Nữ Phụ Trở Mình Kết Duyên: Nhiếp Chính Vương Sủng Ái Cưng Chiều

Chương 19


Lý ma ma sửng sốt, dường như hôm nay tiểu thư đã khác ngày trước, lời nói chất vấn lại mang chút chèn ép, trong lúc vô hình cũng khiến bà hoảng hốt không thôi.
“Lão nô cho rằng, lời nói của Thu Đông là giả tạo, cho nên….”
Đôi mắt Lâm Thanh Thiển híp lại, cố nén tức giận, nói, “Cho nên, bà liền đánh nàng? Thu Đông là nha hoàn bên cạnh ta, bà lại dám can đảm tự tiện đi đánh nàng, mà không cần đến sự cho phép của ta.”
Dừng một chút, cười lạnh nói: “Lý ma ma, kẻ không biết, còn cho rằng ngươi mới chính là chủ tử của Liễu Viện này!”
Sắc mặt của Lý ma ma đại biến, “phốc” một tiếng quỳ xuống, khóc lóc nói: “Tiểu thư, oan uổng quá, trong lòng lão nô, tiểu thư mãi là chủ tử.

Hôm nay, ta cũng vì tiểu thư, nên mới nghĩ như vậy.

Ta chỉ cho rằng Thu Đông ăn cắp trang sức của người, mới đi giáo huấn nàng.

Đối với tiểu thư, lão nô luôn một lòng trung thành, trời đất chứng giám, tuyệt không chút gian dối nào!”
Lâm Thanh Thiển hừ lạnh một tiếng, nếu nàng chính là nguyên thân, chỉ sợ sẽ tin lời Lý ma ma nói là thật.
Trước tiếng kêu than trời khóc đất của Lý ma ma, Lâm Thanh Thiển không thèm nhìn đến, chỉ nhìn Thu Đông, hỏi nàng: “Lý ma ma đánh em mấy cái?”
“Hồi tiểu thư, Lý ma ma đánh nô tỳ, đánh nô tỳ… Hai mươi cái.”
Thu Đông đoán không ra tâm tư của Lâm Thanh Thiển, chỉ hoảng sợ nhìn nàng.

Ánh mắt Lâm Thanh Thiển tối đen không rõ, một lúc sau, môi anh đào của cô hé mở, nói: “Thu Đông, em đánh lại cho ta.”
Tiếng nói vừa dứt, mấy người ở trong phòng đều lộ vẻ ngạc nhiên.
Lý ma ma không thể tin được, sửng sốt chớp mắt một cái, khóc lóc xin tha: “Cho dù hôm nay lão nô có thực sự hiểu lầm Thu Đông …Nhưng lão nô cũng hết lòng vì tiểu thư mà.

Cầu tiểu thư, có thể vì chút lòng trung thành này của lão nô, mà tha cho lão nô lần này….”
Cho dù Lý ma ma nói rất là cảm động, nhưng Lâm Thanh Thiển thì không có dao động, nhìn dáng vẻ Thu Đông không biết làm sao, nói thêm một lần, “Mau lên, đánh cho ta, có nghe hay không!”
Thu Đông yếu ớt nói: “Tiểu thư, nô tỳ không sao cả, hay là, chúng ta bỏ qua đi.”
“Đánh cho ta!”
Thu Đông nhìn thấy ý tứ kiên định của Lâm Thanh Thiển, nàng không dám vi phạm nữa, nuốt nước miếng, nhút nhát, rụt rè đứng ở trước mặt Lý ma ma, nhắm mắt lại, bắt đầu tát vào mặt của Lý ma ma.
Lực đạo cũng không lớn, nhưng Lý ma ma đã che lại mặt mình, hung tợn trừng mắt với Thu Đông.
Làm sao Lâm Thanh Thiển không nhìn ra tâm tư của Lý ma ma chứ, cô lạnh lùng nói: “Dùng sức một chút, dùng hết lực của mình, có nghe hay không!”
Thu Đông cắn răng một cái, dùng hết sức, tát lên mặt Lý ma ma.

