Editor: Gà
Lan Lăng Yến vốn không muốn nói chuyện với những người này, cũng không ngờ lúc này người phụ nữ trung niên kia còn mang danh người bị hại ra, cau mày lạnh lùng nói: "Nếu bà cảm thấy không ổn, có thể ra tòa khiếu nại, hiện giờ mời các người lập tức rời khỏi đây, nếu các ngươi lại tiếp cận mẹ vợ của tôi, tôi sẽ lấy cái cớ mà các người dùng để uy hiếp mà bắt các người."
Lan Lăng Yến thẳng thắn đuổi người, làm người nhà Ninh Trị Trung hơi xấu hổ, đồ ăn vặt trong tay Ninh Liên Liên rớt xuống bàn, cô ta có chút xấu hổ liếc nhìn Ninh Vân Hoan: "Chị..."
"Cô Ninh Liên Liên, tôi không phải chị cô, về công về tư, tôi nhớ cô đều không thể gọi tôi như vậy. Quả thật vết thương của cô là do công ty xử trí không kịp nên tạo thành, nhưng tôi đã đáp ứng điều kiện các người đưa ra, tôi đều làm thỏa đáng, các người không nên đến quấy rầy mẹ tôi." Người nhà Ninh Trị Trung này không biết có mục đích gì, nhưng mẹ Ninh vừa mất chồng, Ninh Vân Hoan không muốn bà nghĩ rằng thân thích thật vất vả tìm được, cuối cùng người ta lại đến có chuẩn bị.
"Bác..." Ninh Liên Liên hoảng hốt, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vài phần bị thương khó chịu, mẹ Ninh quay mặt đi, không lên tiếng.
Gò má Ninh Trị Trung co rút, sau một lúc lâu nặng nề thở ra một hơi, gượng cười nói: "Đã như thế, tôi không quấy rầy nữa, Ninh tiểu thư, hi vọng cô cân nhắc công việc của Liên Liên nhà chúng tôi." Nói xong, ông ta liếc mắt ra hiệu với vợ và con, Ninh Liên Liên đành cúi thấp đầu, bước nhỏ chạy về phía ông ta, khi họ ra khỏi cửa, Ninh Liên Liên lại nhỏ giọng: "Anh rể..."
Khóe môi Lan Lăng Yến khẽ giật, vờ như không nghe thấy, đám người đó mới mở cửa đi ra ngoài.
"Mẹ, mặc kệ Ninh Trị Trung này có phải thân thích của nhà họ Ninh không, cũng không thể qua lại với ông ta." Nói đến đây, Ninh Vân Hoan nói ra chuyện lúc trước bọn họ muốn 50 vạn phí bồi thường: "Cho dù bọn họ cho rằng con thiếu Ninh Liên Liên, Ninh Liên Liên vì con mà bị thương, nhưng cái nên làm con đều đã làm rồi." Tuy cô ta bị thương, nhưng sau khi thẩm mỹ lại đã không còn bị hủy dung nữa. Kỹ thuật khoa học hiện đại phát triển như vậy, không còn lạc hậu như lúc trước, cổ và ngực Ninh Liên Liên đều không còn dấu vết, dù từng chịu khổ nhưng 50 vạn bồi thường đã không quá tệ rồi.
Tuy 50 vạn không nhất định có thể mua được căn nhà nhỏ, nhưng ít nhất có thể mua được phòng trọ nhỏ ở thành phố, đủ để thanh toán tiền cọc rồi. Tuy Ninh Vân Hoan không lấy tiền để bịt miệng người, nhưng đã thành tâm mười phần, không ngờ Ninh Trị Trung còn chạy đến nhà mình để nhận thân, nhưng bất kể thế nào, Ninh Vân Hoan cũng không muốn biết mục đích của bọn họ, kéo quan hệ với bọn họ.
"Hai người Ninh Trị Trung ở quê lấy danh nghĩa đầu tư, tìm thân thích bạn bè mượn tổng cộng hơn bốn trăm vạn, đầu tư vào một hạng mục. Bị lừa hết vốn gốc, trong nhà người đuổi đòi nợ rất nhiều." Lan Lăng Yến ngồi xuống, nhận trà nóng mẹ vợ đưa đến nhấp một ngụm, mới chậm rãi nói ra chuyện của Ninh Trị Trung: "Bọn họ vào thành phố ngoài việc chăm sóc Ninh Liên Liên ra, còn muốn trốn nợ." Bất động sản của Ninh Trị Trung ở quê có thể bán nhiều lắm là hơn một trăm vạn. Mà còn thừa hơn hai trăm gần ba trăm vạn, trong lúc tình cờ Ninh Trị Trung biết mình còn có một thân thích ở thành phố, chuẩn bị đến nương nhờ người thân, muốn Đông Sơn tái khởi.
