Nữ Phụ Trùng Sinh (Trùng Sinh Nữ Phụ)

Chương 173

Editor: Gà

Chuyện này không phải việc lớn gì với Lâm Mẫn, bà tìm người làm phía sau đương nhiên sẽ có ba Lan kết thúc cho bà, dù thế nào cũng không thể liên lụy đến bà, nhưng một sự việc vốn tưởng rằng đã nắm chắc thì cuối cùng lại thành ra như vậy, không chỉ mất mặt trước chồng, ngay cả trước mặt con dâu Ninh Vân Hoan này, Lâm Mẫn cũng cảm thấy vô cùng buồn bực.

Gần đây ngây ngốc ở nhà họ Lâm nên hơi phiền, bà náo loạn như vậy khiến Lâm Mậu Sơn giam bà ở nhà không cho bà chạy ra ngoài, tuy chuyện này che giấu một ít gièm pha về chính trị cho nhà họ Tô thì cũng xem như đây là một chút tâm tư của Lâm Mậu Sơn, dù sao ông chỉ muốn hạ quyền to xuống chứ không phải làm Trung Hoa rung chuyển bất an, nhưng Lâm Mẫn thật sự rất tùy hứng, dám tìm người đâm phụ nữ có thai, Lâm Mậu Sơn cảm thấy đứa con gái này càng ngày càng kỳ lạ, đã đi theo ba Lan mấy chục năm, nhưng còn tùy hứng hơn so với khi vẫn là tiểu thư, không biết ba Lan tẩy não bà thế nào, khiến bây giờ bà làm việc liều lĩnh như vậy.

Lâm Mẫn hơi sợ Lâm Mậu Sơn, nhưng bà không muốn cứ ngốc ở trên núi, dứt khoát gọi điện thoại bảo Ninh Vân Hoan đến tán gẫu uống trà làm đẹp với bà, có người làm bạn, nên thời gian này trôi qua khá nhanh.

Vừa làm xong thuỷ liệu pháp (biện pháp trị liệu bằng nước), khí sắc vô cùng tốt, mẹ chồng nàng dâu lười thay quần áo nên cứ mặc áo tắm uống hoa trà nói chuyện trong đại sảnh, Lâm Mẫn cau mày: "Vẫn thấy thoải mái khi ở trong nhà mình hơn, về nhà mẹ không trở thành khách, mà trở thành kẻ có tội." Gần đây Lâm Mậu Sơn đen mặt dạy dỗ bà vài lần, sau khi Lâm Mẫn lập gia đình còn chưa bị người trách cứ như vậy, đương nhiên có chút không chịu nổi, vậy mà ba Lan còn có việc muốn xử lý ở Trung Hoa, tạm thời không thể rời khỏi, Lâm Mẫn oán giận vài câu, đương nhiên Ninh Vân Hoan biết bà đang nói gì, không khỏi che miệng cười: "Ông ngoại cũng vì tốt cho mẹ thôi, lúc đó mẹ không chịu tin con, con đã nói với mẹ rồi. Họ Cố này, có ma lực chuyển nguy thành an, đừng nói xe không thể đâm chết cô ta, dù nhà có nổ mạnh cô ta vẫn có thể là người duy nhất còn sống sót."

Khóe môi Lâm Mẫn khẽ giật. Tuy vẫn cảm giác trường hợp này vô cùng kỳ dị, nhưng tự bản thân mình ngộ ra một chuyện như vậy, nên không phản bác lời của Ninh Vân Hoan như lúc đầu nữa, chỉ hơi nửa tin nửa ngờ.

