Nữ Phụ Trùng Sinh (Trùng Sinh Nữ Phụ)

Chương 115

"Đau quá.........." Cố Doanh Tích sờ sờ mũi, miệng yêu kiều hô lên một tiếng, không biết tiếng kêu này có ma lực gì, làm cho tên đàn ông ôm ả ta đột nhiên ôm chặt hơn, rất nhanh liền có phản ứng dựng lều.

Tên đàn ông tóc dài lộ ra hứng thú, vừa ôm chặt Cố Doanh Tích, eo thon mông cong, không ngờ dưới bộ quần áo không có gì đặc biệt ấy, lại là một thân thể cực phẩm, bộ ngực mềm mại của ả dán chặt lên bộ ngực cứng rắn để trần của hắn, càng làm cho hắn bị lửa nóng thiêu đốt.

Người phụ nữ này, hắn, muốn!

"Em tên gì?" Nghĩ như vậy, nam nhân vô cùng khí phách một tay ôm chặt lấy thắt lưng ả, một tay kia dơ lên nắm lấy cằm của ả, nâng khuôn mặt của ả lên.

Đôi mắt đẹp của Cố Doanh Tích giống như bị kinh hoảng và sợ hãi, đôi mắt dường như biết nói làm cho khuôn mặt vốn bình thường của ả sáng bừng lên, tên đàn ông kia không thèm nghĩ ngợi hôn thật mạnh lên môi Cố Doanh Tích, Cố Doanh Tích vừa giãy dụa, vừa kinh hoảng kêu lên:

"Anh muốn làm gì?"

Người đàn ông kiên định mà có lực bế ả lên, nói như đinh đóng cột: "Em!"

Sắc mặt Cố Doanh Tích đỏ bừng, tên tóc dài kia mới cười nói: "Tôi cho em tiền, 10 vạn đủ không? Bao em một tháng!" Nói xong lời này, hắn vác ả lên vai, đang muốn rời đi, một vệ sĩ từ trong Quan lại quyền quý chạy ra, lớn tiếng quát mắng: "Tên ngu đần nào lại vứt tàn thuốc vào bãi cỏ?"

Chỗ bụi cỏ kia còn sót mẩu thuốc lá, một vài cành lá bị đốt, thân thể tên đàn ông tóc dài cứng đờ, đứng đó có chút ngại ngùng, sau đó nghĩ tới thân phận địa vị của mình, nếu như bị người ta biết được hắn tùy tiện vứt mẩu thuốc vào bãi cỏ mà bị người ta mắng, e rằng không tốt lắm, cho nên hắn vác Cố Doanh Tích chạy về phía xe của hắn.

Mà Cố Doanh Tích đang không ngừng dãy dụa, khi nghe thấy tên đàn ông này cho mình 10 vạn, nhất thời cứng đờ, nghĩ tới bệnh của mẹ, còn có hai đứa em gái đang đi học, thân thể Cố Doanh Tích cứng ngắc, nước mắt chảy ra.

Bị đưa tới khách sạn, tên đàn ông kia vứt Cố Doanh Tích xuống rồi đi vào nhà tắm, đợi đến khi lại xuất hiện, hắn chỉ quấn một cái khăn tắm quanh eo, cơ ngực rắn chắc của hắn làm cho Cố Doanh Tích đỏ mặt, tên đàn ông kéo khăn tắm xuống liền nhào vào Cố Doanh Tích, sau khi vuốt ve một lát liền trực tiếp đi vào.

"A, đau quá, đau quá, anh mau đi ra!" Sắc mặt Cố Doanh Tích trắng bệch, liền liều mạng giãy dụa, ả càng giãy dụa tên đàn ông kia càng khó chịu, trán toát mộ hôi lạnh, nhưng ánh mắt vô cùng nguy hiểm:

"Em cũng không phải lần đầu tiên? Là ai? Là ai làm?" Hắn vừa nói, động tác càng cuồng dã hơn, làm cho Cố Doanh Tích giống như một chiếc thuyền nhỏ lênh đênh trong mưa rền gió dữ, thân thể không ngừng run rẩy.