Mẹ Ninh vừa nghe xong, mặc dù lúc con gái nói ra thân phận của Ninh Trị Trung thì đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng thực tế nghe được Ninh Trị Trung qua lại với bản thân cũng không phải vô dục vô cầu như bọn họ thể hiện, trong lòng vẫn vô cùng thất vọng.
"Đầu năm nay sao mọi người đều phức tạp như vậy?" Nếu thẳng thắn thừa nhận với mẹ Ninh, bà sẽ nể mặt người chồng đã chết, nói không chừng sẽ đồng ý cho mượn gần trăm mười vạn, nhưng một nhà Ninh Trị Trung này lại dùng thủ đoạn như vậy, không khỏi quá tiểu nhân rồi. Mẹ Ninh có chút khó chịu, thở dài: "May mắn phát hiện sớm. Nếu không sau này thật đúng là..."
Thấy dáng vẻ mất mác của mẹ Ninh, lại thấy sắp đến năm mới, nhưng trong nhà họ Ninh lại lạnh lẽo im ắng như vậy, có lẽ là chỉ có một lý do, dường như mẹ Ninh không còn xem trọng lễ mừng năm mới nữa rồi. Trong lòng Ninh Vân Hoan hơi chua xót: "Mẹ, không bằng mẹ theo con trở về đi, chờ sau khi con tốt nghiệp, chúng ta sẽ xuất ngoại, Ninh Vân Thành bên kia mẹ đừng lo cho anh ta nữa, anh ta hết cứu rồi."
Mẹ Ninh vẫn ở lại đây, ngoài việc ở đây có dấu vết của ba Ninh ra, quan trọng nhất, thật ra bà còn muốn giữ lại chốn về cho Ninh Vân Thành, lúc này tuy bà thất vọng với con trai, nhưng vẫn không ngừng ôm hy vọng. Ninh Vân Hoan biết tuy bà nói lời cay độc, nhưng không để cô kiện Ninh Vân Thành, thì Ninh Vân Hoan nhìn ra được, trong lòng mẹ Ninh, thật ra vẫn có con trai.
"Hoan Hoan..." Vừa nghe đến tên con trai, nước mắt mẹ Ninh nhịn không được rơi xuống, bà rất cô đơn, lại thật sự rất muốn có người thân để gửi gắm tín nhiệm, nếu không người nhà Ninh Trị Trung sẽ không thể thoải mái đến gần mẹ Ninh như vậy, bà vẫn hơi nhớ con trai, dù sao Ninh Vân Thành cũng là thịt rơi xuống từ trên người bà, nuôi từ lúc còn nhỏ xíu đến bây giờ, thậm chí anh ta có ngàn sai vạn sai, nhưng mẹ Ninh lại không thể bỏ mặc anh ta, về mặt tình cảm mẹ Ninh biết bản thân nên hận đứa con trai này, nhưng bà lại không thể quyết tâm được.
Hai mẹ con ôm đầu khóc rống một trận, lúc gần đi Ninh Vân Hoan vẫn khuyên mẹ Ninh một câu, nhưng bà không từ chối nữa, chỉ nói sẽ suy xét.
Trên bầu trời xuất hiện mưa phùn mang theo bông tuyết mềm, trên kính xe đã bị phủ một mảnh trắng xóa, mới ra khỏi cửa tiểu khu, khóe mắt Ninh Vân Hoan nhìn thấy một bóng dáng cao gầy mặc áo lông cũ màu xám, lúc này đang lý luận với bảo vệ ở cửa tiểu khu, ánh mắt cô khẽ híp, thì thầm: "Ninh Vân Thành!"
"Có muốn anh giúp em đánh gã một trận không?" Lan Lăng Yến thấy dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi của cô, không khỏi nhẹ giọng cười, Ninh Vân Hoan không chút do dự gật đầu, ba Ninh bị anh ta làm tức chết cho đến bây giờ đã qua lâu như vậy, nhưng Ninh Vân Thành lại chưa bao giờ xuất hiện, nếu Ninh Vân Hoan có thời gian, đã thu dọn anh ta lâu rồi, bây giờ vừa lúc gặp được, sao không báo thù chứ, tuy đã đồng ý với mẹ Ninh không bỏ tù Ninh Vân Thành, nhưng Ninh Vân Hoan tức không chịu nổi.
"Muốn anh ta bị nội thương, không thể nhìn ra vết thương, trừ khi phải nhập viện." Hiện giờ Ninh Vân Thành đã không còn tiền, chắc hẳn tạm thời lại trở về nhà họ Cố, Ninh Vân Hoan còn không tin Cố Doanh Tích vẫn hồn nhiên và thiện lương, hiện giờ ả đã lâm vào loại tình cảnh này, khi biết Ninh Vân Thành bị thương, ả còn có thể lấy tiền ra đưa cho Ninh Vân Thành chạy chữa không.
