Nữ Phụ Trùng Sinh (Trùng Sinh Nữ Phụ)

Chương 121

Lý Phán Phán ở bên cạnh dường như cũng xong việc rồi, tên đàn ông bên dưới cô ta không có động tác nữa, hai người phụ nữ trong bước đường cùng có thể bộc phát tiềm năng, nhân lúc tên đàn ông còn lại chưa kịp đề phòng, nhanh chóng nhào về phía Cố Doanh Tích đánh tới tấp, tên đàn ông kia chửi tục một tiếng, đá văng Cố Doanh Tích ra cố gắng chà xát tay, ai ngờ hai người phụ nữ điên cuồng vừa tát hắn vừa giật tóc vừa dùng móng tay cào cấu hắn ta, loại hành động chẳng có chút quy luật nào như thế này dọa sợ tên đàn ông này, nhất thời không phản ứng kịp, trong nháy mắt đầu hắn ta đau đớn.

Hai cô gái phát huy đầy đủ các kĩ năng đánh nhau của phụ nữ, vừa đá vào hạ thân của tên kia, vừa giật tóc hắn, lúc đầu tên đàn ông này còn không biết làm sao, sau đó lúc hắn ta muốn mắng chửi to tiếng, Ninh Vân Hoan chẳng cần nghĩ ngợi liền đẩy Cố Doanh Tích tới, bóp chặt tay của ả kéo tới nhét vào miệng của tên kia!

"Á..............."Không chỉ tên đàn ông kia kêu rên, Cố Doanh Tích cũng bị đau một trận, nhưng không biết có phải vì nguyên nhân thân phận của ả hay không, Ninh Vân Hoan vẫn luôn cảm thấy tiếng kêu của ả thật dâm đãng.

"Đau quá~" Cố Doanh Tích mềm yếu kinh hô một tiếng, Ninh Vân Hoan sợ ả ta rút tay lại, cười đe dọa ả: "Cố Doanh Tích, ở đây tối tăm vắng lặng, chị còn dám lẳng lơ nữa, có tin tôi sẽ nhốt hai người ở đây luôn không?" Bị nhốt cùng người khác ở đây có kết cục gì, Cố Doanh Tích vừa nghe thấy, làm sao dám không nghe lời, thân thể ả không thể để cho mấy người này làm bẩn được, vốn dĩ hiện nay Lan Cửu ca đã chẳng thèm nhìn ả rồi, nếu như bị người khác đụng vào, ả làm sao còn mặt mũi gặp Lan Cửu ca?

Cố Doanh Tích nghĩ như vậy, chịu đựng ghê tởm càng nhét tay vào sâu trong miệng tên đàn ông kia, tên đàn ông kia dùng sức cắn, ả ta sắp khóc tới nơi, nhưng lại nghĩ tới sự cảnh cáo của Ninh Vân Hoan, tự ả liền đưa nốt một cánh tay khác lên để nhét vào, nhịn đau, lúc này mới khóc nói: "Nói thế nào thì chúng ta cũng học chung trường, sao em lại đối xử với chị như vậy? Rốt cuộc chị đã làm gì, để em đối xử với chị như vậy?"

Lúc này trong lòng Cố Doanh Tích thực sự không rõ, ả tự nhận ả chưa từng đắc tội Ninh Vân Hoan, nhưng cô lại đối đầu với ả khắp nơi, Cố Doanh Tích càng nghĩ càng đau lòng, nước mắt vừa không ngừng rớt xuống, vừa nói: "Chị thậm chí còn nhường Lan Cửu ca cho em, cũng không tranh giành với em, tại sao chúng ta không thể trở thành bạn bè? Ninh học muội, chị thật sự muốn trở thành bạn bè với em."

"............" Ninh Vân Hoan nghe lời bày tỏ của ả không chỉ không cảm động vui vẻ, ngược lại còn cảm thấy ghê tởm. Mọi sức lực của cô lúc này đều dùng trên người tên đàn ông kia, nghiến răng nghiến lợi dùng sức không dám mở miệng, vì sợ vừa nói sẽ làm cho tên đàn ông này có cơ hội giãy dụa, nếu không khi nghe thấy Cố Doanh Tích nói như vậy Ninh Vân Hoan đã tát cho ả hoa mắt rồi!