Lúc này Cố Doanh Tích làm sao dám nói trước đây ả có rất nhiều đàn ông, ánh mắt của tên đàn ông này nguy hiểm tới mức như muốn nuốt chửng ả vậy, ả nhịn không được sợ hãi khóc nấc lên, mặc dù bị đối xử thô bạo như vậy, nhưng thân thể ả đã được Ninh Vân Thành và Tạ Trác Doãn dạy dỗ trở nên vô cùng mẫn cảm, mặc dù lúc này tên đàn ông kia vô cùng thô bạo, nhưng dần dần ả liền cảm thấy thoải mái, thân thể chảy ra một dòng chất lỏng, làm cho động tác của người đàn ông càng dễ dàng hơn.

"Tiểu yêu tinh!" Gã đàn ông nghiến răng nghiến lợi mắng một câu, cũng không điều tra xem gã đàn ông trước đây của Cố Doanh Tích là ai nữa, bắt đầu điên cuồng vận động.

Sau một hồi lăn qua lăn lại, toàn thân Cố Doanh Tích đau nhức bị đàn ông ôm vào trong lòng. "Chuyện trước đây tôi không quan tâm nữa, nhưng sau này em chính là người phụ nữ của tôi, nhớ lấy, tôi tên Âu Dương Chấn Thiên!"

Nói xong lời này, Âu Dương Chấn Thiên lại đè Cố Doanh Tích xuống dưới thân.

Lúc này Ninh Vân Thành không biết người yêu Tích Nhi của hắn đã bị một gã đàn ông khác chiếm hữu rồi, hắn vẫn ở trong bệnh viện lo lắng đủ đường đợi Cố Doanh Tích trở về.

Cố Doanh Tích vô cùng hiếu thuận, hiện nay Cố Nhàn ở trong bệnh viện, nếu như không có chuyện gì, ả nhất định sẽ tới bệnh viện, nhưng hiện tại đã 12 giờ khuya, nhưng không thấy ả đâu, Ninh Vân Thành gấp gáp như kiến bò trên chảo nóng, lúc này Cố Nhàn nằm trên giường bệnh, vừa mới truyền nước biển xong, nhìn thấy con rể lo lắng cho con gái như vậy, trong lòng không khỏi hoan hỉ phấn chấn.

Ấn tượng của bà ta đối với Ninh Vân Thành cực tốt, dù sao thì Cố Nhàn tự nhận bà ta không phải một người yêu tiền tài, cũng không cần con gái phải gả cho gia đình phú quý gì, xuất thân như Ninh Vân Thành, lại đối xử thật tâm với Cố Doanh Tích như vậy, lần này sức khỏe bà ta không tốt, vậy mà Ninh Vân Thành lại nguyện ý hiến một quả thận cứu bà ta, làm cho cảm tình của Cố Nhàn đối với Ninh Vân Thành vô cùng tốt.

Lúc này lại nhìn thấy hắn lo lắng cho con gái, Cố Nhàn không khỏi cười nói:

"Vân Thành, con đừng lo lắng, Tích Nhi không xảy ra chuyện gì đâu? Có thể là có chuyện gì đó kéo chân nó, khẳng định không có chuyện gì, một lát nữa, nó nhất định sẽ về."

Cố Nhàn an ủi con rể, bởi vì vừa làm phẫu thuật xong, cho nên cảm thấy mệt mỏi, nói chuyện với Ninh Vân Thành, bất tri bất giác ngủ thiếp đi.

