Nữ Phụ Trùng Sinh (Trùng Sinh Nữ Phụ)

Chương 34

Ninh Vân Hoan vừa nói xong, Lan Lăng Yến liền cảm thấy hết chỗ nói rồi, hắn cũng không biết bảo bối trong lòng mình gặp phải vận khí gì nữa, loại chuyện xấu hổ như thế này mà lại bị cô nhiều lần bắt gặp được, nghĩ đến việc lần trước mình ở trong trường học của cô nhìn thấy cảnh tượng, Lan Lăng Yến liền chán ghét nhíu mày: “Em tránh xa cô ta một chút, miễn cho cô ta lây những thứ không sạch sẽ lên mình.” Lời này tuy đã nói xong, nhưng Lan Lăng Yến vẫn cảm thấy thập phần phiền chán, hắn nghĩ tốt nhất thì mình vẫn nên sớm xử lý cô ta, nếu cô ta cùng với Ninh Vân Hoan đã không có quan hệ gì, vậy thì đừng để cô ta xuất hiện trước mắt mình là được.

Cô có thể nghe ra Lan Lăng Yến không có ấn tượng tốt gì với Cố Doanh Tích, Ninh Vân Hoan không biết tại sao mình lại cảm thấy vui vẻ, thế nên cô càng nhích lại gần Lan Lăng Yến hơn, nhẹ nhàng “ừ” một tiếng, sau đó liền không nói chuyện này nữa.

Cô gái nhỏ trong lòng yên tĩnh giống như con mèo con ngủ say, Lan Lăng Yến vừa lòng vuốt ve lưng của cô, Ninh Vân Hoan cũng không gầy, bất quá là do khung xương nho nhắn hơn thôi, trên người không nhìn ra được một chút thịt dư thừa nào, lúc chạm vào cảm xúc vô cùng tốt, bộ quần áo làm bằng tơ lụa trên người như có như không, càng có thể cảm nhận được cảm giác mềm mại của người trong lòng. Đối với loại hình thức ở chung ấm áp này Lan Lăng Yến một tí kinh nghiệm cũng không có, thân thể cứng ngắc một hồi lâu, nghĩ muốn nói chuyện với cô, nhưng lại không biết phải mở miệng như thế nào, mãi một lúc lâu sau mới nghĩ tới một vấn đề:

“Người của Lý gia đều đã bị điều đến Nam Lĩnh rồi.”

Vốn đã chưa tỉnh ngủ, lại thêm bị người làm phiền, lúc này cả người Ninh Vân Hoan đều cảm thấy mệt mỏi, đôi mắt vẫn còn có chút buồn ngủ, trong phòng lại vang lên giọng nói của Lan Lăng Yến, cô mờ mịt mở to mắt hỏi: “Người Lý gia? Là người Lý gia nào?”

“Là người lần trước đã bắt em Lý Vũ Khoan đó, từ nay về sau gã đó sẽ không xuất hiện trước mặt em lần nữa đâu.” Giọng điệu Lan Lăng Yến lạnh như băng, nhưng không biết vì sao, Ninh Vân Hoan cảm thấy trong giọng nói của hắn giống như còn mang theo một chút chờ đợi cô trả lời. Nếu không phải hôm nay Lan Lăng Yến nhắc tới người Lý gia, thì cô ngay cả Lý Vũ Khoan là ai cũng không biết, dù sao thì cũng chỉ là vật hy sinh nam phụ mà thôi, sớm muộn gì thì gã ta cũng xuống sàn, cô căn bản không đem chuyện đó để ở trong lòng, nhưng lúc này nghe được lời nói của Lan Lăng Yến, Ninh Vân Hoan cảm thấy hơi do dự, nên cô quyết định mở miệng thăm dò hắn: “Vậy em cảm ơn anh.”

Lan Lăng Yến đã sớm chờ lời này của cô từ lâu, hài lòng đem người trong lòng ôm càng chặt hơn, khóe miệng nhếch lên một chút tươi cười, một đôi mắt lạnh lùng thường ngày lúc này lại mang theo ánh sáng nóng bỏng, giọng điệu thập phần chắc chắn trả lời cô: “Vậy lễ vật cảm ơn anh muốn tự mình lấy.”