“Bốp” một tiếng, âm thanh giòn giã vang lên, Lý ma ma đau đớn kêu gào thét.
“Tiểu thư, tha cho lão nô, lão nô không dám nữa, cầu xin người tha cho lão nô…”

Trong lòng Thu Đông hốt hoảng, chính nàng đánh người, nhưng hốc mắt thì đã đỏ lên, bất lực nhìn Lâm Thanh Thiển nói, “Tiểu thư…”
“Đánh! Tiếp tục đánh cho ta, phải đủ hai mươi cái, một cái cũng không được thiếu!”
Thu Đông không còn cách nào khác, đành căng da đầu tiếp tục đánh xuống, mỗi khi nàng do dự không chịu xuống tay, thì Lâm Thanh Thiển lại tiếp tục dùng giọng điệu lạnh lẽo ra lệnh cho nàng.
Hai mươi cái tát xuống, khuôn mặt của Lý ma ma so với Thu Đông cũng không khá hơn là bao.

Nửa khuôn mặt đã sưng đỏ lên, trên mặt là nước mắt nước mũi chảy tèm lem xuống.
So với sự bất an của Thu Đông, thì trong lòng Xuân Hạ lại có vài phần hả giận.
Lâm Thanh Thiển cầm tách trà lên, nhấp một ngụm, nhìn vẻ mặt khốn khổ của Lý ma ma, không chút biểu tình, nhàn nhạt nói: “Lý ma ma, hôm nay bà làm sai, khấu trừ tiền tiêu vặt một tháng, giáng xuống làm nha hoàn nhị đẳng.”
Lý ma ma mở to hai mắt nhìn, “Tiểu thư, người không thể đối xử với lão nô như thế, lão nô chính là bà vú của người mà!”
Lý ma ma vốn dĩ là nha hoàn nhất đẳng, cùng giai cấp với đám người Xuân Hạ và Thu Đông, nhưng bởi vì là bà vú của Lâm Thanh Thiển, vả lại nguyên thân hay ỷ lại vào bà, cho nên địa vị có chút cao hơn so với Thu Đông Và Xuân Hạ.

Nhưng hiện giờ, bị giáng xuống thành nha hoàn nhị đẳng, là sống dưới quyền của người khác, tất nhiên bà sẽ không cam lòng.
Vẻ mặt Lâm Thanh Thiển mang theo chút trẻ con, trên khuôn mặt thanh tú mang nét cười nhàn nhạt, ý cười chưa chạm tới đáy mắt.
“Lý ma ma, nếu không phải ta coi bà là bà vú của ta, thì hôm nay, hình phạt của bà không chỉ đơn giản là giáng xuống nha hoàn nhị đẳng đâu.”
Trong lời nói ẩn ý lời cảnh cáo, tất nhiên Lý ma ma có thể nghe hiểu, phía sau lưng liền toát mồ hôi lạnh, cả nửa đời người, lăn lộn trong nhà cao cửa rộng, giờ phút này, thế nhưng bà lại thấy sợ vị tiểu thư nhỏ bé ở trước mặt này.