Ninh Vân Thành lại mở to mắt, thẳng đến khi trời sáng cũng không thấy Cố Doanh Tích trở về. Hắn không nhịn nổi nữa, kéo theo thân thể bệnh tật của hắn tới Quan lại quyền quý gặp Cố Doanh Tích, nhưng những nơi như Quan lại quyền quý phải đợi đến buổi tối mới mở cửa, ban ngày vắng lặng không bóng người, chỉ có một bảo vệ canh bên ngoài, bên trong đang có người nói chuyện.

"Tôi muốn tìm Cố Doanh Tích." Ninh Vân Thành trực tiếp tiến vào đại sảnh, mở miệng nói chuyện trực tiếp với Lan Bưu đang dặn dò đám người Lan Hình, hắn trực tiếp mở miệng nói: "Cô ấy đang ở đâu?"

Cả một đêm không thấy tung tích của người yêu, Ninh Vân Thành lo lắng muốn chết, mở miệng nói chuyện với giọng điệu không được tốt lắm.

Lan Bưu là nhân vật như thế nào, rất nhiều kẻ phú nhị đại trong thủ đô này nhìn thấy ông ta còn phải gọi một tiếng Bưu ca, phải nịnh nọt ông ta, lúc này Ninh Vân Thành lại dám dùng giọng điệu này nói chuyện với ông ta.

Nói tới tên của Cố Doanh Tích, Lan Bưu nhớ tới cô gái bị chủ tử hạ lệnh trừng trị, ông ta vẫn luôn chú ý tới Cố Doanh Tích, biết tối qua ả nhận lời ra ngoài với khách, sau đó ả hối hận, được nhị công tử Âu Dương gia cứu đi rồi, tối hôm qua tên đàn ông trung niên kia đã quay lại cáo trạng với ông ta.

Mặc dù ông ta không sợ tên trung niên tối qua, nhưng dù sao chuyện này do Cố Doanh Tích sai, lúc này Lan Bưu còn đang tức, vừa đúng lúc Ninh Vân Thành xông tới!

"Cố Doanh Tích? Cậu là gì của ả ta?"

"Tôi là chồng cô ấy!" Ninh Vân Thành vừa nghe thấy Lan Bưu hỏi như vậy, nghĩ rằng Lan Bưu biết thân phận của hắn, cho nên ưỡn thẳng ngực, vội nói: "Cô ấy ở đâu? Có phải bị các người nhốt lại hay không?"

Lan Bưu biết Ninh Vân Thành là ai, lần trước Ninh Vân Thành bị chỉnh ác là kiệt tác của Lan Lăng Yến, lần này thấy Ninh Vân Thành tự tìm tới cửa, chỉ là cố ý hỏi hắn như vậy, lúc này nghe thấy hắn thừa nhận quan hệ với Cố Doanh Tích, liếc mắt ra hiệu cho mấy vệ sĩ Lan Hình, mấy người đàn ông liền bao vân lấy Ninh Vân Thành.

"Các, các người định làm gì?" Ninh Vân Thành thấy vậy, trong lòng không khỏi sợ hãi, theo bản năng hét lên: "Các người đừng có làm xằng làm bậy!"

"Nói tới Cố Doanh Tích, tôi còn phải tìm cậu bồi thường 5 vạn đây, tối hôm qua ả đáp ứng ra ngoài với Ông chủ Lâm, chuyện bí mật chúng tôi không quản, nhưng đàm phán giao dịch tại Quan lại quyền quý, sau cùng ả ta bỏ chạy thì thôi, còn đánh người ta bị thương, tôi phải thay ả bồi thường 5 vạn, lúc này cậu giao tiền ra thì chuyện này coi như xong, nếu không đừng trách tôi tâm ngoan thủ lạt!"

Ninh Vân Thành nghe thấy Cố Doanh Tích vậy mà lại đáp ứng tiếp khách làm hắn kinh sợ, trong lòng hắn vô cùng đau khổ, lẽ nào hắn còn chưa đủ tốt với ả hay sao? Sao ả lại phản bội hắn? Chuyện trước đây của ả với Tạ Trác Doãn hắn đã nhẫn nại không tính toán rồi, hắn bỏ ra nhiều như vậy, sao ả lại làm như vậy?