"Mặc kệ cô ta, nhưng ngày mai mẹ muốn qua chỗ con chơi, gọi thêm mẹ của con nữa, mẹ cũng sẽ hẹn mẹ của mẹ, bốn người chúng ta cùng chơi mạt chược đi." Lâm Mẫn rảnh đến mức nhàm chán, lại sờ gò má: "Hiện tại tay nghề nhà họ Lâm càng ngày càng bình thường, cảm giác còn không bằng ban đầu khi ở nước ngoài." Bà đang nói về thủ pháp kỹ xảo của người làm đẹp và thân thể. Ninh Vân Hoan không lên tiếng, đây là điều đã rõ ràng, tuy nhà họ Lâm tích góp nhiều năm, nhưng bọn họ là người đứng đầu nhà nước. Ở chung với người nhà họ Lâm lâu, Ninh Vân Hoan có thể cảm giác được thế hệ trước của nhà họ Lâm, nhất là trên người Lâm Mậu Sơn có ưu điểm phong cách cổ xưa, trong đó có rất nhiều thứ ông kiên trì dùng đồ của Hoa Hạ sản xuất ra, hơn nữa thật ra Lâm Mậu Sơn cũng không ham hưởng lạc, lại càng không ham cái đẹp.

Ninh Vân Hoan thấy tuy vị ông ngoại này thủ đoạn quả thật lợi hại, nhưng ông công bằng công chính, mặc dù có lợi ích của gia tộc nhưng cũng sẽ không trắng trợn ham muốn tài sản Trung Hoa, tốt hơn so với những nguyên thủ có tư dục kia nhiều, nhà họ Lâm trăm năm tích lũy tài phú, nhưng lại không giống gia tộc Lan thị đã truyền thừa mấy trăm năm.

Hơn nữa công việc của nhà họ Lan chính là giết người cướp của, cùng với đủ loại mua bán cá nhân không thể lộ ra ngoài sáng, ai nói đây không phải kinh doanh kiếm tiền? Lúc trước ba Lan cho con trai Ninh Vân Hoan sửa thành họ Lâm, ra tay vô cùng hào phóng. Nhà họ Lan tuyệt đối có tiền nhiều hơn nhà họ Lâm, cho nên gì đó của nhà họ Lâm có khi không bằng nhà họ Lan là điều thiên kinh địa nghĩa, đương nhiên Lâm Mẫn cũng hiểu rõ, Ninh Vân Hoan biết bà oán giận như vậy, thật ra vì muốn Lâm Mậu Sơn cho bà ra khỏi nhà mà thôi.

Đang nói chuyện, bên ngoài đã có người mặc đồng phục nữ giúp việc trắng chạy chậm vào: "Đại tiểu thư, người nhà họ Mộ đến rồi."

Lâm Mẫn vừa nghe, lười biếng phất tay: "Tôi không đi."

"Nghe nói hiện giờ chủ nhà họ Mộ có bồ nhí..." Nữ giúp việc này nói còn chưa nói xong, Lâm Mẫn đã nhảy dựng lên, vội kéo Ninh Vân Hoan đứng dậy, vừa "soàn soạt" kéo quần áo mình một chút: "Nhanh thay quần áo cho con dâu tôi!"

Ninh Vân Hoan ở chung lâu nên biết bà mẹ chồng này có tính hùng hùng hổ hổ, tuy lúc đó chống đối cô, hận cô nghiến răng nghiến lợi, nhưng một khi được bà tiếp nhận rồi che chở, bà sẽ tuyệt đối toàn tâm toàn ý, đôi khi thật ra Ninh Vân Hoan cảm thấy cuộc sống bà quá hạnh phúc, cái gì cũng không biết, tùy ý làm bậy lại không muốn ủy khuất bản thân, sống đơn giản hơn so với bất kỳ kẻ nào.

Cô vừa quẫn vừa bảo vệ ngực, một đám phụ nữ đã vây quanh trái phải giúp cô thay quần áo rồi.

Nơi mẹ chồng nàng dâu làm mặt cách nhà lớn họ Lâm bốn năm phút đi bộ, lúc này Lâm Mẫn đi một đôi giày cao gót chạy như bay đến, Ninh Vân Hoan mang một đôi ủng da dê mềm còn không đuổi kịp bà, lúc này bị Lâm Mẫn dắt chạy đi, dường như muốn tắt thở, le lưỡi nói: "Mẹ, chúng ta chạy nhanh vậy, làm gì ạ?"