"Từ nhỏ chị đã không có ba, người chị thích không thích chị, nếu chị là em, chị nhất định sẽ trân trọng anh ấy.........." Cố Doanh Tích tự mình nói không ngừng, sức lực trên tay giảm đi mấy phần, cánh tay vốn chặn không khí hít thở của tên đàn ông bị trượt ra khỏi miệng hắn.

May mà yết hầu của hắn bị siết chặt, có kêu cũng không ra tiếng, nếu không đã bị Cố Doanh Tích làm hỏng chuyện rồi.

Lý Phán Phán và Ninh Vân Hoan lại dùng sức siết chặt, mới vuốt trán đầy mồ hôi, ngồi bệt mông xuống đất, Cố Doanh Tích ở bên cạnh vẫn còn u oán nói rằng ả không cam lòng, dường như sau khi trải qua sự hoảng loạn cực độ khi bị bắt cóc, ả ta lại không giống bình thường, nghe thấy ả ta không ngừng lảm nhảm, Ninh Vân Hoan nghe ra sự oán hận và sự phẫn nộ mà ả cố che giấu, phỏng chừng đây mới là bản chất thật của ả dưới lớp vỏ bọc yếu đuối thiện lương bên ngoài.

"Chị cũng thật đáng thương." Lý Phán Phán nghỉ ngơi một lát, sau khi thở dốc, mới nuốt nướt bọt, trong lòng đồng tình với Cố Doanh Tích đang khóc lóc kể lể không ngừng, vội vàng tiến tới muốn lau nước mắt thay ả, Ninh Vân Hoan phiền chán nói: "Được rồi, nếu chị ta muốn khóc cứ để chị ta khóc, cũng không biết lúc nào có người tới đây nữa."

Lúc này cô có ý nghĩ muốn đánh Cố Doanh Tích ngất xỉu rồi nhốt ả ở đây, dù sao Cố Doanh Tích cũng là nữ chủ, ả ta có thân phận bất tử, nhiều lắm cũng là thu phục thêm một tên đàn ông nữa vào hậu cung của ả thôi, nghĩ như vậy, Ninh Vân Hoan vừa tìm chìa khóa trên người mấy tên đàn ông, bởi vì ánh mắt đã thích ứng với bóng đêm, cô nhìn rõ khuôn mặt xanh tráng của tên đàn ông tiến vào đầu tiên, lưỡi lè ra, ánh mắt trợn trừng toàn tơ máu, trong lòng cô cũng có chút hốt hoảng.

Tên đàn ông này vừa nhìn đã biết là hắn chết rồi, mặc dù Ninh Vân Hoan đã sống lâu như vậy, nhưng vẫn là lần đầu tiên giết người, lúc này cũng chỉ có thể nhắm mắt không dám nhìn, tìm được chìa khóa trên thi thể của mấy tên đàn ông, liền lắc đầu với Lý Phán Phán.

"Hoan Hoan, chị ta thực sự rất đáng thương..................." Lý Phán Phán có chút không nỡ liếc mắt nhìn Cố Doanh Tích đang khóc nước mắt đầy mặt, cô ta không phải kẻ ngu, nhìn ra Ninh Vân Hoan vô cùng chán ghét Cố Doanh Tích, cô ta không biết giữa hai người xảy ra chuyện gì, nhưng lúc này thấy Cố Doanh Tích khóc thành như vậy, muốn cô ta bỏ đi không quan tâm, cô ta thực sự không làm được.

"Người đáng thương trên đời này nhiều vô kể, nếu cậu còn cố ý ở đây bồi chị ta, đợi chút nữa người đáng thương sẽ là chúng ta." Ninh Vân Hoan lạnh lùng đáp lại Lý Phán Phán một câu, Lý Phán Phán ngơ ngác, cũng nghĩ ra tình cảnh của mình hiện tại, cố gắng áp chế sự thương hại trong lòng, kéo Cố Doanh Tích lên: "Ra ngoài trước đã rồi nói, đừng khóc nữa."