Cô vốn không nghĩ tới sẽ đưa lễ vật cảm ơn hắn, nhưng nghe được lời nói của Lan Lăng Yến, Ninh Vân Hoan nhịn không được liếc mắt xem thường hắn, nhưng cũng không thay đổi được kết cục của mình, thế là đành phó mặc cho hắn.

Chuyện thị trưởng ở thủ đô đột nhiên bị điều tới Nam Lĩnh rất nhanh liền truyền ra bên ngoài, ở mặt ngoài khi nghe tới việc từ thành phố này chuyển sang thành phố khác công tác thì cũng không có gì khác nhau, nhưng mà có ai lại không biết, Nam Lĩnh chính là một huyện nhỏ xa xôi, mà thủ đô lại là trung tâm hành chính lớn nhất của toàn bộ đất nước Trung Quốc, rõ ràng người của Lý gia bị người ta ám hại sau lưng!

Đằng sau chuyện này đều có rất nhiều người âm thầm điều tra xem vị Lý thị trưởng kia rốt cuộc đã đắc tội với người nào không nên đắc tội, nhưng sau một hồi ầm ĩ náo loạn mà vẫn không tìm được người khả nghi, chuyện này liền cứ như vậy kết thúc.

Đối với chuyện này, tuy rằng Ninh Vân Hoan là nguyên nhân gây nên, nhưng mà bây giờ cô chỉ là một sinh viên, cuộc sống mỗi ngày tự nhiên cùng với giới chính trị hoàn toàn không liên quan gì đến nhau, thời gian gần đây cô cũng không có rảnh để nghe mấy chuyện linh tinh của Lý gia, mà gần đây cô giống như là bị quỷ đeo bám, mỗi ngày phiền đều phiền toái không dứt!

Vừa học xong tiết thứ nhất, nghỉ ngơi nửa tiếng thì còn có một tiết học tự do, trong lúc nghỉ ngơi Ninh Vân Hoan liền đi WC, vừa mới từ bên trong đi ra, liền bắt gặp một cô gái đang khóc trước cửa nhà WC, hai mắt sưng đỏ giống như quả hạch đào, mím môi như là đã sớm chờ ở bên ngoài, khi nhìn thấy Ninh Vân Hoan mở cửa, liền ủy khuất nhỏ giọng hô một câu: “Ninh học muội.”

“Rốt cuộc thì chị muốn đeo bám tôi đến khi nào hả?” Ninh Vân Hoan có chút tức giận hỏi, cho dù là ai thì khi vừa từ toilet đi ra liền gặp phải người đứng ở cửa chờ mình thì tâm trạng cũng không vui vẻ gì, rõ ràng cô mới là người bị theo dõi, vì cái gì mà biểu hiện của Cố Doanh Tích lại giống như cô đang ăn hiếp bắt nạt cô ta vậy hả!

“Ninh học muội, chị, chị......” Cố Doanh Tích bị cô quát có chút hoảng sợ, bả vai run run, hai chân không tự chủ được mà mở rộng ra, đầu gối đụng vào nhau, một đôi tay nhỏ bé trắng nõn đặt trước ngực đan vào nhau, gần đây Tạ Trác Doãn không ngừng đòi hỏi cô ta, nên bây giờ trên cổ vẫn còn vài dấu hôn ngân đỏ chót lộ ra, mà trên người Cố Doanh Tích cũng so với trước kia nhiều hơn vài phần hương vị phụ nữ, thoạt nhìn không giống phía trước thanh sáp bộ dáng.

