Dịch: Nhị GiaTrở lại kinh thành, Ngụy Tử Việt nhờ người nghe ngóng, sau đó liền mang Chỉ Dao đến bãi tha ma.
Nhìn những xác chết chất đống một chỗ trước mắt, Chỉ Dao không biết ai là ai, không kìm được mà bật khóc.
Nàng bị cảm giác tội lỗi lấn át đến mức không thở nổi, số phận của Quách gia tất cả là do sự ích kỷ của nàng.
Lúc rời đi, nàng biết rõ ràng Quách gia có thể vì mình mà gặp họa, nhưng cuối cùng lòng ích kỷ đã đánh bại lý trí, nàng lựa chọn có chút may mắn mà rời đi.
Nàng mới là người nên chết!Toàn bộ áp lực trực tiếp đè bẹp Chỉ Dao, thời gian sau đó nàng chỉ có thể mỗi ngày nằm ngẩn người, nhớ tới sẽ khóc.
Nhưng Ngụy Tử Việt chưa bao giờ phàn nàn, ngày nào cũng chuẩn bị thuốc cho nàng, sợ nàng kiệt sức.
Chỉ Dao hai mắt đẫm lệ nước mắt giờ phút này nhìn Nguỵ Tử Việt đang đút thuốc cho nàng, trong lòng vô cùng phức tạp.
"Qua hôm nay, chúng ta sẽ rời khỏi sơn động này.
" Sau khi nàng ngã bệnh, hai người trở lại sơn động và ở lại.
"Ân.
" Chỉ Dao buồn bã gật đầu, sau đó nghiêng người quay lưng lại với Nguỵ Tử Việt.
Ngụy Tử Việt đứng dậy, đắp chăn cho nàng, nhìn nàng thật sâu rồi rời đi, hắn còn có việc phải chuẩn bị!.
Đến tối, hiếm khi Ngụy Tử Việt chưa về, Chỉ Dao cảm thấy có chút luống cuống, tim đập loạn xạ, luôn cảm thấy sắp có chuyện xảy ra.
Cố gắng đứng dậy, Chỉ Dao chập chờn đi về phía cửa động, muốn xem tại sao hắn còn chưa quay lại.
Nhưng vừa đi tới cửa động, liền bị một tấm màn sáng ngăn lại, Ngụy Tử Việt lúc này đang đứng ở ngoài động, hai tay không ngừng động đậy, không biết đang làm gì.
"Ngụy lang, chàng làm gì vậy? Thả ta ra ngoài được không?" Chỉ Dao vô cùng bất an, có chút sợ hãi nói.
Đáng tiếc, Nguỵ Tử Việt trước nay vẫn luôn quan tâm nàng, lúc này đã hoàn toàn phớt lờ nàng, vẫn đang vội vàng bố trí đại trận để nuôi dưỡng thi thể.
"Ngụy lang, chàng mau thả ta ra!" Chỉ Dao nóng nảy, liều mạng vỗ màn sáng.
Thế nhưng Ngụy Tử Việt vẫn không động đậy, thậm chí không thèm nhìn nàng một cái.
Một khắc sau, Chỉ Dao mệt mỏi ngồi bệt xuống đất, trên mặt giàn giụa nước mắt, không hiểu vì sao Ngụy lang lại nhốt nàng trong này, nhưng trong lòng nàng lại có một tia bất an mơ hồ đã bị nàng hung hăng đè xuống.
Ngụy Tử Việt dừng tay, hài lòng cười cười, quả nhiên hắn dựa theo quyển công pháp kia, đã bố trí xong đại trận nuôi dưỡng thi thể.
Ngẩng đầu nhìn trời, hôm nay chính là mười lăm đêm trăng tròn, đợi cho ánh trăng lên, cũng là lúc hắn phải động thủ.
"Thư Di.
" Ngụy Tử Việt nhẹ giọng gọi.
"Nguỵ lang, tại sao chàng lại nhốt ta trong này? Thả ta ra ngoài được không?" Chỉ Dao vẻ mặt cầu xin nhìn về phía Nguỵ Tử Việt.
"Thư Di, ngươi vẫn không rõ sao?" Ngụy Tử Việt lắc đầu cười lạnh, "Ngươi thật sự cho rằng ta, một tu sĩ, sẽ yêu một phàm nhân như ngươi sao?""Chàng.
.
.
Chàng có ý gì?" Chỉ Dao có chút sợ hãi, không muốn tiếp tục nghe hắn nói.
"Tất cả những gì ngươi trải qua đều do ta thiết kế.
Ta thiết kế để khiến ngươi yêu ta, thiết kế để ngươi cùng ta rời đi, thiết kế việc ta và ngươi bỏ trốn truyền ra ngoài.
" Ngụy Tử Việt hơi câu môi, nữ nhân a, thật sự là ngu ngốc đến đáng thương.
"Ngươi nói cái gì?" Chỉ Dao đột nhiên đứng lên, mặt không thể tin nhìn hắn, cả người đều giận đến phát run lên.
"Nếu không, ngươi cho rằng ta, một tu sĩ, mang ngươi đi sẽ bị phàm nhân chú ý sao?" Ngụy Tử Việt buồn cười nhìn nàng.
.