"Em, em đúng là người tốt." Cố Doanh Tích hít hít mũi, ánh mắt đỏ ửng, gật gật đầu.

Ninh Vân Hoan chẳng thèm để ý ả, chỉ phân phó hai người kéo ba cái xác vào góc tường, mấy người nghĩ nghĩ liền cởi quần áo của ba tên kia đổi sang mình, lúc này mới mở cửa đi ra.

Ra ngoài rồi Ninh Vân Hoan mới biêt đây là một hòn đảo nhỏ, dọc theo con đường vắng lặng không một bóng người, mơ hồ nghe thấy tiếng sóng vỗ, gió biển thổi tới từng đợt, thời tiết ở đây không lạnh như ở thủ đô Trung Quốc, ngược lại còn có chút nóng.

Không biết do căng thẳng hay do chạy một đường dài như vậy mà cảm thấy nóng, mấy người đều chảy rất nhiều mồ hôi, không xa là một dãy biệt thự sáng ánh đèn, Ninh Vân Hoan không biết đây là địa bàn của ai, càng không dám chạy loạn, biết được đây là một hòn đảo, cho dù có chạy tới đâu cũng không chạy thoát khỏi đảo được, trong lòng không khỏi có chút tuyệt vọng.

"Bây giờ làm thế nào?" Cố Doanh Tích cả người mơ màng, lần đầu tiên trong đời ả ta trải qua chuyện này, cả người sụp đổ, bởi vì Ninh Vân Hoan bình tĩnh nhất, cho nên dù biết cô không thích ả ta, ả ta vẫn vô thức xem cô làm người đứng đầu.

"Tôi làm sao biết được?" Ninh Vân Hoan lạnh lùng đáp một câu, nghĩ tới biểu hiện lúc vừa rồi của ả, lại có chút không an tâm:"Đây là nơi nào tôi nghĩ chắc chị cũng biết, chị đừng có gây chuyện nữa, nếu không đừng trách tôi không khách khí với chị."

Cố Doanh Tích trong lòng ủy khuất, ả ta chẳng hề làm gì, lúc này lại bị Ninh Vân Hoan trách mắng, nhưng tính cách ả ta có chút mềm yếu, cho nên bị Ninh Vân Hoan nói như vậy, liền chịu đựng, trong lòng đau khổ cúi thấp đầu, lại khóc lên!

Bốn bề ngoài tiếng gió biển ra, thì chỉ có tiếng khóc của Cố Doanh Tích, Ninh Vân Hoan đang muốn mắng ả ta, dường như lại nghe thấy tiếng cười truyền từ xa tới, cô chẳng thèm nghĩ ngợi liền kéo Lý Phán Phán chạy về hướng biệt thự, Cố Doanh Tích cũng biết có nguy hiểm, lúc này không dám khóc, vội vàng chạy theo. Ả ta vốn dĩ muốn gọi Ninh Vân Hoan đợi ả, nhưng nghĩ tới lời cảnh cáo vừa rồi, liều mạng nhịn khóc đuổi theo.

Cũng không biết chạy bao lâu, mấy người tán loạn như rắn mất đầu, đợi đến khi hồi thần, đã trốn trong vườn hoa đầy hoa cỏ rồi.

Cũng không biết bên ngoài có ai không, nơi này tối như bưng, Ninh Vân Hoan quyết định trốn trước rồi nói, cô cởi áo ra trùm lên đầu, kéo Lý Phán Phán chui vào trong, Cố Doanh Tích cũng học theo cô chui vào trong, mấy người vừa mới nấp xong, vườn hoa vốn tối om đột nhiên có tiếng người vang lên, đèn bật sáng lên.

"Đem một người phụ nữ tới cho tôi." Một người đàn ông thân hình cao lớn sau khi vào vườn hoa liền phân phó cho người ở phía sau, giọng nói có chút âm nhu, người phía sau hắn vội trả lời, quay đầu đi ra ngoài.

