu không phải sợ tốn kém khi thuê người giúp việc thì đã không nhận một cục nợ về nhà, mong rằng là một đứa hiểu chuyện biết làm việc, nếu không, hừ.” Thục Nhàn trên mặt không che dấu vẻ chán ghét liếc nhìn Mẫn Uyên, hàm răng kéo kẹt toả vẻ khó chịu.

“ Thôi nào, không biết làm việc thì em chỉ nó, dù sao cũng là một đứa trẻ dễ thương.” Ông Khang nhìn khuôn mặt Mẫn Uyên trong kính, đôi mắt tà tà nhìn như đang suy nghĩ điều gì.

“ Hừ.” Thục Nhãn liếc nhìn đang nom nóp cuối đầu Mẫn Uyên, chán ghét hừ lạnh quay mặt ra ngoài.

Tg: trước tết bị hư điện thoại nên chương tích trữ đã mất, làm tháng nay không có hơi để viết. Dù vậy đã thất hứa với mọi người, thành thật xin lỗi, sau nhanh chóng viết tiếp.
Bình Luận (0)
Comment