Lan Lăng Yến cong môi, cầm điện thoại ra lệnh hai câu. Cửa xe đằng trước được mở ra, một người đàn ông rắn chắc cường tráng nhảy xuống xe, đi đến chỗ Ninh Vân Thành, dù cách khá xa, nhưng Ninh Vân Hoan thấy lúc này người đó đã xem Ninh Vân Thành như bao cát, đấm đá một trận. Trước mặt người đàn ông lực lưỡng thế này, dù Ninh Vân Thành khá cao cũng không có sức đánh trả, khoảng vài phút sau, khi bảo vệ vẫn ngu ngơ phục hồi tinh thần lại, thì người đàn ông lực lưỡng này đã ném Ninh Vân Thành như lợn chết xuống đất, nhanh chóng trở lại xe.
Không thấy rõ bảng số xe vì bông tuyết đầy trời, chỉ biết rõ chiếc này xe này ra vào tiểu khu, nhưng có thể ở tiểu khu này thì không phú thì quý, Ninh Vân Thành như con chó nhà có tang, ai dám ngu ngốc phí tiền bạc và quần áo cha mẹ cho, mà chấp nhận rắc rối giúp anh ta kiện cáo chứ?
Ninh Vân Thành bị đánh một trận, nhưng xung quanh hoàn toàn không có ai quản anh ta, anh ta mắng một trận, bản thân vừa ôm ngực, vừa nghiêng ngả chao đảo đi đến nhà họ Cố, trời giá lạnh đất đóng băng, Ninh Vân Thành hùng hùng hổ hổ, chạm mặt người nhà Ninh Liên Liên mới bị đuổi khỏi nhà họ Ninh không bao lâu, trong lúc nhất thời còn có chút không cam lòng.
"Ba, mẹ, vì sao chị không thích chúng ta?" Lúc này Ninh Liên Liên không muốn rời đi, cô ta không muốn trở lại căn phòng thuê nhỏ của mình, gần đây mẹ Ninh rất thích cô ta, cô ta tìm được loại cảm giác của người bề trên từ mẹ Ninh, làm cô ta có chút không muốn đi, huống chi bạn trai của chị Ninh Vân Hoan thật sự rất tuấn tú, trước kia khi còn là ông chủ lớn của công ty, cô ta cũng chỉ len lén xem Lan Lăng Yến thành tình nhân trong mộng thôi, không ngờ cũng có ngày bản thân cô ta được ở gần anh, muốn ở cùng với anh nhiều hơn nữa.
Mặt Ninh Trị Trung âm trầm, không trả lời con gái, chỉ trao đổi một ánh mắt với vợ, Ninh Liên Liên thấy cha mẹ không để ý đến cô ta, đành thương tâm cúi đầu, chân đá tuyết trên mặt đất.
Nhắc đến cũng do Ninh Vân Thành xúi quẩy, đường thành phố vốn sạch sẽ, trên đất có một tầng tuyết đọng mỏng manh vốn có thể nhìn thấy mặt đường, Ninh Liên Liên đá lên bông tuyết, không ngờ bên trong có một cục đá nhỏ, một cước đá ra, vừa lúc bay đến chỗ Ninh Vân Thành, tuyết mang theo cục đá, "bụp" một tiếng đã nện vào trán anh ta, thân thể Ninh Vân Thành đau muốn tê liệt, hơn nữa viên đá lạnh nện vào đầu, tảng đá bị tuyết đông lạnh nên lực sát thương không nhỏ, bỗng chốc đã tạo thành một cái lỗ trên trán anh ta, máu âm ỉ chảy ra.
"Á". Ninh Vân Thành bưng kín đầu, theo bản năng ngồi xuống đất, sau một lúc lâu Ninh Liên Liên mới hét lên: "Mẹ, mẹ, con đá trúng người rồi."
Ninh Trị Trung vừa thấy, đầu cũng có chút đau lên, ông ta nhìn quanh bốn phía, vừa định đi, Ninh Liên Liên đã chạy đến nâng Ninh Vân Thành lên: "Anh không sao chứ?"
Tuy quần áo người đàn ông này cũ nát, nhưng khi anh ta ngẩng đầu, Ninh Liên Liên lại thấy được một gương mặt đẹp trai, làm má cô ta hơi nóng lên: "Anh chảy máu rồi, tôi đưa anh đi bệnh viện nhé?"
Mẹ Ninh Liên Liên vừa nghe xong, trong lòng không vui lắm, ai có thể ngờ người này bị con gái mình làm bị thương, bà ta do dự một chút, đang muốn dùng cách gì đó để trốn, dù sao bốn phía không ai thấy, ai ngờ Ninh Liên Liên đã nhảy ra ven đường chặn xe taxi, trong lòng mắng đứa con gái ngu này vài câu, chờ sau khi đưa Ninh Vân Thành đến bệnh viện, bác sĩ nói trán anh ta phải khâu, mặt khác xương sườn của anh ta cũng bị gãy.