Nữ Phụ Trở Lại: Nữ Chủ, Nam Chủ Cút Sang Một Bên! Tránh Đường Cho Bổn Tiểu Thư

Chương 40

Đúng 4 giờ kém 15 phút chiều. Nhan Y Hàn cuối cùng cũng quyết định đi đến đó. Cô nắm chặt vô lăng, phóng ga thật nhanh trên đường, hy vọng có thể đến kịp. Nếu như lần này, cô đến kịp, cứ cho là cô ích kỉ đi, nếu Lương Thần chết vì cô, cô cũng vẫn sẽ ở bên anh. Tuyệt đối không buông tay. Nhưng nếu lần này, đến không kịp, cô sẽ từ bỏ anh mãi mãi, để anh tìm được một cuộc sống mới tốt hơn. Đường cao tốc dài hun hút như vậy, cô nhìn vào đồng hồ, nhanh lên, chỉ còn mười phút nữa, bàn chân ca nhấn ga mạnh thêm chút, chiếc xe vụt đi.

***************************

Lương Thần ngồi ở sân bay, hắn đến đây từ rất sớm, mặc sơ mi trắng và quần tây âu đơn giản. Hắn như chờ đợi điều gì đó, không có kì tích. Chờ rất lâu, rất lâu rồi, trọn vẹn 10 phút trôi qua, nghe thông báo chuyến bay của hắn sắp cất cánh, hắn lắc đầu, cười lạnh, kéo va li lên, trước khi lên máy bay, hắn vẫn ngoái đầu lại, nhìn xung quanh một lần nữa, chỉ có điều, điều hắn mong chờ đã không xảy ra:

"Biết rõ là cuộc chờ đợi này sẽ không có kết quả, nhưng anh vẫn chờ, cuối cùng thì, vẫn không chờ được"

*************************************

Nhan Y Hàn mở mắt, từng đợt sóng biển mạnh mẽ đập vào mắt cô, vô cùng rộn rã, tới mức chóng mặt. Cô cựa mình, phát hiện, người cô đã bị trói, sao thế này, cô nhớ lại mọi chuyện, lúc đó, cô đã gần đến được sân bay, vô cùng vui mừng, nhưng không ngờ, một chiếc xe lao đến, cô vội vã tránh chiếc xe đó, nên đã lao xe đâm vào dàn chắn trên đường cao tốc, sau đó, ngất đi. Bây giờ nghĩ lại, mới cảm thấy mình mẩy đau nhức, nhất là phần đầu đã bị chảy máu, chảy dài xuống mặt, vô cùng kinh dị. Một giọng nói quen thuộc vang đến:

"Nhan Y Hàn"

Cô ngẩng đầu lên nhìn:

"Lăng Yên?"

Cô ta cười:

"Bạn tốt, thời gian qua, chúng ta không gặp nhau, tôi thực sự rất nhớ bạn"

Cô lo sợ, nói:

"Cô lại muốn làm gì tôi?"

Cô ta lắc đầu:

"Không, không, tôi sao dám đụng đến cô chứ, bây giờ, chẳng phải, cô đã có người chống lưng cho rồi sao? Nhan Y Hàn, là do cô cướp của tôi trước, tôi đã biết, ngay từ khi xuất hiện cô, cuộc sống của tôi, nhất định sẽ bị nhiễu loạn, là do cô không an phận. Bây giờ, cô có Lương Thần, có Đường Hàn. Vũ Minh vì chán ghét dần tôi, cũng đã quen bạn gái khác, Lâm Lục Quân, cũng đã ra nước ngoài. Tôi gọi điện, anh ấy cũng không thèm bắt máy. Hôm trước, tôi gặp lại Vũ Minh, anh ấy còn nó tôi giả tạo, là do trước đây anh ấy mắt mù mới không nhận ra cô là người tốt. Anh ấy nói, chuyện đã đến mức này, anh ấy không có mặt mũi gặp lại cô nữa, chỉ đành trả thù giúp cô một phần, cô biết anh ấy trả thù bằng cách nào không? Anh ta cùng với Lâm Lục Quân cùng nhau đột xuất rút vốn cho công ty ba tôi, sau đó, còn thuê người cưỡng bức tôi. Tất cả chuyện này, Nhan Y Hàn đều do cô, tất cả là tại cô! Tại cô!"

Lăng Yên như điên lên, hét vào mặt cô mà nói, cô lắc đầu, quát lên:

"Lăng Yên, cô sai rồi! Mọi chuyện, đều là do cô gây ra, cô tự chuốc lấy! Không ai có lỗi, cô đừng đổ lỗi cho ai! Cô hãy tự nhìn nhận lại bản thân mình. Lăng Yên, quay đầu đi! Bây giờ cô quay đầu, ít ra vẫn kịp. Mọi người sẽ tha thứ cho cô mà"

Cô ta lắc đầu, lùi dần:

"Không, họ sẽ không tha thứ cho tôi. Cô nói dối! Họ sẽ không tha thứ cho tôi"

Cô ta như điên lên, nói

"Nhan Y Hàn, tôi cùng cô chơi một trò chơi, nước thủy triều sắp dâng lên rồi. Tôi sẽ gọi điện cho Lương Thần, chỉ cần anh ta đến đây kịp. Xem như mạng cô lớn. Chúng ta cùng thử xe, nước thủy triều rốt cục nhanh hơn, hay Lương Thần của cô đang trên máy bay sẽ nhanh hơn nhé"

Bình Luận (0)
Comment