"Cảnh tượng anh họ của mẹ náo nhiệt cũng không dễ xem, chạy nhanh chạy nhanh một chút, còn có thể xem nhiều một ít." Vì chuyện của Mộ Cẩn Ngôn, Lâm Mẫn đã nảy sinh oán giận với nhà họ Mộ, lúc này ước gì được nhìn thấy bọn họ làm trò cười, bà muốn xả giận nên cũng muốn để Ninh Vân Hoan xem hả giận, tuy ba Lan từng nói Ninh Vân Hoan không biết nội tình lúc trước bản thân cô bị bắt cóc, nhưng Lâm Mẫn cảm thấy tức quá.

Nhà họ Mộ náo nhiệt có lẽ cũng chỉ có thân phận như Lâm Mẫn mới dám nói muốn xem, Ninh Vân Hoan cũng không nói gì, để mặc bà lôi kéo chạy vài bước, chủ trạch nhà họ Lâm vừa đến rồi. Trời lạnh, hai người đều chạy đến khí thế ngất trời, Lâm Mẫn vừa vào nhà đã tháo khăn quàng cổ và áo khoác giao cho người hầu, vừa tao nhã dẫm chân đi vào, Ninh Vân Hoan cũng cởi áo đưa qua, lúc vào nhà đã thấy dáng vẻ Điền Ngọc Hinh như gặp phải sấm sét, đang ngồi khóc trên sofa bên cạnh Mộ Minh Lệ.

Sau khi Lâm Mậu Sơn lại nhậm chức nguyên thủ lần nữa, chẳng cần mỗi ngày phải ngốc ở chỗ làm việc, lão hồ ly như ông không tự thân tự lực làm mọi chuyện, ngược lại có thể phái thân tín và người quen ra ngoài, ông quản lý Trung Hoa, ngược lại trật tự hơn so với ông Tô quản lý Trung Hoa lúc trước vài phần, vốn tiếp nhận công vụ khổng lồ từ ông ta, với người khác nó như mớ bòng bong, nhưng trong tay ông như cầm kéo, vài cái đã thuận lí rõ ràng rồi.

Cũng chính vì như thế, ngoại trừ một phần tâm sức Lâm Mậu Sơn dùng trong việc công, một phần khác dồn vào người Lâm Ý, thấy Lâm Ý thường xuyên được Lâm Mậu Sơn ôm vào lòng, nhiều con cháu nhà họ Lâm hình như đã phát hiện cái gì, trong lúc nhất thời thế hệ người thừa kế thứ ba không quan tâm mình chơi đã hay chưa, hoặc bản thân họ đã vội vã tìm đối tượng kết hôn, còn lại hoặc bị cha mẹ ép buộc bắt đầu thân cận, địa vị của người nhà họ Lâm ở đây, không ít người đều nguyện ý dán lên. Tuy thế hệ thứ ba sốt ruột, nhưng vì thân phận của nhà họ Lâm không phải ai cũng có thể bám được, cho nên trước mắt dù có đàm hôn luận gả, nhưng nếu muốn kết hôn, còn phải chờ Lâm Mậu Sơn lên tiếng.

"Được rồi." Lâm Mậu Sơn vừa về nhà không bao lâu, đã đụng phải chuyện như vậy, Điền Ngọc Hinh khóc đến cả đầu ông đều đau, may mắn Lâm Ý trong lòng ông không bị người phụ nữ này ảnh hưởng. Trong lòng Lâm Mậu Sơn hài lòng, đồng thời, lại càng thích Lâm Ý hơn vài phần. Vốn ngay từ đầu ông muốn dùng Lâm Ý để con cháu nhà họ Lâm có động lực, cũng tạo cơ hội để hợp tác hai nhà với ba Lan, không ngờ chỉ là chủ ý dự phòng lúc trước, lúc này ông đã thật sự thích đứa chắt trai này.