Tên đàn ông này kéo kéo cà vạt, phỏng chừng có chút nóng, vội vàng tiến vào biệt thự, không lâu sau đèn trong biệt thự sáng lên, Ninh Vân Hoan thở phào, nhìn thấy Cố Doanh Tích dựa sát vào mình, vội trừng mắt chán ghét nhìn ả ta một cái.

Khoảng 5 phút sau, tên đàn ông kia đã cởi áo khoác chỉ mặc một chiếc áo sơ mi đen đi ra, trên tay cầm một ly rượu vang, đã sớm có người chuyển ghế shô pha tới, hắn ta ngồi xuống, bên ngoài có mấy tên áo đen bắt một người phụ nữ như bắt một con gà tới, ném tới trước mặt tên đàn ông kia, rồi cung kính hành lễ, lui ra ngoài.

Ánh đèn bốn phía sáng trưng, Ninh Vân Hoan trốn trong bụi hoa, nhìn thấy khuôn mặt của tên đàn ông kia, nhất thời tim đập nhanh, lúc tên đàn ông kia cầm ly rượu lên, ánh mắt nhìn về phía bụi hoa.

Tên này lớn lên có chút âm nhu, vẻ ngoài đẹp như phụ nữ, tóc hắn ta dài tới tận eo, chỉ dùng dây buộc lên, trong bóng đêm lại mang theo mấy phần quyến rũ, lúc cười khuôn mặt vô cùng anh tuấn, một người đàn ông có vẻ ngoài đầy tà mị như vậy, nhưng đôi mắt hẹp dài lại giống như rắn độc, lúc nhìn người ta như lóe ra hàn quang.

Ninh Vân Hoan vừa cảm thấy lạnh toát sống lưng, vừa cảm thấy may mắn, đây đúng là người quen của kiếp trước mà, lúc trước nhờ Cố Doanh Tích ban tặng, cô đã bị tên đàn ông này chỉnh qua không nhẹ, tên này tên Đông Phương Ngạo Thế, lão đại hắc bang có thể lực lớn nhất trong hậu cung của Cố Doanh Tích, đương gia hiện tại của Long Minh, tại sao hiện tại hắn ta còn chưa phát sinh quan hệ với Cố Doanh Tích, nhưng thần xui quỷ khiến thế nào, cô vẫn bị hắn ta bắt lại vậy?

Ninh Vân Hoan cảm thấy may mắn vì hắn là người quen, kiếp trước cô không chết trên tay hắn, lần này bị bắt lại là bị bắt cùng với Cố Doanh Tích, hắn ta là tên đàn ông định mệnh của nữ chủ, gần như Ninh Vân Hoan tin rằng, chỉ cần có Cố Doanh Tích ở đây, cho dù mọi chuyện có giống như kiếp trước thì cô cũng sẽ hữu kinh vô hiểm (Bị kinh sợ nhưng ko bị nguy hiểm).

Nhưng cũng bởi vì có Cố Doanh Tích ở đây, lực sát thương của nữ chủ quá mạnh, người đối đầu với ả không chết cũng tàn tật, tính cách của tên đàn ông kia lại vô cùng điên cuồng tà mị, Ninh Vân Hoan sợ nếu có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, nếu như rơi vào kết cục xấu thì thật là tai bay vạ gió.

Lúc này Ninh Vân Hoan tin chắc cô sẽ bị liên lụy bởi Cố Doanh Tích, chỉ cần dính vào tai họa nữ chủ này, nhất định sẽ xảy ra chuyện xấu, cô không khỏi hung hăng trừng mắt Cố Doanh Tích.

Sau khi tên đàn ông kia cởi áo, tùy ý người phụ nữ kia bò lên người hắn như yêu tinh xà, quần áo của hai người ngày càng ít, cũng không biết Đông Phương Ngạo Thế lấy đâu ra một cái roi, đến lúc người phụ nữ kia cởi hết đồ, thân thể xinh đẹp bấu víu vào hắn, cái roi liền đánh vào người phụ nữ kia!