Khẽ cắn môi, Lý ma ma nói: “Đa tạ tiểu thư đã vì phần tình này mà thương xót lão nô.”
Không muốn nghĩ tới phần tâm tư không cam lòng của Lý ma ma, Lâm Thanh Thiển xua tay nói, “Lui xuống đi.”
Sau khi Lý ma ma lui ra, cả thân người của Thu Đông đã đổ đầy mồ hôi, chân mềm nhũn ra thiếu chút nữa là không đứng vững nổi, lòng bàn tay thì tê dại, điều này khiến nàng khẳng định được, vừa rồi nàng đã thật sự đánh Lý ma ma, kẻ đã luôn tìm mọi cách ức hiếp bọn họ.
“Xuân Hạ, em đi tìm chút thuốc mỡ cho Thu Đông bôi mặt đi.”
“Vâng, nô tỳ sẽ đi ngay.”
Lâm Thanh Thiển muốn đỡ Thu Đông ngồi xuống, nhưng vẻ mặt Thu Đông có chút sợ hãi, lùi về phía sau: “Nô tỳ không sao, đứng như vậy là được ạ.”
“Ngồi xuống! Đừng để ta nói hai lần.”
Thu Đông sợ Lâm Thanh Thiển tức giận, bất an lo sợ ngồi xuống.
Sau khi Xuân Hạ mang thuốc mỡ trở về, nhìn thấy Lâm Thân Thiển muốn tự mình bôi thuốc cho nàng, Thu Đông vội vàng ngăn cản: “Tiểu thư, đừng, nô tỳ chỉ là hạ nhân, sao có thể để tiểu thư bôi thuốc cho mình được.”
Lâm Thanh Thiển bôi thuốc mỡ lên trên mặt Thu Đông, mặc kệ Thu Đông từ chối, nhận thấy cơ thể nàng cứng ngắc, trong lòng khẽ thở dài một tiếng, nhẹ nói: “Hạ nhân thì sao? Các em nhớ kỹ, tiểu thư là người, nha hoàn cũng là người, cũng đều giống nhau, đều có cha mẹ sinh ra và lớn lên.”
Buông thuốc mỡ xuống, liếc nhìn vẻ mặt còn đang kinh ngạc của hai người, nói: “Lúc trước, ta đối xử với các em quá mức hà khắc, nhưng về sau, ta sẽ không như vậy nữa.

Về sau, nếu không có người ở bên ngoài, các em cũng không cần quá đa lễ.”
Xuân Hạ và Thu Đông còn nhỏ tuổi đã bị bán vào trong phủ, là nô tì, nên bị chủ tử đánh là bình thường.

Hôm nay, lại có người nói với các nàng rằng, các nàng cũng là người, cũng có cha mẹ, không có gì khác biệt, không khỏi cảm động mà rơi nước mắt.
Hai người đồng thời quỳ xuống, rơm rớm nước mắt nói: “Sau này, chúng nô tỳ sẽ tận tâm tận lực hầu hạ tiểu thư!”
Lâm Thanh Thiển đỡ hai người đứng dậy, giả bộ tức giận nói, “Chẳng phải vừa rồi, ta đã nói, không có người ngoài ở đây, các em không cần quá đa lễ sao? Các em lại không nghe lời ta nói rồi sao?”

“Tiểu thư chớ nóng giận, về sau nô tỳ sẽ không như thế nữa.”
Dặn dò Thu Đông, vết thương trên mặt cần bôi thuốc nhiều lần, sau đó Lâm Thanh Thiển xua tay ý bảo hai người lui ra ngoài.
Ngồi ở trước bàn, Lâm Thanh Thiển khẽ nhíu mày, trong mắt hiện lên chút lo lắng.
Những ngày đần đây, vì để tránh cho mọi người suy nghĩ cô khác với nguyên thân, nhất cử nhất động, cô đều phải suy tính cặn kẽ.

Nếu để bị phát hiện, ở thời phong kiến mê tín này, chỉ sợ sẽ cho là ma ám, rồi bị thiêu sống.
Chuyện Thu Đông bị đánh, nhất thời đã khiến cô không nhẫn nại được mà nổi giận, chỉ mong, chuyện này sẽ không khiến người ta nghi ngờ đi.
….
Sau khi Lý ma ma quay trở về phòng, nhìn nửa khuôn mặt của mình sưng lên vù vù, trong lòng lửa giận khó biến mất.

Nhìn thấy ánh mắt hả hê khi thấy người gặp họa của các nha hoàn thô sử và những tên sai vặt, càng khiến ngực bà càng thêm đau.
“Một đám tiểu tiện nhân, tức chết ta rồi, đặc biệt là ả tiện nhân Thu Đông, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!”
Lý ma ma đi tới di lui, đột nhiên hai mắt sáng lên, bất chấp chuyện bôi thuốc, liền đã vội vàng bước nhanh ra khỏi Liễu viện.
……
Nam viện.
Lâm Thanh Vu đang luyện cầm, nha hoàn Chu Hồng đi tới, hành lễ, nói: “Tiểu thư, Lý ma ma trong viện của tam tiểu thư cầu kiến.”

Bình Luận (0)
Comment