Lâm Ý thông minh đáng yêu, tuổi còn nhỏ đã giống Lan Lăng Yến lúc trước, hơn nữa Lâm Mậu Sơn không cần nghiêm khắc trước mặt bé như với con cháu khác của nhà họ Lâm, cũng vì Lâm Ý có quan hệ huyết thống với bản thân ông, không cần sợ nếu yêu thương bé thì ba mẹ bé sẽ sinh ra tâm tư không tốt với nhà họ Lâm, kể từ đó, Lâm Mậu Sơn đặt hết tình thương lên người Lâm Ý, hiện giờ người hai vợ chồng già nhà Lâm thích nhất chỉ sợ sẽ là thằng nhóc này.

"Dượng, ngài nói xem đây gọi là gì? Bây giờ Thiệu Hoa lại..." Điền Ngọc Hinh vừa thút tha thút thít khóc, trong ánh mắt vừa lộ ra vài phần oán trách: "Ông ấy trước kia đều êm đẹp, vì trong lúc tuyển cử tất cả mọi người đều là thân thích, nhưng dượng ngài lại không nói tốt giúp ông ấy, khiến bây giờ ông ấy xấu hổ, ngược lại ra ngoài tìm con hồ ly tinh này để chọc giận cháu..."

Vốn hiện giờ Mộ Thiệu Hoa không còn cha mẹ, ông ta chỉ có một người cô Mộ Minh Lệ là trưởng bối, bởi vậy chuyện gì Điền Ngọc Hinh cũng đến tìm Mộ Minh Lệ để chủ trì công đạo, Mộ Minh Lệ cũng đồng ý thuyết phục Mộ Thiệu Hoa, dù sao đã một bó tuổi còn nháo thành như vậy quả thật kỳ quái.

Nhưng ý trong lời nói Điền Ngọc Hinh để lộ ra, hình như vì Lâm Mậu Sơn không tặng vị trí cho Mộ Thiệu Hoa nên ông ta mới biến thành dáng vẻ này, Mộ Minh Lệ nghe được trong lòng cũng có chút không vui.

Tôn nghiêm thể diện cũng không phải do người khác cho, mà dựa vào chính mình tranh, Điền Ngọc Hinh muốn người khác tán thành và ủng hộ, cũng không nghĩ xem bà ta dựa vào cái gì. Tuy đã gả vào nhà họ Mộ nhiều năm và sinh được hai đứa con trai, nhưng một đứa rất không có tâm cơ, đứa còn lại thì quá ngây thơ, vì mấy đứa con trai bản thân Mộ Minh Lệ sinh ra cũng không được chồng xem trọng, trong nháy mắt thật sự hiểu ra vài phần tâm tình của Mộ Thiệu Hoa, rối rắm trong lòng Lâm Mậu Sơn và Mộ Thiệu Hoa không khác nhau lắm, nhưng Lâm Mậu Sơn có thể nghiêm trang kiềm chế, quá lắm ông chỉ tự mình dạy dỗ và nuôi dưỡng một đứa trẻ, chứ không giống Mộ Thiệu Hoa, vẫn còn cổ hủ, cho rằng con trai ruột của nhà họ Mộ vào tay người khác sẽ tốt hơn.

Trong nháy mắt trong lòng Mộ Minh Lệ hơi buồn bực, bà hiểu Mộ Thiệu Hoa, nhưng cho rằng hành vi lần này của Mộ Thiệu Hoa quá mức khinh suất, nếu chuyện này bị người nắm được nhược điểm, chỉ sợ vào lúc này dư âm còn sót lại của nhà họ Tô vẫn chưa qua đi, đối thủ sẽ giáng một đòn nghiêm trọng cho nhà họ Mộ.
Bình Luận (0)
Comment