“Có chuyện gì thì chị nói thẳng đi!” Cô cũng không muốn nhìn thấy bộ dáng giả bộ đáng thương của cô ta đâu, vừa nhìn liền cảm thấy khó chịu

Kiếp trước Cố Doanh Tích luôn luôn bày ra bộ dáng này trước mặt mọi người, giống như bị người khác bắt nạt rất thê thảm, nhưng thật ra là cô ta bị mấy người đàn ông kia mạnh mẽ chiếm đoạt dẫn tới bản thân cảm thấy khổ sở, cố tình kiếp trước vì muốn thay đổi kết cục của một nữ phụ mà Ninh Vân Hoan mặt dày mày dạn ở bên cạnh Cố Doanh Tích làm một người hầu bé nhỏ, tình bạn của hai người tiến triển rất tốt, Cố Doanh Tích thường xuyên ở trước mặt cô khóc lóc kể lể, chỉ cần cảnh này bị mấy người đàn ông của cô ta thấy được, tất cả bọn họ liền cho rằng là Ninh Vân Hoan bắt nạt Tích nhi của họ, cũng không ít lần tìm Ninh Vân Hoan gây phiền toái, lần đầu tiên Ninh Vân Hoan bị đánh ở kiếp trước, cũng là do Cố Doanh Tích giả bộ đáng thương ở trước mặt cô, sau đó thì bị Ninh Vân Thành nhìn thấy, nghĩ là do cô bắt nạt cô ta, thế là không chút nghĩ ngợi liền cho Ninh Vân Hoan một bạt tai!

Nghĩ đến đủ loại chuyện trong quá khứ, sắc mặt Ninh Vân Hoan thập phần khó coi, tuy nói cô có thể trùng sinh lại lần nữa, hơn nữa bây giờ vẫn chưa tới lúc Ninh Vân Thành trở mặt với Ninh Vân Hoan, nhưng lần đó bị người bạt tai, loại sỉ nhục này Ninh Vân Hoan vẫn để ở trong lòng, lúc này lại nhớ tới, thử hỏi làm sao mà cô có thể cho Cố Doanh Tích sắc mặt tốt được.

Kiếp trước cô bị Ninh Vân Thành tát một cái tát, lúc đó Cố Doanh Tích lại đang ngã vào trong lòng Ninh Vân Thành, cũng mang bộ dáng yếu đuối như bây giờ nói: Không phải, không phải như vậy, anh hiểu lầm rồi.

Cô ta càng nói như vậy, càng làm cho Ninh Vân Thành đối với cô ta nảy sinh cảm giác thương tiếc, càng xuống tay nặng hơn với Ninh Vân Hoan, vốn đã muốn thu tay lại, nhưng lại bị hành động của Cố Doanh Tích làm cho bùng cháy, lúc ấy là lần đầu tiên Ninh Vân Hoan bị đánh, cả người đều mông, đây cũng là nguyên nhân khiến cho kiếp trước cô bắt đầu nản lòng thoái chí với Ninh Vân Thành.

“Ninh học muội, chị cùng với Tạ học trưởng, chị, chị có nỗi khổ riêng, em có thể nghe chị giải thích được không, ô ô......” Lời nói của Cố Doanh Tích còn chưa, liền bắt đầu đau lòng khóc nấc lên: “Mẹ của chị, mẹ của chị......”

Cô ta làm như mình đáng thương lắm vậy, khi nói chuyện mà cứ như hát như khóc, còn có gương mặt khiến người khác nhìn vào liền đồng tình với mình, nhưng nó lại làm cho Ninh Vân Hoan nghĩ muốn đánh cô ta, vừa nghe cô ta khóc lóc kể lể thì cứ tưởng là có chuyện gì quan trọng lắm, nhưng cuối cùng chỉ là chuyện đào hoa của cô ta mà thôi, đối với tình huống trong nhà của Cố Doanh Tích, căn bản Ninh Vân Hoan không muốn nghe, mặt cô đen lại vài phần nói:“Chuyện của chị cùng Tạ Trác Doãn thì có liên quan gì tới tôi? Về sau mong chị tránh xa tôi ra, hơn nữa cũng nhờ chị chuyển lời tới họ Tạ kia, bảo hắn ta cách xa tôi một chút!”
Bình Luận (0)
Comment