Hắn âm tình bất định đứng một hồi, sau đó Ninh Vân Thành nghĩ tới những chuyện xảy ra gần đây, mỗi lần hắn trở về đều không gặp ba Ninh mẹ Ninh, còn chẳng có một đồng, Ninh Vân Thành mất đi một quả thận, thân thể cần tĩnh dưỡng cho khỏe, Cố Nhàn coi như làm xong phẫu thuật, nhưng tiền thuốc thang vẫn tốn rất nhiều.

Người yêu của hắn vẫn luôn là cô gái hiếu thuận, nói không chừng vì bệnh của Cố Nhàn và vì hắn, cho nên ả mới nghĩ ra biện pháp cực đoan này!

Trong lòng hắn giải thích thay cho hành động của Cố Doanh Tích, Ninh Vân Thành nghe thấy Lan Bưu nói sau đó Cố Doanh Tích hối hận không đi cùng ông chủ Lâm nữa, trong lòng hắn thở phào nhẹ nhõm, chỉ cảm thấy Cố Doanh Tích vừa hiếu thuận, vừa thủ tiết trung trinh với hắn, không thực sự làm chuyện đó.

Trong lòng hắn vừa đắng vừa chát vừa yêu thương, càng yêu thương Cố Doanh Tích hơn, nhưng cũng càng hận Ninh gia hơn. Ba Ninh thấy chết không cứu, hắn nắm tay thành quyền, Ninh gia ngay cả chút tiền cũng không cho, nếu như không phải bọn họ nhỏ nhen kiệt sỉ, Cố Doanh Tích sao phải nghĩ ra biện pháp làm hắn đau lòng như thế này cơ chứ!

Ninh Vân Thành nghĩ như vậy, trong lòng oán hận, vội nói: "5 vạn thì 5 vạn, tôi cho các người số điện thoại của ba tôi, các người trực tiếp tìm ông ta mà đòi!" Ninh Vân Thành nghĩ rằng những người đòi nợ này tìm tới tận cửa, hắn không tin ba Ninh lại không giao tiền, bản lãnh của những người đòi nợ này hắn đã được lĩnh giáo qua, ba Ninh nhất định không chịu được, sớm muộn cũng nôn tiền ra thôi!

Nói xong, hắn vội lấy điện thoại ra, ấn vào số điện thoại của ba Ninh, đẩy tới trước mặt Lan Bưu.

Đối với kẻ đê tiện như thế này, trong lòng Lan Bưu vô cùng coi thường, ông ta biết gần đây mẹ Ninh ở trong bệnh viện, ngay cả phu nhân cũng thường xuyên qua thăm, ông ta chẳng dám tìm ba Ninh gây phiền toái, nghĩ như vậy, trong lòng Lan Bưu xoay chuyển, cười đáp ứng:

"Được thì được, nhưng cậu phải viết giấy nợ cho tôi, không thì lấy gì chứng minh số tiền này là do cậu nợ?"

Vừa nghe thấy viết giấy nợ, Ninh Vân Thành có chút do dự, nhưng mấy vệ sĩ bao quanh hắn vô cùng hung dữ, hắn không dám phản bác, sau khi do dự hắn vẫn bị Lan Bưu ép viết giấy nợ.

Khó khăn lắm mới thoát khỏi Quan lại quyền quý, Ninh Vân Thành mệt mỏi cả ngày trở về Cố gia, cửa lớn đang mở, tiếng khóc "hu hu" truyền tới, sắc mặt hắn thay đổi, theo tiếng khóc tìm đến căn phòng của Cố Thiếu Đào, vừa đẩy cửa ra, vừa đúng lúc nhìn thấy Cố Doanh Tích bị Cố Thiếu Đào đè trên giường, thân thể hai người sớm đã kết hợp với nhau!
Bình Luận (0)
Comment