Tiếng vút gió do dây roi tạo nên, "ba" một tiếng, thân thể trắng nõn của người phụ nữ nhanh chóng bị đánh ra một vệt đỏ có chút thấm máu, không chỉ người phụ nữ kia sắc mặt trắng bệch, ngay cả mấy người Cố Doanh Tích cũng run rẩy.

Sau đó Đông Phương Ngạo Thế lại vút thêm mấy roi, đánh tới mức người phụ nữ kia co ro thành một đống, lúc này Đông Phương Ngạo Thế mới lấy ra một cái thùng, bên trong có mùi hôi thối, đám người Ninh Vân Hoan cũng ngửi thấy, Đông Phương Ngạo Thế cười tà lôi người phụ nữ tới:

"Uống hêt đồ trong thùng đi."

Người phụ nữ liều mạng lắc đầu, Đông Phương Ngạo Thế liền túm lấy tóc cô ta ấn vào trong thùng.

"Oa!" Người phụ nữ rốt cuộc không nhịn được, khuôn mặt cô ta dính đầy chất bài tiết, không nhịn được nôn mửa, Đông Phương Ngạo Thế lại cởi quần, vừa đi tiểu vào người phụ nữ vừa ra mệnh lệnh: "Uống đi!"

Lúc này sắc mặt Ninh Vân Hoan xanh trắng, kiếp trước cô biết Đông Phương Ngạo Thế có thói quen tra tấn phụ nữ, dường như có liên quan tới chuyện hồi nhỏ của hắn, hắn ta vô cùng oán hận phụ nữ, lúc đầu Cố Doanh Tích mới ở cùng hắn, từng chịu không ít khổ, cô biết ả ta không bị ăn phân uống nước tiểu, nhưng không thiếu đòn roi, tới khi nữ chủ hiểu được nổi ám ảnh của Đông Phương Ngạo Thế, hắn ta mới trở nên bình thường.

Nhưng nghe nói là một chuyện, trực tiếp nhìn thấy lại là môt chuyện khác, Ninh Vân Hoan vẫn không chịu được.

Cố Doanh Tích ở bên cạnh đã nôn khan hai cái, "Ọe" một tiếng nôn ra, may mà người phụ nữ kia bị đánh tới mức gào khóc thảm thiết, cả người toàn phân, Đông Phương Ngạo Thế thỉnh thoảng đánh cô ta vào cái.

"Đừng nôn nữa!" Ninh Vân Hoan cảnh cáo trừng mắt nhìn Cố Doanh Tích đang nôn ọe, vừa rồi ả chỉ nôn khan mấy cái, nhưng lúc này thực sự nôn ra, cái mùi này lại làm cho Ninh Vân Hoan cuộn ruột muốn nôn, Lý Phán Phán ở bên sắc mặt tát xanh, dường như cũng sắp nôn ra.

"Ọe, ọe, chị nhịn không được, anh ta, anh ta thật biến thái, chị phải đi cứu cô gái kia..................." Cố Doanh Tích vừa nôn, vừa định vén bụi hoa đi ra, Lý Phán Phán lộ ra chút không kiên nhẫn, nhưng không lên tiếng, ngược lại theo bản năng nhìn Ninh Vân Hoan một cái.

"Chị muốn chết thì tự đi, đừng có liên lụy đến chúng tôi!" Ninh Vân Hoan lo bị lộ, trong lòng hận không thể ăn sống nuốt tươi Cố Doanh Tích, lại thấp giọng cảnh cáo: "Tôi cảnh cáo chị, không được nôn nữa, chị có tin tôi bắt chị nuốt hết những gì chị vừa nôn ra hay không?"

Lời này vừa nói ra, không chỉ có Cố Doanh Tích càng nôn ghê hơn, ngay cả Lý Phán Phán cũng nuốt nước miếng, bị sặc, sắc mặt tát xanh, sắp nôn tới nơi rồi.
Bình Luận (0)
Comment